Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 96: 96





Vù…
Bên trong động phủ, một bóng đen liền xẹt qua, sau đó thì dừng lại, để lộ ra thân ảnh của một người.

Không sai, người này chính là Mục, hắn lúc này đã trở về động phủ, trên tay thì đang ôm đại đồ đệ của bản thân - Lôi Ảnh.

Mặc dù thương thế của Lôi Ảnh đã được huyết khí từ Phệ Huyết Châu chữa trị gần hết, thế nhưng do nó chỉ vừa được sinh ra khoảng 1 tháng, thành ra cơ thể còn có phần yếu ớt, chính vì vậy mà nó đã ngủ say trên tay của Mục.

Mục tự nhiên là biết trạng thái của Lôi Ảnh, chỉ thấy hắn đem Lôi Ảnh đặt lên trên một một tảng đá, sau đó thì đem dương lực phóng ra xung quanh, làm cho không khí trở nên ấm áp, Lôi Ảnh đang nằm trên tảng đá kia cũng cảm thấy thoải mái.

Làm xong hết thảy, Mục lại đi ra ngoài, nhìn lấy cái động phủ của bản thân, thầm nghĩ: “Có lẽ ta sẽ dừng lại ở đây trong một thời gian dài, cũng nên bố trí trận pháp bảo vệ.


Với cái suy nghĩ đó trong đầu, Mục liền tiến hành bố trí một cái trận pháp phòng ngự và ngụy trang xung quanh cái động phủ này.

Về phần loại trận pháp mà Mục sẽ bố trí, kỳ thực cũng không có gì đáng để nhắc tới, chính là Ngũ Hành Cấm Thần Trận bản nâng cấp.

Bởi vì Mục hiện tại đã là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, linh lực trong cơ thể vô cùng hùng hậu, cộng thêm có chuẩn bị từ trước, thành ra hắn chỉ tốn vài ngày là đã bố trí hoàn tất.

“Phong!” Mục hô lên một tiếng.

Lời vừa dứt, khung cảnh xung quanh cái hang động liền bị vặn vẹo, tiếp theo đó là biến đổi, trở thành một cánh rừng bạt ngàn, xung quanh đó còn có một lớp sương mù dày bao phủ, nếu như có ai đó đi vào nơi này thì chắc chắn sẽ bị lạc đường.

Sau khi đã bố trí trận pháp hoàn tất, Mục liền đi vào bên trong động phủ…

---
Bên trong động phủ…
Grừ… Grừ… Grừ…
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Lôi Ảnh lúc này cũng đã tỉnh lại, chỉ thấy nó ngay lập tức nhảy dựng lên, sau đó thì dùng cặp mắt màu bạc đảo qua khắp nơi, cái mũi thì liên tục đánh hơi, dường như nó muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Đúng vào lúc này, Mục đang bước vào…
Nghe thấy tiếng bước chân của Mục, Lôi Ảnh liền lập tức cảnh giác, chỉ thấy nó lui về sau mấy bước, tiếp đó thì hả cái miệng đầy răng nhọn ra, gầm gừ mấy tiếng, dường như nó muốn cảnh cáo Mục không nên lại gần nó.

Nhìn thấy một màn như vậy, Mục tự nhiên có chút buồn cười: “Còn ở đó mà cảnh giác, mau lại đây cho ta.


Nói rồi, Mục liền dùng linh lực bắn về phía Lôi Ảnh, đem con sói nhỏ này nhấc bổng lên không trung, sau đó thì kéo nó bay về phía bản thân.

Mới đầu, khi bị một lực lượng thần bí thao túng, Lôi Ảnh liền trở nên vô cùng hốt hoảng, thế nhưng ngay khi Mục đem nó ôm vào trong lòng, Lôi Ảnh tự nhiên lại cảm thấy dễ chịu, tiếp đó thì ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn.

“Xem ra tiểu tử ngươi còn không có quên người sư phụ này.

” Mục một bên thầm nghĩ, một bên thì đưa tay vuốt vuốt bộ lông màu trắng bạc của Lôi Ảnh.

Tiếp đó, Mục hai tay bế Lôi Ảnh, hai chân thì đi về phía một tảng đá lớn, vừa đi vừa suy nghĩ về tương lai của tên đại đồ đệ này.

Lại nói một chút về hồn thú trên Đấu La Đại Lục.


Mặc dù thoạt nhìn phần lớn diện tích trên Đấu La Đại Lục đều là của hồn thú, thế nhưng thực chất, cái tình trạng này e rằng sẽ không kéo dài được bao lâu, có khi khoảng mấy ngàn năm sau, toàn bộ hồn thú đều sẽ bị nhân loại giết chết sạch.

Đối với cái hệ thống tu luyện của hồn sư trên Đấu La Đại Lục này, từ lâu, Mục từ lâu đã nhìn thấu được nó, quả thực có rất nhiều điểm chí mạng.

Hồn sư quả thực rất phụ thuộc vào hồn thú, từ hồn hoàn cho tới hồn cốt, nếu như một ngày nào đó, hồn thú không còn tồn tại nữa thì cái hệ thống tu luyện này xem như bị phế bỏ.

Chưa kể đến, hồn thú sinh sống vô cùng khó khăn, tỷ như mấy đầu hồn thú ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, đổ ra không biết bao nhiêu xương máu, cuối cùng lại biến thành hồn hoàn cho một tên hồn sư chưa tới 100 tuổi.

Kỳ thực, cái việc hồn sư giết hồn thú, hồn thú giết hồn sư này không đúng cũng không sai, chỉ là do khác biệt về lập trường cũng như là chủng tộc, thế nhưng, việc chênh lệch về thời gian tu luyện lại là điều đáng nói.

Cứ lấy Phong Hào Đấu La ra để mà so sánh, nếu như một tên hồn sư có một chút thiên phú cùng với một ít cơ duyên thì việc đạt đến cấp bậc này là không có vấn đề, chỉ trong vòng 100 năm là có thể làm được.

Thế nhưng, cũng là để đạt đến thực lực này, hồn thú lại phải mất gần 10 vạn năm, thời gian cơ hồ là gấp gần 1000 lần.

Như vậy, đủ để thấy vô số lỗ hổng của cái hệ thống tu luyện này.

Những điều này, Mục từ lâu cũng đã nhìn thấu rồi, tự nhiên hắn sẽ không để cho đồ đệ của mình tu luyện theo kiểu của hồn thú, mà sẽ để cho Lôi Ảnh tu luyện theo kiểu yêu thú ở tu tiên giới.

Lại nói một chút về yêu thú tại tu tiên giới…
Nếu như lấy một tên tu sĩ bất kỳ, nếu như hắn có một chút cơ duyên thì trong vòng 100 năm, đạt đến Kết Đan cũng không phải là chuyện khó gì.

Và cũng trong thời gian 100 năm đó, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, một đầu yêu thú cấp 1 cũng có thể tu luyện đến cấp 5, cũng tức là ngang ngửa với tên tu sĩ Kết Đan kia.


Như vậy, nếu như so sánh thì sẽ thấy được chỗ ưu việt hơn của yêu thú so với hồn thú.

Lại nói một chút về Lôi Ảnh…
Lôi Ảnh là một con hồn thú không sai vào đâu được, thế tại sao Mục - một tên tu sĩ nhân loại lại thu một con hồn thú làm đồ đệ?
Kỳ thực, đối với Mục, chủng tộc gì cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có thực lực để tồn tại hay không thôi, dù sao thì hắn trước kia cũng là Độ Kiếp Kỳ, tầm mắt tự nhiên là rộng vô cùng.

Cơ mà, điều này cũng không hề sai.

Cứ nhìn đám hồn thú Đế Thiên cùng với Ngân Long Vương thì biết, cho dù bọn hắn có là hồn thú đi nữa, thì khi hóa thành hình người cũng không khác gì nhân loại, thậm chí bọn hắn còn sở hữu trí tuệ vượt qua cả nhân loại thông thường.

Quay trở lại hiện tại…
Nhìn lấy tên đồ đệ của bản thân trong tay, Mục thầm nghĩ: “Có lẽ cần phải khai mở linh trí cho ngươi rồi ta mới có thể dạy ngươi tu luyện.


Đúng vậy, kỳ thực, ngoài thực lực của bản thân, đám hồn thú như Ngân Long Vương cùng Đế Thiến sở dĩ mạnh hơn phần lớn hồn thú là bởi vì bọn hắn có trí tuệ cực kỳ cao, chính vì vậy mà sức mạnh tổng hợp cực kỳ đáng sợ.

Có thực lực mà ngu dốt thì không khác nào là để cho người khác dắt mũi.

Có điều, ngay cả khi có trí tuệ, nhưng thực lực lại bằng không thì căn bản cũng không sống được quá lâu.

Chính vì vậy, khi muốn trở thành cường giả, nếu như thiếu một trong hai thứ này thì có lẽ nên dẹp cái mộng tưởng đó đi thì hơn.

---
Bên trong hang động…
Lúc này, trên cái nền đất bằng phẳng, Mục lúc này đã bố trí thành công một cái trận pháp, chỉ thấy ở bên dưới là vô số linh thạch được xếp thành một cái đồ án kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có vãi chỗ lóe sáng.


“Hô… Cuối cùng cũng đã xong.

” Mục thầm hô lên một tiếng.

Nhìn lấy cái Khai Linh Trận ở trước mặt, Mục âm thầm nở một nụ cười, đưa đầu quay sang phía Lôi Ảnh ở một bên, nói: “Tiểu tử, cũng nên bắt đầu rồi…”
Nói rồi, Mục liền đem Lôi Ảnh đặt ở trung tâm của Khai Linh Trận.

Khai Linh Trận, tên như công dụng, đây là một loại trận pháp dùng để khai mở linh trí cho yêu thú, thường được rất nhiều các tu sĩ tu luyện ngự thú đạo sử dụng để khai mở linh trí cho những con yêu thú cấp thấp.

Quay trở lại hiện tại…
Lúc này, Lôi Ảnh đã bị linh lực của Mục làm cho chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì quá trình khai mở linh trí cần phải thâm nhập vào bên trong đại não của Lôi Ảnh, cho nên Mục cần phải khiến cho nó lâm vào hôn mê, như vậy thì mới có thể dễ dàng hành động, cũng tránh được nguy hiểm khi Lôi Ảnh chống cự.

Sau khi đã chuẩn bị hết thảy, Mục liền vận chuyển linh lực, nhanh chóng kích hoạt Khai Linh Trận.

Một hơi thở…
Hai hơi thở…

Thời gian mười cái hô hấp đã trôi qua, lúc này, Khai Linh Trận cũng đã được kích hoạt, vô số sáng ánh sáng từ mấy khối linh thạch liền chui vào trong cơ thể của Lôi Ảnh.

Lúc này, thần thức của Mục cũng đã được thả ra, nhanh chóng liền theo dòng ánh sáng kia chui vào trong cơ thể của Lôi Ảnh.

Bởi vì Lôi Ảnh chỉ vừa được sinh ra hơn 1 tháng, thành ra linh trí còn chưa được hình thành, tự nhiên bên trong không hề có một thứ gì, tất cả chỉ là một không gian đen tối cùng với ký ức của một tháng sau khi sinh của Lôi Ảnh.