Cô vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi, từ nhỏ được nuông chiều đến quen rồi, ngoại trừ bên ngoài thu liễm đi một chút, về đến nhà liền lộ ra bản chất của mình.
Đối với bản tính của cô anh càng không có ghét bỏ, ngược lại cái tính cách khác biệt này còn thu hút anh.
- Cô chủ, còn có cả cậu chủ, hai người về rồi
- Dì An, con về rồi, ba mẹ con đâu
Dì An là giúp việc nhà cô, có thể nói dì ấy đã chứng kiến cô lớn lên, đối với người này cô có phần kính trọng giống như người trong nhà.
- Ông bà chủ đang ở trên lầu, để dì lên nói với bọn họ
- Dạ được
Tiểu Nhiễm kéo tay Tiêu Tư ngồi xuống đợi, ba mẹ nghe tin anh cùng cô đến liền đi xuống.
- Ba, mẹ, Tiểu Nhiễm nhớ hai người lắm a!
Miệng không ngừng lải nhải chân thì nhanh chóng chạy đến ôm lấy mẹ của cô, bà vui vẻ xoa lấy đầu con gái bảo bối nhà mình.
- Xem con nói kìa, vài bữa trước vừa trở về đấy
- Vài bữa cũng đủ nhớ mà, ba nói vậy con không thèm nhớ ba nữa, chỉ nhớ mẹ thôi
- Như vậy không được đâu a, ba chỉ đùa chút thôi mà
Ba cô làm một bộ dáng đáng thương khiến cho mọi người ở đó được một phen cười vui vẻ, bản thân anh cũng có phần ngưỡng mộ cô.
- Hôm nay hai đứa về vậy mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm
- Vậy để con phụ mẹ a, hôm nay ba không được giành với con đâu
Cô nháy mắt rồi kéo theo mẹ cô vào trong bếp, bên này ba cô cùng với anh lên lầu vào phòng nói chuyện, hẳn là có liên quan đến công việc.
- Ba, hiện tại Bạch gia đang dần đi lên, người của con theo dõi phát hiện bà ta cùng Bạch gia có qua lại
- Bạch gia đó lúc trước tính toán trên đầu Tiểu Nhiễm không thành lại quay sang đối đầu với Vương gia, xem ra lần này hẳn là đang có âm mưu gì đó
- Con người Bạch Thương Lãng này không hề giống với vẻ bề ngoài, nhất định chúng ta phải đề phòng anh ta
- Con nói đúng, thôi, hiếm khi con cùng Tiểu Nhiễm về, hôm nay tạm gác công việc sang một bên đi
- Vâng
- Phải rồi, hai con dạo này tiến triển gì không?
- Bọn con rất tốt, chỉ là cô ấy dường như không nhớ ra được gì
- Chuyện này con đừng vội, thời gian sau này còn dài, đến một lúc nào đó sẽ nhớ ra thôi
- Vâng, cảm ơn ba
- Được rồi, tiểu tử con đó, người một nhà khách sáo gì chứ
- Ba, hai người đang nhắc đến con có đúng không?
Tiểu Nhiễm mở cửa phòng bước vào liền chạy đến ôm cổ ba cô giở trò làm nũng. Trên gương mate hai người đàn ông trong phòng hiện lên mười phần bất lực.
- Con đó, vào phòng mà không chịu gõ cửa
- Chẳng phải lúc trước hay vậy sao, ba không thương con gái nữa rồi
- Nhiễm Nhiễm, chồng của con còn ở đây đó, con còn làm nũng sao
- Thì sao chứ, anh ấy dám có ý kiến à
Cô đưa ánh mắt hình trăng khuyết sang nhìn anh vừa hay từ đầu ánh mắt của anh cũng đặt trên người cô thế nên liền tiếp theo đó là cảnh bốn mắt chạm nhau đầy tình tứ.
- Khụ, hay là hai đứa dẫn nhau về phòng đi, ba phải tìm mẹ các con rồi
- Ba, ba nói cái gì vậy, xém chút thì quên mất, mẹ bảo hai người xuống dưới nhà ăn kìa, cơm đã chuẩn bị xong
- Được, trời cũng trưa rồi, chúng ta mau xuống dưới lầu ăn cơm đi thôi
Bên dưới dì An đã giúp mẹ cô dọn thức ăn lên, cô cũng nhanh chóng xuống phụ một tay.
- Hôm nay đặc biệt nấu nhiều món mà con thích, mẹ đúng là người thương con nhất a
Cô vui vẻ gắp thức ăn vào chén mình còn không quên gắp cho anh, bình thường cô cũng như vậy đến bây giờ đã thành thói quen rồi.
- Aiz, con gái gả đi rồi liền trong mắt chỉ có chồng thôi a, mấy lão già đây bị cho ra rìa rồi
- Ba à, làm gì có chứ, chẳng phải con đang gắp thức ăn cho ba sao
Nói rồi cô cũng gắp thức ăn cho ông, đương nhiên cũng không thiếu phần của mẹ cô, bọn họ là vậy, thỉnh thoảng sẽ tìm chuyện cho vui.
- Như vậy còn coi được, Nhiễm Nhiễm vẫn xem là con còn chút lương tâm a!
- Được rồi, ông đừng chọc hai vợ chồng con bé nữa
- Bà đấy, dạo này cũng lơ tôi không ít đâu
- Rồi rồi, bọn trẻ còn ở đây, đừng trẻ con như vậy nữa
Ba mẹ cô người xướng người hoạ không thua gì cô cùng Tiêu Tư, cô nhìn cả nhà sum họp, có lẽ hạnh phúc đến thế là cùng.
Chỉ là cô không thể dự đoán được tương lai sẽ diễn ra những gì, đang chờ đợi hai người ở phía trước còn là những âm mưu chốn hào môn.
Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Tư ở lại Vương gia đến chiều tối liền trở về nhà của hai người.
- A, về nhà rồi, nói thật ở đây cùng ở Vương gia thoải mái thật đấy, không phải lo người khác tính kế
- Đương nhiên, đây là nhà của riêng hai chúng ta mà, bọn họ không thể chen vào
- Ừm, đi chơi cả ngày rồi, anh mau tắm rửa chút đi
- Vợ chê anh bẩn sao?
- Sao hả, ý kiến gì không, cho anh cơ hội lên tiếng đó, nhưng đừng hối hận đấy
- Đâu, anh làm gì có ý kiến, anh đi tắm liền đây
Tiêu Tư mỉm cười đi vào phòng tắm, cô ngồi trên giường mở điện thoại lên xem, tin nhắn từ số lạ hiển thị trên màn hình.
[ Nhiễm Nhiễm, em thật là vô lương tâm a! ]
[ Ai vậy, chúng ta quen biết sao? ]
Cô nhíu mày, là số ẩn danh, người này không biết là ai, dùng số ẩn danh nhắn cho cô không biết có mục đích gì nữa?
[ Nói em nhẫn tâm là không sai mà, mới gặp mấy hôm trước mà lại quên mất rồi ]
[ Người tôi gặp không ít đâu, tại sao tôi phải nhớ anh hả, anh nghĩ mình là ai. Có chuyện thì nhanh lên một chút, không có chuyện thì đừng làm phiền tôi ]
Cô soạn một tràng tin nhắn dài rồi gửi đi, bên kia một lúc lâu không thấy trả lời lại, Tiểu Nhiễm không mấy quan tâm mà tắt điện thoại.
- Em làm sao vậy?
Anh từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô có chút bực bội liền hỏi.
- Không sao, chỉ là có người gửi tin nhắn làm phiền, chặn là sẽ không sao
- Ừm, em cũng tắm đi, anh đã chuẩn bị sẵn cho em luôn rồi
- Chồng thật chu đáo nha ~
Tiểu Nhiễm đặt điện thoại lên bàn rồi mở cửa phòng tắm đi vào bên trong, hơi ấm từ bồn tắm toả ra khiến tâm tình cô dễ chịu một chút.