Diệp Thế Hiên đợi thời cơ liền vung dao về phía người đàn ông chỉ là thân thủ anh ta nhanh nhẹn nên đã tránh thoát.
- Quả nhiên là không ngoan ngoãn giao ra tiền mà, vậy được, để xem ngày tháng sau này của các người còn an ổn nữa không
- Hừ, tự cho mình lợi hại sao, với thế lực tầm đó mà đòi đấu với tôi à
- Anh cũng coi thường bọn tôi quá rồi đó, đoạn ghi âm tôi đã gửi cho cảnh sát rồi, rất nhanh thôi bọn họ sẽ tìm đến các người a
Loại người nhận tiền làm việc như bọn họ để chừa cho mình con đường lui khó tránh phải giữ lại cái gì đó để làm bằng chứng nếu không chỉ sợ đến cuối cùng sẽ chết không toàn mạng còn phải gánh tội thay bọn người đó.
- Các người dám! Vậy thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây, cùng lắm là chết chung thôi
- Aiz, muốn chết thì chết một mình đi, còn lôi kéo người khác, không vui chút nào đâu
Giọng điệu nửa đùa nửa thật, Diệp Thế Hiên vừa nghe thấy sắc mặt liền đại biến, đây chẳng phải là người anh tài phiệt khác cả cha lẫn mẹ của anh ta sao?
- Chẳng phải… anh…anh…
- Chẳng phải tôi bị tai nạn nên đầu óc không tỉnh táo, đúng không?
- Sao lại vậy được chứ, dựa vào cái gì, tất cả mọi thứ đều là của anh?!
Anh ta siết chặt nấm đấm không cam lòng bại trong tay Tiêu Tư, từ lúc có ý thức đến hiện tại, cái gì anh ta cũng đều thua Tiêu Tư cả, dựa vào đâu chứ?
- Chẳng dựa vào cái gì cả, những thứ không thuộc về mình cho dù giành giật đến đâu cũng vô dụng thôi
- Đúng vậy, đám người có tiền như các người nói cái gì cũng đúng cả
- Đừng đổ lỗi, nhân cách là tự bản thân lựa chọn, tôi cũng không rảnh ở đây nhiều lời với anh, bây giờ chắc bà ta đang ở đồn cảnh sát nói chuyện rồi
Tiêu Tư xoay người đi ra ngoài, người của anh nhanh chóng bắt lấy đám người Diệp Thế Hiên đưa đi, bọn họ bị đưa đến đồn cảnh sát để điều tra.
- Mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đấy rồi, tiếp theo anh định sẽ làm gì đây?
- Đi du lịch, chẳng phải chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật sao, vậy bây giờ đi luôn
- Nhưng mà công việc còn chưa sắp xếp, em sợ sẽ tốn một khoảng thời gian mới có thể ổn thoả
- Chuyện đó anh đã bàn với ba cả rồi, chúng ta tạm thời gác công việc sang một bên, anh muốn khoảng thời gian sắp tới sẽ luôn ở bên cạnh em
Tiểu Nhiễm có chút bất ngờ, cô còn không nhớ gì về chuyện tuần trăng mật, sau hôn lễ của hai người liền xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện này.
- Thì ra là đã có tính toán từ trước rồi, vậy thì như ý của anh đi
- Được, mọi chuyện cứ để anh lo a!
Nhìn gương mặt vui vẻ có chút ngốc nghếch này của anh làm Tiểu Nhiễm chỉ biết âm thầm thở dài, chắc là do diễn quá lâu rồi nên chưa thoát ra được.
Nhưng là mọi chuyện hiện tại có chút suôn sẻ khiến cho cô không thể tin được, linh cảm của cô rắc rối còn chưa kết thúc, hay là tại cô suy nghĩ quá nhiều.
- Nhiễm Nhiễm, em lại ngẩn người rồi
- Hả, à, em chỉ là có chút chuyện cần suy nghĩ thôi, không phải chuyện gì quan trọng
- Được rồi, em đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ có nếp nhăn đó
- Anh sẽ ghét bỏ em sao?
- Trong mắt Tư Tư, Nhiễm Nhiễm luôn là đẹp nhất, sẽ không có chuyện ghét bỏ đâu
- Xem như anh biết ăn nói
Kế hoạch tuần trăng mật của hai người được Tiêu Tư đẩy nhanh, mọi chuyện sắp xếp đều do anh làm, Tiểu Nhiễm chỉ việc ngồi không đợi đến khi xuất phát liền có thể đi.
- Chúng ta đi đâu đây
- Bí mật nha, đợi đến nơi sẽ cho em một bất ngờ lớn
- Không nói thì không nói, còn thần thần bí bí nữa, để xem bất ngờ lớn đến cỡ nào
- Chắc chắn sẽ khiến Nhiễm Nhiễm hài lòng a
Tiêu Tư một mặt nịnh nọt lấy lòng khiến cho Tiểu Nhiễm cảm thán không thôi, lần đầu gặp ấn tượng của cô đối với anh không như vậy, sau khi kết hôn rồi cô lại thấy một con người khác nha, giống như kiểu treo đầu dê bán thịt chó ấy, nhưng mà bộ dạng này không phải là không chấp nhận nổi.
Aiz, Tư tổng lạnh lùng nay lại chiều vợ, sủng vợ lên đến tận trời, nói ra chắc chỉ sợ nữ nhân trên thế gian này sẽ ghen tị với Tiểu Nhiễm mất thôi.
Cô càng ngày càng thích tên đàn ông bá đạo này rồi nha, đến nỗi chỉ muốn trói anh lại sát bên mình, mặt dù hơi nghịch lý một chút nhưng không phải là không thể a!
…----------------…
- Aiz
- Bạch tổng, cậu đã lấy lại được tất cả những thứ thuộc về mình rồi, sao lại còn có chuyện khiến cậu thở dài
- Chú Khiêm, chú có từng thích một người chưa
Bạch Thương Lãng ngồi trong phòng sách, đối diện anh là Trần Khiêm, đối với anh Trần Khiêm như trưởng bối trong nhà, phải nói là chứng kiến anh trưởng thành. Nếu so về tuổi tác ông ấy đáng tuổi ba anh.
- Có chứ, tình cảm là thứ con người muốn chạy trốn nhưng mãi mãi không thể trốn thoát được, cậu vẫn còn chưa quên được cô ấy sao?
- Mặc dù tác thành cho hai người bọn họ nhưng là nói quên làm sao có thể quên đi chứ
- Tôi đến giờ cũng không quên được bà ấy, nói ra chúng ta đúng thật quá ngốc, mặc dù biết không có kết quả vẫn cứ không thể hoàn toàn buông bỏ
Trần Khiêm lắc đầu, đến ông cũng không quên được người xưa, ông hiểu rất rõ con người một khi vướng vào tình cảm sẽ là lúc họ để lộ ra điểm yếu, cũng là lúc con người trở ngốc nghếch nhất.
Nếu không phải vậy thì làm sao ông lại dành cả thời gian của mình lên người con trai bà ấy, nếu không phải vì yêu bà làm sao ông có thể từ bỏ Trần gia đến làm kẻ dưới người khác, Trần gia cũng không là cánh tay đắc lực trên con đường giành lại quyền lực của con trai bà.
Tình cảm mà, vướng vào thì dễ nhưng thoát ra thì lại rất khó.
- Vậy chú không theo đuổi bà ấy sao?
- Đương nhiên là có, chỉ là tôi không phải Bạch Thiếu Thương
Bạch Thương Lãng hiện tại hiểu được người đó là ai rồi, phải, bà ấy chính là Cao Giai Hân, là mẹ của anh. Nếu như lúc đó Trần Khiêm thật sự theo đuổi được bà ấy thì sẽ không có anh của hiện tại.
Chỉ là anh tình nguyện mình không xuất hiện, bên cạnh ông ấy có lẽ bà cũng không phải đi đến nông nỗi như ngày hôm nay, nhưng số phận đã an bài, hiện tại quay đầu làm sao kịp nữa, người đã không còn rồi.