Tiểu Nhiễm mệt mỏi lê thân xác lên lầu, ngang qua phòng của ba mẹ định là sẽ chào hỏi bọn họ một tiếng bởi vì bình thường cô về người làm sẽ không kinh động đến ba mẹ cô.
- Vương Thịnh, ông nói là tìm được nơi chữa bệnh cho con bé rồi sao?
- Ừm, cũng không phải trước nay không có cách, chỉ là vấn đề của Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta không đơn giản, nó là bị khối u chèn ép lên não nên mới hay nhớ nhớ quên quên
- Vậy rốt cuộc là có chữa được hay không?
- Bà bình tĩnh cái đã, chữa thì chữa được, chỉ là làm phẫu thuật rất có thể để lại di chứng
- Đứa con gái đáng thương của tôi, sao nó lại phải chịu cảnh như này chứ, ông đó, phải tìm mọi cách để chữa trị cho con bé
- Tôi biết rồi, chỉ là cần đợi Nhiễm Nhiễm về rồi hỏi ý nó xem sao đã
- Ba mẹ, con về rồi, con muốn ra nước ngoài điều trị
Cô đẩy cửa phòng bước vào đối diện với hai người mà cô quan tâm nhất, cô muốn tiếp nhận điều trị mặc dù tỷ lệ thành công của nó không cao, chỉ cần cô khỏi bệnh là có thể ở bên cạnh anh rồi, dùng quãng đời còn lại để cung anh nhìn ngắm thế giới này. Còn nếu như là thất bại…như vậy cũng không sao, chắc anh sẽ quên cô thôi.
- Con suy nghĩ kỹ chưa
- Con nghĩ kỹ rồi, ba mẹ, con muốn điều trị
- Ừm, vậy được, ba sẽ sắp xếp cho con
Cô cả ngày hôm đó cứ ngơ ngẩn ngồi ở trong phòng, cho dù Tiêu Tư có gọi điện bao nhiêu cuộc gọi cũng không có ai nhấc máy. Cho dù là anh có đến nhà tìm cô cũng không chịu ra gặp mặt.
Chung quy những lời nói đó của Bạch Duệ Hi đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, cô ta nói không có sai, cô chỉ sợ bệnh tình của mình ngày một xấu đi, lỡ như phẫu thuật không thành công thì sẽ chỉ làm anh đau lòng.
- Ba, chuyện ra nước ngoài ba sắp xếp tới đâu rồi ạ
- Ba đang định tìm con đây, ngày mai sẽ khởi hành, con chuẩn bị đi
- Dạ, con biết rồi, ba, ngày mai hai người không cần cùng con đi đâu, cả Vương thị còn nhờ vào ba, con gái có thể tự mình đi được
- Như vậy sao được chứ, có một mình con làm sao ổn, hay để mẹ đi cùng con đi
- Dạ vậy cũng được, con lên phòng chuẩn bị đồ đạc đây
- Ừm, con đi đi
Cô cứ vậy chuẩn bị tất cả cho lần ra nước ngoài này, cũng chuẩn bị để không làm anh phải đau khổ vì cô. Lần này nếu như phẫu thuật không thành công, nếu cô không thể trở về nữa, hôn ước giữa cô và Tiêu Tư sẽ bị huỷ bỏ.
Tiểu Nhiễm không biết được tình yêu Tiêu Tư dành cho mình sâu đến cỡ nào, có đủ để khiến anh khắc cốt ghi tâm, một đời một kiếp nhớ đến cô hay không. Cô không muốn biết nhưng thực tế là cô không có đủ dũng khí để tiếp nhận nó, cô sợ khi biết được rồi bản thân sẽ do dự.
Thời khắc sắp phải chia xa chớp mắt một cái đã vụt qua, người ta hay nói thời gian hạnh phúc thường là ngắn ngủi, không sai chút nào, cô thật sự luyến tiếc rồi.
Cô đứng ở sân bay chần chừ mãi không chịu đi, dường như là đang muốn chờ đợi một người, nhưng là phải để cô thất vọng rồi, người cô muốn gặp vẫn là không gặp được.
- Đi thôi Tiểu Nhiễm, máy bay sắp cất cánh rồi
- Dạ
Tiếng mẹ cô nhắc nhở, Tiểu Nhiễm lưu luyến nhìn lại một lần rồi mới quay đầu lên máy bay, đến nước này xem ra là duyên không đủ, đành vậy, cô cũng không thể làm gì hơn là thất vọng rời đi.
Máy bay bắt đầu cất cánh mang theo người trong lòng của Tiêu Tư đi mất, người mong đợi, đợi mãi rồi cuối cùng thất vọng rời đi, người muốn gặp nhưng lại bỏ lỡ không gặp được.
- Tiểu Nhiễm, anh đến trễ rồi, em chắc là giận anh lắm đúng không
Tiêu Tư chạy vội đến sân bay thì đã trễ, cô đã đi rồi, cho đến khi cô rời đi anh vẫn là không được gặp cô lần nào.
Vốn dĩ là anh có một hợp đồng cần bàn, anh đã không nghĩ nhiều mà bỏ qua hợp đồng để đuổi theo cô, ai mà biết giữa đường lại nhảy ra một Bạch Duệ Hi chặn xe của anh, nói đến cô ta thật khiến anh tức sôi máu.
Khoảng thời gian sau đó, anh tiếp quản vị trí phó chủ tịch hội đồng quản trị giúp đỡ ba anh, mặc dù không được đào tạo ở nước ngoài nhưng mà ba anh đã mời hẳn gia sư bên đó về dạy cho anh, Tiêu Tư có thể nói là một thiên tài trẻ tuổi trong giới kinh doanh.
Tiêu gia không thiếu gì tiền, cái anh thiếu duy nhất đó chính là trái tim, bởi vì trái tim của anh đã theo người con gái anh yêu đi mất rồi.
Khoảng thời gian không có cô ở bên cạnh anh chỉ sớm tối lao đầu vào công việc, thỉnh thoảng sẽ cho người nghe ngóng tin tức về cô. Có trời mới biết anh đã vui mừng đến mức nào khi biết cô đã bình an, phẫu thuật rất thành công còn ở nước ngoài học tập.
Ngày anh mong đợi cuối cùng cũng đến, ngày cô trở về nước anh hoàn toàn gác lại công việc đến sân bay chỉ để gặp cô, chỉ là sự thật lại khiến anh thất vọng, cô không còn nhớ ra anh là ai nữa.
Hai người lướt qua nhau như chưa từng quen biết, dẫu biết là cô có thể có khả năng cao sẽ gặp di chứng, sẽ quên đi anh, nhưng đến ngày hôm nay sự thật lại khiến anh đau lòng đến như vậy.