Anh mang trên mình họ Bạch, vốn dĩ định sẵn là một thiếu gia ăn no mặc ấm, hưởng thụ cuộc sống được mọi người che chở.
Thế nhưng sự thật bao giờ cũng nghiệt ngã, anh mang theo một quá khứ đau khổ, nuốt sự căm hận vào mà trưởng thành.
Mẹ anh vì tình yêu mù quáng với ba anh, kết cục bị ông ta cắm sừng, đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà, bản thân anh chịu hết mọi nhục nhã chỉ mong mẹ anh có thể sống tiếp nhưng mà bọn họ lại khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ anh chết đi.
- Thương Lãng, con nhất định phải báo thù, giành lại gia sản thuộc về chúng ta
- Mẹ, mẹ đừng chết mà, A Lãng sẽ ngoan, sẽ ăn thật ít mà, sẽ không đòi áo mới, mẹ không cần phải lo lắng
Mặc cho anh có cầu xin, ông trời vẫn cướp mất người mẹ mà anh yêu thương nhất.
Anh thật hận, mặc dù ông là cha của mình nhưng anh hận, ông ta chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người cha, từ nhỏ đến lớn còn chưa hề bế anh một lần nào.
Cho đến khi anh thành niên, tức cười là ông ta lại dùng bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt để đưa anh về lại chính căn nhà mà hai mẹ con anh bị ném ra ngoài chẳng khác gì thứ rác rưởi.
Lý do sao? Là do vợ kế của ông ta sau khi sinh Bạch Duệ Hi liền không thể sinh được nữa, mà bà ta dễ gì chịu để người phụ nữ khác sinh con cho ông ta.
Thế nên anh chính là biện pháp tốt nhất, có ai mà biết được mọi chuyện đều nằm trong suy tính của anh, một đứa trẻ mới lớn lại có mưu tính hại người, tất cả chỉ để lần nữa bước chân vào Bạch gia tìm cơ hội để trả thù.
Bạch Thương Lãng anh bắt đầu bồi dưỡng thế lực, cài cắm người của mình vào mấy công ty của Bạch gia quản lý, bất chấp dùng tất cả thủ đoạn để trả thù mặc dù lúc đó anh chỉ mới là học sinh cao học, mọi chuyện cũng đều nhờ có Trần Khiêm là quản gia lâu năm trong nhà giúp anh một tay.
Từ khi anh chứng kiến mẹ mình chết, trong mắt anh chẳng còn chút anh sáng nào nữa, trong đôi mắt ấy chỉ có sự tối tăm, cô đơn cùng với hận thù.
Cho đến khi anh gặp một cô gái, cô ấy đã khiến anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình đã trở lại, cô ấy khiến anh biết thế gian này ở một góc độ nào đó vẫn có sự tươi đẹp.
Lần đầu gặp cô anh đang ngồi trên sân thượng, hoàng hôn ngày hôm đó thật đẹp chỉ là cõi lòng người ngắm lại không cảm nhận được.
- Cậu làm cái gì ở đó vậy, bên đó nguy hiểm lắm đó
Tiếng người nói sau lưng khiến anh quay lại nhìn, cô bạn trong bộ đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên gương mặt mang nét lo lắng của cô, chắc hẳn cô nghĩ anh đang nghĩ quẩn đây mà.
Thật lòng thì anh muốn dứt khoát nhảy xuống kết thúc cuộc đời của mình, nhưng mà thù còn chưa báo anh không cam tâm chết đi như vậy, anh phải sống để nhìn xem từng người trong số bọn họ phải trả giá.
- Không có gì, chỉ là muốn yên tĩnh ngồi đây một chút thôi, mà sao giờ này cậu còn ở đây
- À, hôm nay định là sẽ vẽ tranh, hoàng hôn đẹp như vậy thử vẽ một bức xem sao
Cô đi đến ngồi xuống cạnh anh lôi ra dụng cụ vẽ, Bạch Thương Lãng chỉ nhìn thấy một bên mặt góc nghiêng của cô nhưng mà lúc đó không hiểu vì sao anh lại có cảm giác rất kỳ lạ.
Tiểu Nhiễm yên lặng chăm chú vẽ thỉnh thoảng lại ngẩng mặt suy tư, suốt cả quá trình anh cũng không làm phiền mà yên lặng dõi theo cô.
- Cậu làm gì nhìn tôi dữ vậy?
- Không có gì
- Này, vẽ xong rồi
Cô đưa bức tranh cho anh, Bạch Thương Lãng khó hiểu nhìn tranh cô vẽ, tại sao cô lại vẽ anh chứ.
- Sao cậu vẽ tôi làm gì vậy?
- Tặng cậu đó, giữ làm kỷ niệm đi
Cô cười để lộ đôi lúm đồng tiền, anh ngây ngốc một lúc mới cười cảm ơn cô. Anh cứ ngồi đó mà dõi theo bóng lưng cô gái khuất dần, chỉ vì một bức tranh cô tặng lại khiến anh có chút xao động.
Sau này biết được cô chính là con gái của Vương Thịnh, Bạch Thiếu Thương bảo anh tìm cách tiếp cận cô, nếu có thể liên hôn hai gia tộc, Bạch gia chỉ có lợi chứ không hại, huống hồ cô là người thừa kế duy nhất của Vương thị.
Bạch Thương Lãng khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn đồng ý, chỉ là có anh mới biết anh thật sự rung động với cô.
Chỉ là dường như trong tim cô đã có người, người cô yêu là Tiêu Tư, cho dù là anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật, cho dù cô bị mất trí nhớ bao nhiêu lần thì người cô chọn vẫn là Tiêu Tư.
Lúc đó có lẽ Bạch Thiếu Thương nhận ra hai bên không thể liên hôn liền quay sang hợp tác với Lăng gia đối đầu với Vương thị, chỉ là ông ta quá ngông cuồng tự đại, Vương thị thế lực không nhỏ huống chi còn có Tiêu gia hợp tác, Bạch gia cùng Lăng gia trong tay ông ta căn bản không phải là đối thủ.
Trải qua rất nhiều chuyện anh rốt cục nhận ra Tiểu Nhiễm thực chất chỉ xem anh là bạn bè, lần anh đến tìm cô, hai xe bị va chạm khiến cô bị thương trong khi cô cùng với Tiêu Tư xảy ra hiểu lầm.
Nhưng mà ai ngờ cô đã khôi phục ký ức, anh định sẵn là không còn cơ hội, từ khi cô không quản vết thương trên người đi tìm Tiêu Tư anh liền biết, thật ra anh đều biết cả rồi, biết rằng giữa hai người sẽ chẳng có kết quả nhưng mà anh lại cố chấp, nói buông bỏ một người thật ra chẳng hề dễ dàng.
- Haiz, được nhìn thấy em hạnh phúc, anh yên tâm rồi, Tiểu Nhiễm à sau này phải sống thật tốt đó
Anh nhìn cả gia đình quây quần trong phòng sinh, khẽ mỉm cười chúc phúc cho cô rồi xoay lưng rời đi.