Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 109: Đi công tác



Bốn mắt của hai người tương tác, có mấy phần xấu hổ, Lục Tam Phong ho khan hai tiếng nói: “Đúng là cô ấy rất xinh đẹp, tôi rất thích tính cách của cô ấy, rất có sức sống!”

“Tôi cũng nghĩ như vậy!” Cao Chí Dũng gật đầu nói.

“Anh cũng cho rằng tôi nhược trí? Giống con gái của anh ta?” Trương Phượng Tiên mở miệng nói.

Cao Chí Dũng cố nén cười, cúi đầu xem tài liệu, cũng không dám ngẩng đầu lên, không có chuyện gì đáng xấu hổ bằng chuyện này, Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Tôi đang muốn tìm cô đây, ngày mai mấy người Lý Kỳ Nguyên sẽ xuất phát, cô cũng nên xuất phát đi.”

“Anh có ý kiến rất lớn với tôi sao? Nhìn tôi khó chịu lắm có phải không?” Bên ngoài Trương Phượng Tiên cười nhưng bên trong không cười nhìn Lục Tam Phong nói: “Tôi thấy anh đang rất khó chịu đấy!” Lục Tam Phong biết, mình không thể chấp nhặt với loại tính tình trẻ con này của cô ta, bằng không sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng, hít sâu một hơi nói: “Tôi nói với cô một tiếng xin lỗi, cô đừng để ở trong lòng, tôi đi Phước Châu trước, còn hi vọng cô giúp sức!”

“Anh cũng đi ư? Không tin tưởng tôi sao?” Trương Phượng Tiên nghi ngờ nói.

Nếu như cô ta là người chững chạc, nói không chừng Lục Tam Phong sẽ không cần phải đi, thế nhưng với tính cách này của cô ta, vạn lần không thể giao cho cô ta, với cái tính tình đại tiểu thư này, nghiêng đầu sang chỗ khác liền đi, mặc kệ mọi việc.

Lúc này, rủi ro lớn nhất đối với Lục Tam Phong chính là không thể mắc phải bất kỳ sai lầm nào, đặc biệt là nhà máy bên kia.

“Không phải là tôi không tin tưởng cô, chỉ là tôi tương đối coi trọng nhà máy bên kia, không thể xảy ra sơ suất.” Lục Tam Phong giải thích nói.

Trương Phượng Tiên khinh miệt hừ một tiếng, quay người bước đi, lúc này Cao Chí Dũng mới ngẩng đầu, mở miệng nói: “Anh phải chịu đựng rồi!”

“Chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, cháu trai thì cháu trai, cũng không phải tôi chưa từng làm qua.” Lục Tam Phong châm một điều thuốc, mở miệng nói: “Trước tiên tôi phải bận rộn với các nhà máy lớn, anh không được để sản phẩm thiết kế nhàn rỗi, sau khi trở về tôi sẽ xem xét, không được phép ít hơn năm phương án, biết chưa?”

“Yên tâm đi!”

Lúc ăn cơm tối, Giang Hiểu Nghi đang ăn cơm nói: “Ở phố Đông bên kia có một trường mẫu giáo rất đẹp, nhưng hơi đắt, phải mất nửa học kỳ…

“Đừng nói chuyện tiền bạc, có thể trả bao nhiêu tùy thích, không nên keo kiệt trên phương diện giáo dục, không được học ở trường công!” Lục Tam Phong nhìn thoáng qua cô bé đang ăn cơm, mở miệng nói: “Mấy ngày nữa anh phải đi công tác.”

“Lại đi công tác sao?”

“Năm nay hơi bận bịu, em cũng đừng trông coi nhà mãi, thích đi ra ngoài chơi thì cứ đi.” Lục Tam Phong thuận miệng nói.

“Đi chỗ nào vậy? Đi trong bao lâu?”

“Phước Châu, anh đã tìm thấy người chỉ huy thứ hai cho các cuộc đàm phán kinh doanh nhà máy ở Phước Châu, anh không yên lòng, tình huống năm nay rất đặc biệt, Wahaha ở phía Nam đã coi anh như một đối thủ, người ta mua cái nhà máy hai trăm tám mươi tỷ, anh thì đến hai trăm tám mươi tỷ còn không bỏ ra nổi!”

Lục Tam Phong nói nhỏ, Giang Hiểu Nghi cảm thấy mình không giúp được bất cứ cái gì, chỉ là nghe được, anh phải đi cùng một người phụ nữ.

“Trương Phượng Tiên kia đã kết hôn chưa?”

Lục Tam Phong giống như bị giật điện ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình không để ý đến cảm nhận của cô.

“Em… Em không có ý gì cả, anh làm chuyện lớn mà, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Giang Hiểu Nghi giống như đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn Lục Tam Phong.

“Không sao, người ta là nhà giàu đời thứ hai, toàn bộ đều nhờ quan hệ chống đỡ, em không cần phải suy nghĩ nhiều, anh cũng không phải loại người làm loạn kia.” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô nói: “Bất kể như thế nào, anh mãi mãi chỉ yêu mình em, chỉ cần em không rời khỏi anh, anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em!”

Giang Hiểu Nghi đỏ mặt rút tay lại, thấp giọng nói: “Nói nhảm gì vậy, con nhỏ vẫn còn ở đây đấy, anh cứ bận rộn việc của mình đi, em cũng biết đàn ông có tiền thì sẽ không thiếu phụ nữ bên cạnh, anh rất tốt, không đến phòng khiêu vũ, không làm loạn, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Ban đêm, sau khi Như Lan ngủ say được Lục Tam Phong bế đặt ở phòng khách, mọi thứ đều là thuận nước đẩy thuyền, những tiếng thì thầm khe khẽ trong bóng tối thể hiện một loại dịu dàng khác.

Có thể thấy từ chuyến thăm thị trường phía Bắc vào năm ngoái của Cao Chí Dũng để tìm đại diện, Wahaha đã được bố trí sẵn, mặc dù việc sản xuất sản phẩm vẫn chưa hoàn thành nhưng anh ta đã bố trí xong.

Trong bóng tối mọi thứ đang dâng trào, khi họ nhìn thấy nhau thì cuộc chiến vô hình này đã bắt đầu, nhưng Lục Tam Phong có vẻ hơi tầm thường, năm ngoái anh đào được Cao Chí Dũng về, đã khiến không ít người cảm thấy giật mình.

Cao Chí Dũng họp hai ngày liên tiếp để sắp xếp mọi thứ trong nhà máy cho hợp lý, sau đó đi thẳng đến thành phố Bạch Nhiên, sự hài lòng về nguyên liệu khiến năng lực sản xuất của nhà máy tăng lên nhanh chóng.

Chuẩn bị xong đồ đạc, Lục Tam Phong kéo va li đến sân bay, chuyến đi đến thành phố Phước Châu lần này khác với lần trước, đối với tình huống ở thành phố Phước Châu Lục Tam Phong vẫn hiểu tương đối rõ, mặc dù gặp phải một chút tình huống bất ngờ nhưng vẫn nắm chắc.

Lần này thì khác, anh phải tìm bộ phận liên quan để thương lượng đất đai càng sớm càng tốt, kẻo rơi vào bế tắc, một khi kế hoạch bị đình trệ, phản ứng dây chuyền sẽ là cơn giông ở hơn chục nhà máy, sản phẩm thị trường không đủ, sẽ bị Wahaha trực tiếp đẩy lùi! Cho nên, nhất định phải thành công!

“Mặt mày căng thẳng như vậy làm gì?” Trương Phượng Tiên kéo va li đi tới.

“Vẫn mong cô hết lòng giúp đỡ, lần này đối với tôi vô cùng quan trọng.” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Cảm ơn!”

“Chính anh chơi với lửa có ngày chết cháy thì trách ai, người ăn một miếng mập mạp, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức!” Mấy ngày nay Trương Phượng Tiên đối với kế hoạch của Lục Tam Phong cũng coi là hiểu khá rõ, cô ta cảm thấy hi vọng thành công quá nhỏ.

“Đầu tiên phải nói trước, đi không được phép giam giữ và lục soát, đặt hai căn phòng, không được phép nghĩ bậy bạ, hiểu chưa?”

“Cô không phải lo về chuyện này đâu!” Lục Tam Phong chân thành nói.

“Lời này của anh có ý gì hả? Chính là nói tôi xấu xí phải không?” Trương Phượng Tiên không buông tha nói.

“Cô rất xinh đẹp!”

“Người đã có vợ con như anh còn ngấp nghé người đẹp như tôi, đúng là không cần mặt mũi nữa mà.” Trương Phượng Tiên hừ một tiếng, mang trên mặt nụ cười thắng lợi.

Lục Tam Phong bỏ tay toàn tập, ngồi ở kia nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi cho đến khi máy bay cất cánh.

Ba giờ chiều, Lục Tam Phong ra sân bay bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến nội thành, hiện tại Phước Châu cũng chưa phải là thành phố lớn gì, cơ sở hạ tầng tương đương với một quận nhỏ trong hai mươi, ba mươi năm nữa, thậm chí còn không bằng.

Những vùng đất rộng lớn bị bỏ hoang, ngoại trừ một số tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, về cơ bản chúng là các khu nông thôn và nhà trệt tình hình ở mọi thành phố trong nước cũng tương tự.

Khách sạn Thiên Bình cao hai mươi bảy tầng, là khách sạn năm sao lớn nhất địa phương, trang trí trước cửa vô cùng bá khí, Trương Phượng Tiên nhìn thấy Lục Tam Phong thế mà lại tới này, vô cùng kinh ngạc kéo theo va li nói: “Anh thật sự dẫn tôi đến nơi này sao?”

“Ở thì ở thôi!”

“Không phải chỉ đặt một căn phòng chứ?”

“Ngậm miệng lại!” Lục Tam Phong xuống xe, nhân viên gác cửa đã đi tới giúp xách hành lý, đưa anh đi vào đại sảnh.

Không quá lời khi sử dụng từ vàng son lộng lẫy để miêu tả sự tráng lệ ở đây, những chiếc đèn chùm khổng lồ rất có khí thế, cho dù là đá cẩm thạch, cột La Mã hay trần nhà cao, tất cả đều thể hiện sự dung tục xa hoa.

“Cho hai căn phòng!”

“Chào anh, anh muốn đặt phòng nào? Chúng tôi có phòng tiêu chuẩn, phòng chung và phòng quý tộc…”

“Phòng tiêu chuẩn là được rồi!” Lục Tam Phong trực tiếp ngắt lời nói.

“Đặt mấy ngày a?”

“Trước tiên cứ đặt mười ngày!”

“Được thưa anh, tổng cộng là ba mươi mốt triệu sáu trăm.”

Hơn ba chục triệu? Cho dù là Lục Tam Phong cũng cảm thấy thịt có chút đau, liền đem túi xách trực tiếp ấn ở quầy lễ tân ba mươi hai triệu, thật ra mình ra ngoài ở không cần thiết phải đắt như vậy.

Lý do chính là vị trí của khách sạn này rất tốt, cách chính phủ thành phố chưa đến năm trăm mét, thuận tiện làm việc.

Về phòng cất kỹ va li, Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, phát hiện có một số đơn vị chưa tan việc trước năm giờ chiều, đương nhiên là Lục Tam Phong sẽ không dại dột gõ cửa nhà người khác sau đó giới thiệu bản thân mình.

Căn bản là loại biện pháp này không dùng được, đừng nói hiện tại, cho dù có là mấy năm sau một người họ Mã trẻ tuổi đi chào hàng trang web, không phải cũng bị đóng cửa không tiếp sao.

Lục Tam Phong ra khỏi phòng, gõ cửa phòng của Trương Phượng Tiên.

“Ai vậy?”

“Tôi, Lục Tam Phong đây!”

“Có việc gì?” Trương Phượng Tiên tựa ở cửa cẩn thận hỏi.

“Còn có thể có việc gì chứ? Cô biết người của cục Công Thương không? Cục Quản lý đất đai, hoặc văn phòng thành phố, hẹn bọn họ buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm đi.” Lục Tam Phong mở miệng nói. “Tôi quen biết người ta chỗ nào chứ!”

“Còn việc xúc tiến đầu tư của địa phương thì sao?”

“Tôi cũng không biết!”

Lục Tam Phong dùng tay xoa đầu, hận không thể đẩy cô ta ra ngoài đánh một trận tơi bời, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Cô mở cửa ra đi, chúng ta bàn bạc một chút xem phải bắt đầu từ đâu.”

Cửa phòng mở ra một ít khe hở, đầu nhỏ của cô ta ló ra, nhìn khuôn mặt khó chịu của Lục Tam Phong cười he he nói: “Tôi không biết bọn họ, thế nhưng bọn họ biết tôi đó, không biết tôi thì cũng biết ông của tôi.”

“Vậy thì đến phòng xúc tiến đầu tư trước đi!” Lục Tam Phong mở miệng nói: “Cô thay quần áo khác nhé, phải chỉnh tề một chút.”

“Đã mấy giờ rồi, người ta còn phải tan tầm đó, để ngày mai đi?” Trương Phượng Tiên có chút mất hứng nói.

“Đã đến lúc đi rồi, điều kiện của chúng ta cũng đòi hỏi nhiều hơn, nên mấy ngày nữa chúng ta phải là người đầu tiên nói chuyện, hiểu không?” Lục Tam Phong mềm giọng thì thầm nói: “Nhẫn nhịn một chút!”

Sáu giờ chiều, Lục Tam Phong đến tòa nhà văn phòng, hiện tại mọi nơi đều sắp đặt văn phòng xúc tiến kinh doanh, sẽ có người chuyên môn phụ trách, thường là bọn họ đến công ty, không phải công ty đến tìm bọn họ.

Gõ cửa một cái, bên trong truyền đến âm thanh lười biếng: “Vào đi!”

Lục Tam Phong đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hói đầu uể oải ngồi ở kia, nhìn bọn họ hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Chào ông, tôi là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai, tên là Lục Tam Phong, hiện tại tôi đang có ý tưởng xây dựng một nhà máy, hy vọng….

“Chúng tôi không cần nhà máy, tên của anh căn bản là tôi chưa từng nghe qua, tôi tan làm rồi, ra ngoài ra ngoài!”

Đối phương đứng lên không ngừng cự tuyệt, không đợi Lục Tam Phong nói xong đã bị đuổi ra.

Đứng trong hành lang, Lục Tam Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy đối phương khóa cửa, mở miệng nói: “Tôi muốn gặp giám đốc văn phòng xúc tiến đầu tư một chút.”

“Chính là tôi!”

“Tôi vẫn hi vọng ông có thể nghe tôi nói hết, sản phẩm của nhà máy chúng tôi rất có lợi thế, và bây giờ tôi muốn mở rộng…”

“Đủ rồi đủ rồi, tan làm!” Đối phương liên tục xua tay.