Đám người Nhị Sửu quan sát bốn người này, cảm thấy bọn họ không phải thứ dễ trêu vào, bèn hỏi: “Mấy anh lăn lộn ở chỗ nào? Có quen biết với thằng họ Lục này sao?” “Không có quen. Tôi cũng không có lăn lộn ở đâu hết.
Tôi là là Cường Hoa “Không quen biết thì anh nói chuyện với thằng đó làm gì? Tôi nói cho anh hay, chỗ này là địa bàn của tôi, là do mấy người tụi tôi quyết định!” Nhị Sửu lấy tay vỗ vỗ ngực, lại chỉ về phía anh Long, nói: “Người này chính là anh Long!"
Thôi Cửu thì mở to mắt nhìn mấy người này, khẽ nói: “Này lại là tình huống gì vậy nè? Tới thêm bốn người nữa! Vậy tối nay chúng mình ngay cả chỗ kế bên thùng nước tiểu cũng không có mà ngủ!” “Lo lắng nhiều như vậy làm gì?”
Đám người anh Long cũng nhìn qua. Cường Hoa này không phải dễ chọc, nên lời nói của bọn gã cũng khách khí đi rất nhiều. Nhị Sửu nhìn về phía hai người Lục Tam Phong, quát lên: “Đứng đực ở đó làm gì? Nhanh chút qua gặp anh Hoa!”
Lục Tam Phong đứng im, Cường Hoa quan sát anh một cái rồi đột ngột nói: “Cái phòng này về sau để tổng giám đốc Lục đứng đầu, ai cũng phải tôn trọng anh ấy chút cho tôi. Hiểu rõ chưa?" “Hả?” Nhị Sửu cảm thấy lỗ tại mình hình như là nghe nhầm, mặt đầy vẻ không dám tin. Lục Tam Phong chẳng qua chỉ là một thằng tiêu tiền như rác thôi mà? “Anh Hoa, anh mới tới nên không biết. Hai món hàng này chỉ là thằng đổ bộ thôi, anh không cần cho nó mặt mũi đâu!” “Mày nói cái gì?” Người bên cạnh Cường Hoạ liền xông lên túm cổ áo Nhị Sửu, nạt: “Mày thì tính là cái thá gì mà cứ ở đây quang quác cái miệng không ngừng vậy?”
Nhị Sửu bị xách lên giống như con gà con, hoảng sợ nói không ra lời. Anh ta mở to mắt nhìn anh Long, còn như đảm chó săn ở bên cạnh đã sợ quá lùi về đằng sau hết cả. “Người anh em này buông tay ra, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ đó!” Anh Long lên tiếng, trong giọng nói mang theo khí lạnh: “Tôi đã nhìn ra mấy người là vì tên Lục Tam Phong kia mà tìm đến, phải không?” "Không phải, chỉ là thấy anh thì đâm bực thôi!” Cường Hoa trả lời. “Vậy thì anh cân nhắc cho kĩ một chút! Các anh bốn người, nhưng bên tôi có tới chín người. Tới lúc bẻ tay chân anh xuống rồi thì cũng đừng có trách anh em tôi ra tay độc ác! Còn có đây là ở chỗ này, sau khi anh ra ngoài thành què quặt tay chân cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh!” Anh Long châm nửa điều thuốc móc ra từ trong túi, nói một cách ác nghiệt: “Anh cũng không đi hỏi thăm một chút, năm năm trước ông đây xách dao chém từ đường này tới đường kia hả?” "Có nghe thấy không? Không muốn sống nữa thì cứ ra tay. Anh Long của tao không phải nói suông đâu! Hậu quả tụi bây tự suy nghĩ.” Nhị Sửu ra sức đẩy cái tay đang túm cổ áo gã.
Cường Hoa nghiêng đầu nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Tổng giám đốc Lục, ý của anh thế nào?” “Anh em, anh cần gì phải như vậy chứ? Chỗ này là thiên hạ của chúng ta, thắng đó dẫu có tiền thì có thể như thế nào chứ? Nó không cho tiền thì đánh, đánh tới mẹ nó cũng không nhìn ra nó, như vậy bao nhiêu tiền còn không phải là của chúng ta sao?” Anh Long la ầm lên.
Lục Tam Phong khoát khoát tay, nói: “Để cho anh ta nhớ lâu một chút!” “Đừng ra tay, đừng để tổn thương hòa khí!” Nhị Sửu la to. “Anh cả, ra tay bị phát hiện dễ bị quản ngục đánh, tới chừng đó sẽ bị xử nặng. Không thể đi con đường phạm tội không lối về đâu!”
Đám người Nhị Sửu thì chẳng qua là trộm vặt móc túi thôi, làm gì có gan thật sự ra tay! Cả đảm liền láo nháo trốn ra đằng sau hết. Bốn năm người anh Long thấy đã không thể lùi được nữa, bèn hét to một tiếng rồi xông vào
Người của mấy phòng khác thì rối rít ló đầu ra xem, biến trại tạm giam thành một chỗ hỗn loạn.
Bốn người Cường Hoa rất hung hăng tàn nhẫn, đấm củ nào là như thôi sơn củ nấy. Lại thêm vóc người bọn họ to lớn hơn, nên không tới hai phút thì anh Long đã nằm bẹp dưới đất rên rỉ không ngừng, trong miệng cũng không ngừng gọi quản ngục, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai trả lời. “Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Đừng đánh nữa, tôi thật sự sai rồi!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh Long nằm bỏ dưới đất liên tục nói xin lỗi. Anh ta đã cảm thấy được hôm nay coi như bị đánh cho tàn phế, mà đoán chừng cũng chẳng có ai tới. Còn đám người Nhị Sửu nhìn thấy anh Long bị đánh ra nông nỗi này thì tên nào tên nấy chỉ đứng kế tường nhìn chăm chú.
Cường Hoa nghiêng đầu nhìn Lục Tam Phong, hỏi ý kiến của anh.
Lục Tam Phong đứng dậy đi qua. Anh nhìn từ anh Long nằm dài dưới đất qua anh Hổ, xong vươn tay móc thuốc lá từ trong túi anh ta ra, châm một điều rồi hỏi: “Kể chuyện năm năm trước nghe xem nào!” “Năm năm trước gì?” “Không phải anh nói năm năm trước anh đâm chém từ đường này tới đường kia sao?” Lục Tam Phong vươn tay vén áo anh ta lên, nói tiếp: “Cái vết thẹo này cũng là hồi đó bị." “Tổng giám đốc Lục, đó là tôi hù dọa anh. Đường Vĩnh
Tuy là khu phố ăn vặt, còn tôi thì làm bảo kê mấy quầy ăn vặt, vì đánh lộn với người ta nên mới vào đây. Theo trên bụng cũng không phải bị người ta đâm, mà là dấu vết do phẫu thuật cắt ruột thừa để lại”. Anh Long thảm thương nói.
Lục Tam Phong nghe được kết quả này có hơi dở khóc dở cười. Anh ta dứt khoát là xem Lục Tam Phong nằm ngoài giới du thủ du thực, nên mới dựa vào khoác lác mà hù dọa tất cả mọi người. “Tôi cũng không muốn chấp nhặt với mấy người. Ở chỗ này đợi không được mấy ngày. Hôm qua mấy người để tôi ngủ kế thùng nước tiểu thì tôi ngủ, nhưng sau này thì mấy người ngủ đó đi. Còn nữa, ở chỗ này không cho phép hút thuốc, tôi tịch thu đó!”
Lục Tam Phong nhìn về phía đám người Nhị Sửu, nói: “Mấy người không phải nói có tiền thì làm được gì sao?
Bây giờ tôi nói cho mấy người biết, bất luận là thời đại nào thì tiền đều có tác dụng hơn nắm đấm. “Dạ dạ dạ!” Nhị Sửu đảo mắt, rất là lanh lợi trả lời: “Là chúng tôi có mắt không tròng! Tổng giám đốc Lục vừa thấy chính là tư thể hiện ngang, nhất định không phải người bình thường. Đám người phẩm chất thấp như bọn họ sao mà so sánh với anh được chớ! Sao còn không mau trải giường, chuẩn bị rửa chân cho tổng giám đốc Lục!”
Lục Tam Phong ngủ ở chỗ trong cùng. Buổi tối này, anh vừa được đấm bóp lại vừa được rửa chân. Thôi Cửu nằm ngủ ở bên cạnh. Hai người nói chuyện phiếm một lát về chuyện TV, xong rồi ngủ thiếp đi.
Đã là đêm khuya, trên mặt mấy người anh Long ai nấy đều bầm tím. Đôi mắt u oán của họ trong bóng tối lộ ra vẻ độc ác lạ thường. “Sao lại không ngủ?” Cường Hoa thức dậy thấy mấy người anh Long, bèn hỏi. “Tôi muốn biết thằng đó đã cho anh bao nhiêu tiền?” “Trả tiền? Thế nào, anh vẫn chưa chịu phục hả?” “Tôi sẽ nói với anh như này: Là người đứng đầu trại này tự mình tới tìm tôi, tự mình sắp xếp tôi vào đây. Nếu anh muốn chết ở chỗ này thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Còn như chuyện sau lưng có bao nhiêu năng lượng thì anh tự mình suy nghĩ đi!”
Mấy người anh Long anh Hổ đã sợ đến suýt xỉu tại chỗ. Bọn họ tưởng đâu Lục Tam Phong là một thương nhân có trên dưới ba trăm triệu rưỡi thôi, chứ có ai tưởng tượng ra được cái tình thế như này đâu!
Một cơn gió nhẹ thổi vào, sau lưng mấy người đổ một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng toàn là sợ hãi. Chả hiểu người như vậy sao lại có thể ở cùng một chỗ với mình!!
Thời gian liên tục bốn năm ngày, thức ăn của Lục Tam Phong ở trại tạm giam này cũng tốt hơn nhiều, đồng thời lại chuyển bảy tám người ra ngoài. Song song với đó, những suy đoán về Thực phẩm Phong Giai vẫn cứ tiếp tục, lại còn điện thoại qua bên này hỏi thăm nữa. Truyện Xuyên Không
Giữa tháng năm đến càng lúc càng gần, Cao Chí Dũng có hơi lưỡng lự là có cần đi về miền Nam hay không. Trương Phượng Tiên thì gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi, nói với cô bản thân đã bỏ tiền sắp xếp xong rồi, Lục Tam Phong sẽ không có sao đâu!
Một tuần sau, bên trong phòng họp của những người bản xứ Đài Loan diễn ra trong bầu không khí nghiêm túc. Thời gian một tuần này, bọn họ đối với chuyện của Thực phẩm Phong Giai đã tranh cãi ngất trời, xong nghiễm nhiên chia làm hai phe, một phe muốn làm cho Lục Tam Phong căn cứ theo đầu cơ tích trữ, một phe lại bảo nếu là thị trường thì có thể cho phép tồn tại mạo hiểm, cũng cho phép cán cân tồn tại. Giữa đầu tư và đầu cơ chỉ khác nhau có một chữ thôi, nhưng chỉ cần có thị trường thì đầu cơ sẽ xuất hiện. “Thôi được rồi! Cạnh tranh lâu như vậy cũng tranh không được nguyên do gì. Nghe nói tỉnh của anh em Nghiêm Hải đã bị chúng ta ảnh hưởng rồi. Vụ này đã có tin tức, cứ đọc một chút đi!” “Nói một câu tổng kết lại tin tức chính là: Kệ nó là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo tốt cả!” “Vậy thì vấn đề thảo luận bây giờ chính là Lục Tam Phong liệu có phải một con mèo giỏi bắt chuột hay không!” “Tôi cho rằng, việc Thực phẩm Phong Giai cung cấp một số lượng lớn công ăn việc làm cho các tỉnh đã chạm vào tính cạnh tranh của thị trường. Kéo theo sự phát triển công nghiệp, đặc biệt là trong lĩnh vực đồ hộp thì nó sẽ đẩy mạnh phát triển trái cây ở nông thôn. Chúng ta nên ủng hộ!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hội nghị tranh luận giằng co hai ngày không nghỉ, thậm chí vài người đã rời khỏi hiện trường. Tới nghị quyết cuối cùng là: Lục Tam Phong hằng cứ để đó trước. Chuyện này đã ảnh hưởng thị trường, không chỉ là đầu tư trong vùng mà còn là đầu tư ở xí nghiệp bên ngoài nữa. Mà chuyện này đối với nền kinh tế thị trương thì lại chẳng khác nào mặt hồ yên tĩnh bị nện xuống một tảng đá to. “Vậy thì đó chính là chuyện chiêu thương. Chúng ta chấp nhận để người của Thực phẩm Phong Giai vào ở sao? Cá nhân tôi cho rằng, cán cân của Thực phẩm Phong Giai tuy rằng cao, nhưng thị trường của nó cũng tốt vô cùng. Tuy là bây giờ nó có một lỗ hổng tài chính rất lớn, nhưng bọn họ có thể đi xuống miền Nam tìm kiếm vốn đầu tư. Nên tôi cảm thấy chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này”. “Tôi không đồng ý. Tính mạo hiểm của chuyện này quá cao. Hơn nữa Lục Tam Phong chỗ nào cũng dùng chính sách, hết đất đai tới cho vay tiền, tính mạo hiểm rất cao, cũng rất dễ hình thành công trình có kết quả xấu, hơn nữa lại không có vật cầm cố”. Chủ nhiệm Thái phản đối, nói: “Rất nhiều người trong liên hiệp của tôi hôm đó đi nói chuyện với cậu ta đã xác định không phải một mục tiêu tốt!” “Thứ nhất, giai đoạn trước Thực phẩm Phong Giai đã khai trương toàn bộ sáu nhà máy, kéo theo kinh tế địa phương phát triển. Tuy là giai đoạn trước cậu ta đặt ra mười sáu nhà máy, đến giờ có mấy chỗ không nói chuyện tiếp nên chỉ có mười hai. Chúng ta nên có quan điểm phát triển lâu dài chứ không nên nhất thời gấp gáp!” “Thôi giờ như vầy, việc tiếp đãi Thực phẩm Phong Giai giao cho cục trưởng Lý đi, làm từ chỗ chiêu thương bàn giao một cái. Được rồi, tan họp!”
Phòng tạm giam này chỉ còn lại năm người, có mấy quản ngục đi tới, trong tay cầm theo tài liệu, gọi: “Lục Tam Phong, anh ra đây một lát. Ký tên vào tài liệu này thì có thể đi rồi!” “Đi được rồi à?” Trên mặt Lục Tam Phong tỏ vẻ hơi mừng rỡ. “Đúng vậy! Làm thủ tục một cái, đi thôi!”
Thôi Cửu nghe Lục Tam Phong có thể đi thì gấp hết cả người. Anh ta liền đứng dậy, hỏi: “Vậy tôi có thể đi không? Anh ta đầu cơ tích trữ, tôi cũng đầu cơ tích trữ mà!” “Anh “đầu cơ” nhỏ quá, thôi tiếp tục ngồi đi!” “Đây là lời gì chứ?” Thôi Cửu gấp đến tại chỗ xoay vòng vòng. Anh ta nói với Lục Tam Phong: “Tổng giám đốc Lục, cậu lo lót giúp tôi một chút. Tôi hiểu rõ chuyện TV này. Chỉ cần cậu góp tiền tôi góp mối quan hệ, đảm bảo sẽ kiếm được bộn tiền. Thật đó!”
Lục Tam Phong ký tên lên mấy cái tài liệu, thấy anh ta cũng thật sự là một vấn đề. Lần này đi, nói không chừng sẽ không liên lạc được nữa. Anh bèn nói: “Anh cho tôi số điện thoại đi, nó cũng không dễ thay đổi. Có lẽ một hai năm nữa tôi sẽ làm cái này, tới chừng đó thì liên lạc. Nhưng đương nhiên nếu anh bị phản tôi thì tôi cũng chịu bó tay!” “Đây là lời gì chứ? Tổng giám đốc Lục giúp tôi một tay đi!"