Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 151: Tôi phải về nhà làm c



Người của cả nửa phòng bi da đều quay quanh lại, đây là một cảnh vô cùng hiếm có, đặc biệt là tên mập, ở đây là người có tiếng, người ta chuyên phục vụ những người giàu có, bình thường muốn tìm anh ta chơi một ván, anh ta đều khua tay nói không biết chơi “Anh mập ra tay sao?" “Đúng vậy, người này cũng không đơn giản, liên tiếp thắng được hai trận” “Lợi hại như vậy sao?” “Đó là chơi cùng với những người bình thường, anh mập là người bình thường sao? Người ta là vua bị da đó”

Mọi người bàn tán sôi nổi, không ngừng nhắc đến thành tích lẫy lừng của tên mập, cái gì là vị vua vô danh, cái gì mà vua bi da, nghe danh vô cùng dọa người.

Lục Tam Phong oẳn tù tì với tên mập thua rồi, đối phương phát bóng trước, hiện trường không ít người thở dài, tên mập lấy được cơ hội đầu tiên, trận đấu này xem như đã kết thúc rồi. “Không có gì để xem cả, tiếp theo đó chính là phát bóng sạch bàn.” Cậu Lý hừ hừ nói. “Anh mập không phải là người bình thường cũng có thể đánh động, từ lúc mở quán này, chưa từng thua ván nào” “Đúng vậy, tên nhóc này chắc chắn bẽ mặt rồi, dựa vào cậu Lý và cậu Hồng có thể chơi chết anh ta, huống hồ còn có mấy vị công tử đây

Tinh thần của mọi người rất thư thả, dường như đây chính là kết cục đã định sẵn, tên mập nhấc cây gậy lên nhìn một chút, một tiếng beng vang lên trực tiếp rơi vào lỗ, hiện trường thẳng một trận vô cùng đặc sắc. Tiếp theo một lượt đánh vào năm quả bóng, vị trí của quả thứ sáu không được thuận lợi cho lắm, có thể đánh vào là không thể nào, tên mập nghĩ một chút rồi đánh quả bóng sang một bên để kết thúc trận. “Đến anh rồi!”

Quả bóng màu trắng nằm ở sát mép, còn tất cả bóng của Lục Tam Phong đều quay quanh, muốn bóng vào vô cùng khó khăn. “Đừng nhìn nữa, đánh đại một cái đi, anh còn tính đánh vào được sao?” “Đúng vậy, anh có thể đánh vào tôi đi đầu dưới đất. “Tôi nói cho anh biết, anh chỉ có cơ hội này, nếu như không đánh vào, lần sau anh mập chỉ một gậy thì thắng”

Lời của mọi người mang theo âm điệu châm chọc, dù cho tên mập đứng kế bên cười hà hà, nhưng anh vẫn không lo lắng, loại cục diện khó khăn này, cho dù anh có đánh, cũng chỉ được hai gậy, còn phải xem may mắn.

Lục Tam Phong khẽ cau mày, quả thật có chút khó, nhưng mà vấn đề không lớn, cần một chút kỹ thuật, lúc trước anh không có giở trò, vì để thu hút các đàn chị, đàn em ở bên cạnh xem, trong đó có một chiêu gọi là một phát lên trời. “Nhanh lên, đừng câu giờ nữa, sắp ăn cơm đến nơi rồi.” “Nhanh lên.

Lục Tam Phong bước đến bên bàn, đặt đít ngồi xuống, nhấc cây gậy lên cao, ngắm chuẩn quả bóng trắng. “Anh à, anh tính làm gì vậy? Đục một lỗ trên bàn à?” “Hahahaha, tôi nói cho anh biết, đục một lỗ trên bàn là phải đền tiền, biết không?” “Chưa từng thấy cách đánh như này bao giờ, cũng không biết anh ta muốn làm gì?”

Lưu Tử Hoa cau mày nói: “Nếu như không được thì bỏ đi, mọi người đều là đến giải trí mà!” “Giải trí?” Cậu Hồng hừ lạnh một tiếng ánh mắt mang theo vài phần khó chịu, cho dù hôm nay anh ta bỏ qua cho Lục Tam Phong, thì cậu Lý cũng không bỏ qua cho anh ta, bọn họ cảm nhận được Lưu Tử Hoa có hứng thú với Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong mạnh mẽ phát lực, trong chốc lát quả bóng trắng bị cây gậy đánh cho bay lên, vạch một đường tuyệt đẹp trên không trung, đập thẳng vào bóng của anh ta, rồi dần dần lăn về phía lỗ hổng.

Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy mắt mình như hoa lên, trong đầu còn có vài mảng trắng, mở mắt nhìn chằm chằm quả bóng lăn vào trong lỗ. "Troi oi!!!" “Bay... bay... bay lên rồi?”

Những đứng quan sát xung quanh cảm giác như đầu mình sắp nổ tung ra, chiêu này của Lục Tam Phong đang thử thách giới hạn nhận biết của tất cả mọi người, còn có thể chơi như vậy? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tên mập ngây người, cây gậy cầm trong tay rớt xuống đất, phát ra âm thanh "leng keng”.

Vào khoảnh khắc này anh ta hiểu rằng, thắng thua đã được định rõ, hai người vốn dĩ không cùng một tầng lớp, tiếp theo chỉ có anh ta tự chơi tự nhìn mà thôi.

Đúng như dự đoán. "Bich bich!"

Một quả lại một quả bóng nữa giống như đang hiểu được lời Lục Tam Phong nói, đi về phía mỗi lỗ với những đường cong khác nhau, quả cuối cùng vào lỗ, mọi người như chết lặng, có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Lục Tam Phong nhìn về phía tên mập đang ngẩn người, nói: “Tôi thắng rồi.” “Anh có thể dạy tôi chơi không?” Tên mập run rẩy nói: “Tôi muốn học anh “Chỉ là sở thích thôi, cái trò này cũng chẳng phải ngành nghề gì!” Lục Tam Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ trên tường, sắp tới sáu giờ tối rồi.

Cao thủ, thế nào là cao thủ?

Tên mập vào giây phút này đã hiểu rõ, có những thứ đã ăn sâu vào trong linh hồn của người ta, trở thành một phần của cuộc sống, không dùng cái này để kiếm tiền, chỉ thỉnh thoảng làm một gậy, không nói đến sự khác biệt về kĩ thuật, chỉ dựa vào tâm tính này, cũng khác biệt mười vạn ba nghìn mét.

Lục Tam Phong nhìn thấy thời gian trôi đi nhanh như vậy, trong lòng thầm thở dài, hồi đi học suýt vì chơi bị da mà bỏ đi sự nghiệp học hành, bây giờ đụng tới thứ này vẫn vui vẻ như trước, nhưng mà anh thật sự không muốn tiếp tục giao du với đám người này, phải đi mua rau về nhà nấu c. “Tôi có chút chuyện đi trước nhé.” Lục Tam Phong lắc tay chuẩn bị rời đi. “Đợi đã!” Cậu Lý đứng dậy nói: “Ai cho anh đi? Ai cho phép anh đi? Bây giờ đi ăn cơm, ăn một bữa cơm thật ngon, tiêu phí của tối nay, tôi phụ trách.” “Woa!”

Tất cả mọi người hô lên, lần lượt cảm ơn cậu Lý. “Cảm ơn cậu Lý! Hôm nay cậu Lý hào phóng như này, chốc lát cảm thấy khí chất lại bùng nổ rồi.” “Đúng đúng đúng, bây giờ tôi thấy cậu Lý và cô Lưu vô cùng xứng đôi.

Mọi người khen ngợi hết lời, khen đến nỗi miệng của cậu Lý cười muốn méo luôn.

Lục Tam Phong mở miệng nói: “Tôi thật sự có việc “Anh thì có chuyện gì? Chuyện của anh lớn hơn chuyện của cậu Lý sao? Không hiểu chuyện chút nào.” Hàn Thiệu Huy đi qua nói hai câu, nói: “Cậu Lý mời anh ăn cơm, anh phải cho anh ta thể diện”

Mọi người xung quanh có dự cảm, nếu như Lục Tam Phong không đi, thì mọi chuyện hôm nay không xong đâu, chỉ có thể gật đầu đồng ý, cậu Lý đứng dậy đi về phía cửa.

Thể hiện trước mặt Lưu Tử Hoa xong liền rời đi?

Đánh thắng được một ván bị da thì giỏi lắm sao? Anh ta muốn Lục Tam Phong biết rằng, thế giới này là thế giới người có tiền muốn làm gì thì làm.

Đêm nay để anh ta hiểu rõ thế giới của người có tiền phóng khoảng như nào, những vị công tử dùng tiền đập chết bao nhiêu người, thế nào là những người tàn nhẫn, những cô gái thanh thuần, nhìn thấy tiền tài và công danh trên người bọn họ, đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều ngoan ngoãn phục tùng, vì muốn được lấy được tiền từ trên người bọn họ.

Ăn xong cơm tối, một dàn xe ồ ạt chạy về phía Đại Phú Ông, trên đường có mấy bóng người lần lượt nhìn theo, những người đàn ông đi xe máy, vào giây phút này cũng có phần ngưỡng mộ, trong miệng âm thầm mắng hai câu, nhưng mà cuộc sống chính là tràn đầy chua xót như vậy.

Đại Phú Ông biết được cậu Lý, cậu Hồng sắp đến, tất cả bảo vệ đều đứng thành hai hàng, những cô gái đứng thành hai hàng, khung cảnh vô cùng rộng lớn, ánh đèn chiếu lên những bông hoa cỏ màu xanh, cảm giác có vài phần mê hoặc.

Xe vừa dừng, một đám người tiến đến, mở cửa xe, cuối đầu chào nói: “Hoan nghênh ghé thăm khu vui chơi Đại Phú Ông Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cậu Lý xuống xe, thuận tay ném ra một đống tiền rơi vãi, người gác cổng cúi đầu ngồi xổm xuống nhặt, Lục Tam Phong đứng ở đó nhìn. “Làm sao? Bị dọa rồi sao?” Hàn Thiệu Huy nhìn thấy Lục Tam Phong ngẩn ngơ, liền cho rằng anh bị cách vung tay ném tiền của đám người Cậu Lý, Cậu Hồng dọa cho sợ, mở miệng nói: “Người ta không thiếu tiền, biết chưa, mở mang tý đi.

Cảnh trước mặt giống như cách mà phú nhị đại tỏ vẻ ở thời đại này, trong phim đều diễn như vậy cả, Lục Tam Phong cười cười, bản thân tự lẩm bẩm nói, có chút giống rồi đó, nhưng mà anh phát hiện ra đám người này quăng toàn là tiền lẻ, cộng lại cũng chưa tới mấy trăm nghìn. Âm nhạc bên trong cực kì ồn ào, những cô gái tụ lại thành một vòng, miệng cứ kêu anh ơi, chán chết đi được,

Lưu Tử Hoa nhìn những người phụ nữ này sắc mặt có chút khó coi, đám người Cậu Hồng đương nhiên cũng đã chú ý đến, khua khua tay cho các cô gái mau chóng rời đi.

Trong sàn khiêu vũ đã có người rồi, đa số đều là nhảy disco, Lục Tam Phong phát hiện không có ai đang nhảy, ai đến chỗ này cũng sẽ nhảy vài cái, tính theo tuổi tác mà nói, không phải ba mươi năm sau sẽ có nhóm nhảy quảng trường mà

Trên chỗ ngồi lớn nhất, có hàng chục người phục vụ đứng bên cạnh mọi người sau khi ngồi xuống, thậm chí đến cả giám đốc đều đi ra ngoài, trên bàn nhanh chóng bày đầy các loại bánh điểm tâm và rượu. “Tùy ý nhảy, tùy ý chơi, tôi mời.” Cậu Lý uống một ngụm lớn nói.

Cậu Hồng cứ luôn bị áp xuống, cả ngày không vui, vội vàng nói: “Cậu Lý trả không được, tôi đến trả, đêm nay cho dù tiêu phí là ba trăm triệu, tôi cũng trả được Hai người chống đối lẫn nhau, những người khác đều vui mừng, trên miệng nói khuyên, nhưng trong lòng nghĩ cứ để hai vị cãi nhau thêm chút nữa đi. “Được rồi. Đừng cãi nhau nữa!” Lưu Tử Hoa có chút cụt hứng.

Hai người chốc lát không nói nữa, Cậu Lý nhìn xung quanh, ánh mắt hướng về phía Lục Tam Phong, ngoắc tay về phía anh, nói: “Anh qua đây.” "A?" “Nói anh qua đấy đó. Hàn Thiệu Huy vội vàng kéo Lục Tam Phong đi qua.

Cậu Lý vắt chéo hai chân, nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Đến nơi như này bao giờ chưa?”

Khuôn mặt của anh ta rất cao ngạo, thậm chí so với cậu Hồng và những phú nhị đại khác, gương mặt mang một cảm giác ưu việt khó lòng diễn tả, hôm nay nếu như không áp Lục Tam Phong cúi đầu, sợ rằng buổi tối bọn họ ngủ không ngon.

Lục Tam Phong cũng cảm nhận được lòng tự tôn kì quái này của bọn họ, trong lòng thầm thở dài một hơi, bỏ đi, cho dù cha mẹ bọn họ đến cũng xem không đủ, tính toán với một đám trẻ làm gì. “Đến đây vài lần, nhưng mà những nơi như này, rất đắt đó. Lục Tam Phong cố ý nói. “Cũng không tốn nhiều tiền, một đêm hết hơn trăm triệu mà thôi.” Cậu Lý không thèm để ý nói, biểu tình trên mặt vô cùng hưởng thụ, nhìn về phía Lưu Tử Hoa, ánh mắt anh ta giống như đang nói, chẳng qua chỉ là tên nghèo kiết xác, anh mới là lựa chọn tốt nhất. “Đêm nay được mở mang tầm mắt rồi chứ? Hiểu biết hơn rồi?” Cậu Lý dùng tay chỉ Lục Tam Phong nói: “Tôi thấy anh cũng là một nhân vật không tồi, cùng tôi làm ăn, sẽ khá khẩm hơn, hiểu không?” “Hiểu rồi... cái đó... tôi về nhà nấu cơm. “Làm cơm cái gì, con mẹ nó cả một ngày đến tối chỉ biết nấu cơm cho vợ” Hàn Thiệu Huy vội kéo Lục Tam Phong qua một bên, thấy anh sắt vụn không thể rèn thành thép, người này thật sự không biết người biết ta gì cả? “Đàn ông, phải có lòng với sự nghiệp, phải phấn đấu mới có được nhiều cơ hội tốt." Hàn Thiệu Huy ẩn Lục Tam Phong ngồi xuống sofa nói: “Không được về nhà, càng không được nấu cơm.

Lục Tam Phong ngồi xuống trong lòng dở khóc dở cười, làm sao cảm thấy bản thân mình giống như anh hùng đi nhầm con đường bất hạnh vậy.