Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 169: Nghiêm Quốc Kiên



Những người trong giới làm ăn đã từng đấu đá với Lục Tam Phong nếu nghe được những lời nhận xét của Kim Ngọc Anh về Lục Tam Phong chắc hẳn sẽ tức hộc máu. Loại người nham hiểm như anh ta mà cũng xứng đáng với hai chữ “đơn thuần” hay “chính trực” sao? “Ai cũng có khó khăn của người ấy, trước đây khi làm kinh doanh tôi cứ nghĩ phải lấy sự tin tưởng làm gốc, kiếm được tiền phải biết trả ơn xã hội, làm từ thiện, xây trường học, xây dựng lại đường xá cho thôn làng,... Đừng thấy hiện tại tôi nợ nần chồng chất, trước đây tôi đã quyên góp đến mười bốn tỷ. Chỉ là tôi cảm thấy có lỗi với vợ mình” Lục Tam Phong hít hít mũi nói: “Bây giờ tôi lại phải đi thuê nhà, một phòng ngủ một phòng khách. Vợ tôi cũng vì tôi mà phải chịu khổ theo

Kim Ngọc Anh bị anh làm cho cảm động, cảm thấy không có ai tốt hơn anh, đã quyên góp nhiều tiền như vậy. Vừa nãy anh còn nói, vì nhà máy đang gánh nợ, anh không cần một đồng lương nào nhưng mỗi tháng đều phát lương đúng hạn cho công nhân. Đây thật sự là một ông chủ tốt mà.

Thật ra mọi người không biết, anh quyên góp tiền là bởi vì một điều kiện đã đồng ý khi giao dịch với chính phủ địa phương. Anh thật sự không có tiền lương, vì thẻ tiền của nhà máy đều nằm trong tay anh rồi. Còn chuyện căn nhà một phòng khách một phòng ngủ, Lục Tam Phong cũng không định ở thường xuyên, thật sự chẳng có cảm giác gì cả.

Lục Tam Phong quá hiểu rõ một người giàu cần làm thế nào để ở cùng người nghèo, làm thế nào để khiến người nghèo đồng tình với người có tiền. Chỉ bày ra một nửa sự thật về bản thân mình thôi, một nửa còn lại giấu đi, khiến bản thân mình nhìn có vẻ yếu đuối, không có tính công kích, mãi mãi phải là một bộ dạng cừu non. Lại tô vẽ thêm cho bản thân một chút màu mè chủ nghĩa lý tưởng nữa. Quá hoàn hảo!

Hai người trò chuyện cực kỳ ăn ý, Lục Tam Phong dường như đều thuận theo lời của cô ta, trong lời nói khi có khi không khen cô ta vài câu, tạo ra cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Nói chuyện một lúc mà đã qua mười hai giờ, Kim Ngọc Anh kêu lên: “Thôi xong, khóa cửa mất rồi!” “Không sao đâu, để tôi đặt một phòng cho cô nhé. Cũng không sớm nữa, chúng ta đi thôi” Lục Tam Phong đứng dậy nói: “Ngày mai cô có phải lên lớp không?” “Không đâu, mai là thứ bảy mà. “Vậy thì tốt, đi thôi!”

Kim Ngọc Anh không hề cảm giác được, người vừa rồi còn kể nghèo kể khổ với cô, nói mình sinh sống tiết kiệm như thế nào vậy mà bây giờ lại không chút do dự đặt cho cô một phòng khách sạn năm sao.

Lục Tam Phong đưa cô đến trước cửa phòng, để cô nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để chuyện của Lục Tam Phong vào lòng, chuyện của anh rồi nhất định cũng sẽ qua được khó khăn thôi.

Kim Ngọc Anh ngoài miệng nói tôn trọng sự lựa chọn của Lục Tam Phong nhưng trong lòng lại nghĩ mình nhất định phải giúp đỡ anh một chút, ngày mai nói chuyện này với ba một chút mới được.

Cửa phòng đóng lại, Lục Tam Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, cúi đầu đi về phía căn phòng của mình, trong lòng thầm cầu nguyện: Cầu trời phù hộ chuyện này nhất định phải thành công nếu không bao công sức của anh đều uổng phí rồi.

Lục Tam Phong nhận được tin báo rằng tiến triển của bản án cực kì không thuận lợi, vụ kiện đang nghiêng về phía Wahaha, nguyên văn lời của luật sư là: nếu không có người đứng ra ngăn cản thì Thực phẩm Phong Giai sẽ phải bồi thường đến mấy trăm tỷ luôn.

Cao Chí Dũng nói với Lục Tam Phong, nếu như lần này phải bồi thường tiền vậy thì chúng ta nghĩ cách khác, kiện một vụ mới, bắt Wahaha bồi thường lại chúng ta mấy trăm tỷ, ăn miếng trả miếng.

Lục Tam Phong không muốn ăn miếng trả miếng như vậy, dù sao hai bên cố vùi dập nhau thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, anh nhất định phải khiến cho Thực phẩm Phong Giai phát triển ổn định, xây dựng nền móng vững chắc. Vài năm sau mới là lúc bắt đầu trận chiến quan trọng của ngành công nghiệp thực phẩm. Nếu không có thị trường, không có nguồn vốn thì căn bản không thể tiếp tục sống sót được.

Một đêm này anh vậy mà lại mất ngủ, mãi hơn ba giờ đêm mới ngủ được. Sáng ngày hôm sau Lục Tam Phong có cảm giác thứ gì đó cào cào mũi mình, cố gắng vùi đầu xuống ngủ tiếp.

Nhưng đối phương không định buông tha cho anh, còn cổ chọc chọc. “Như Lan, đừng nghịch ngợm, ba đánh đó!” Lục Tam Phong quát mấy câu Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nói xong rồi Lục Tam Phong còn đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên mở trừng mắt, nhớ lại mình đang ở khách sạn, mới quay lại hỏi: "Ai vậy?” “Tôi đây.” Trương Phượng Tiên ngồi ở tủ đầu giường nhìn Lục Tam Phong. "Sao cô vào đây được?” Lục Tam Phong hỏi, vội vàng kéo chăn lên che kín nửa trên người mình. “Tôi nói với tiếp tân muốn có thể phòng anh, tôi đến rồi, chẳng lẽ còn phải tự đặt phòng? Không phải là tốn tiền sao, tôi lại chẳng có chỗ nào đi bèn nói với nhân viên, tôi là vợ anh, thế là nhân viên mở cửa phòng cho tôi thôi” “Cái khách sạn chó này” Lục Tam Phong tức giận chủ một câu, nói: “Cô đến thì đến nhưng ra bên ngoài mà ngồi để tôi còn mặc quần áo. “Hai chúng ta là quan hệ gì chứ, kể cả không có một cái quần thì đã làm sao?” Trương Phượng Tiên vẻ mặt bỉ ổi nhướn lông mày, lật chăn của Lục Tam Phong lên vỗ bốp một cái vào mông anh.

Lục Tam Phong cảm thấy trên mông rát bỏng, cả người cũng ngu luôn. Nghĩ lần lần đầu tiên gặp Trương Phượng Tiên cô ta còn là một cô gái nhỏ đơn thuần, sao bây giờ lại thành ra bỉ ổi hơn cả mình thế này?

Lục Tam Phong kéo lại chăn đắp kín người, kêu lên: “Ra ngoài! Ra ngoài!” “Tôi chờ anh ở bên ngoài, nên đi ăn sáng rồi.”

Lục Tam Phong vội vàng mặc quần áo cho tử tế rồi đưa cô ta đi ăn sáng. Trong nhà ăn, Trương Phượng Tiên thưởng thức bữa sáng, Lục Tam Phong ngồi tại chỗ như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Kim Ngọc Anh đi đến, nhìn thấy

Lục Tam Phong liền nói: “Sao anh không ăn sáng?” “Hả?” Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Chưa tỉnh ngủ. Sao cô dậy sớm vậy! Hôm qua kể cho cô nhiều chuyện linh tinh như vậy, cô đừng để trong lòng nhé”. “Làm sao bây giờ, sáng nay tôi đã gọi điện cho ba kể về chuyện của anh rồi. Ông ấy nói có thể giúp anh.” “Không phải đã nói là cô không được gọi điện thoại rồi sao” Trong lời của Lục Tam Phong dù có mang một chút trách cứ nhưng trên mặt lại tràn đầy mừng rỡ, khẽ thở dài nói: “Như thế thì khiến ba cô nghĩ thế nào về tôi đây? Như kiểu tôi cố ý để cô làm vậy ấy” “Tôi nói với ông ấy rồi, ông ấy nói chuyện này ông có thể giúp đỡ, cũng có thể không, với ông ấy chẳng có ảnh hưởng gì cả. Thôi thì cứ nói giúp anh một câu, thế là xong chuyện, mọi thứ đều tốt lên thôi.” Kim Ngọc Anh cười nói: “Người tốt sẽ được giúp đỡ mà. Người đơn thuần, chính trực như anh thì càng được giúp đỡ hơn

Trương Phượng Tiên đã sớm nhìn thấy Lục Tam Phong đang nói chuyện với một người, bưng một bát cháo đến nghe một lúc. Nghe tới mấy từ Kim Ngọc Anh dùng để khen Lục Tam Phong thì không thể nhịn được nữa, phun cả một miếng chảo ra ngoài. “Khụ khụ khụ, ngại quá, xin lỗi!” Trương Phượng Tiên không ngừng xin lỗi. “Cô lại sao vậy hả?” Lục Tam Phong hơi cau mày hỏi. “Chúng ta đi ăn sáng, cô thích ăn gì để tôi lấy cho.” Lục Tam Phong đưa theo cô ta đi đến hướng khu đồ ăn, giúp cô ta lấy trứng gà, bóc trứng gà, cầm bánh bao. Có thể nói là phục vụ từng li từng tí.

Mãi cho đến lúc Kim Ngọc Anh ăn xong bữa sáng trở về phòng. “Ái chà chà, anh chính trực? Đơn thuần? Chuyện quan trọng thì không làm lại đi lừa gạt con gái nhà người ta à? Sao anh không giúp tôi bóc trứng gà, sao nói chuyện với tôi lại không dịu dàng như thế nhỉ?” Trương Phượng Tiên cúi người nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: "Sợ là anh đối với chị Hiểu Nghi cũng không dịu dàng được như vậy mất.” “Có việc phải cầu cạnh người ta mà. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao. “Tìm quan hệ à? Vị đại tiểu thư này có thể lực gì à? Ông nội tôi cũng rất lợi hại mà!” “Ông nội cô đã nghỉ hưu rồi, người đi trà lạnh đã nghe chưa? Người ta bây giờ đang là chủ tịch tỉnh, vẫn đang tại chức. Trương Phượng Tiên không vui vẻ lắm ngồi xuống, nhìn anh nói: “Anh gầy rồi!” “Cô bớt chọc tôi tức điên là được rồi. Những chuyện này không được nói với Hiểu Nghi. Những chuyện này đều là công việc, cũng sắp kết thúc được rồi.” Lục Tam Phong quay sang nói với cô ta: “Lấy cho tôi mấy cái bánh bao với một quả trứng gà đi.” “Người đã về hưu không chỉ là người đi trà lạnh mà có thể nói là lật đổ cả ly cả tách ấy. Lát nữa tôi gọi cho ông nội hỏi một chút, xem xem có thể mời người đã về hưu quay lại không, nếu không cháu gái ông cũng không có địa vị rồi." Trương Phượng Tiên vừa nói vừa đi lấy đồ ăn sáng.

Cơm nước xong xuôi, Lục Tam Phong đặt cho cô một căn phòng ở bên cạnh, còn mình trở về phòng ngủ, đồng thời cảnh cáo cô, không được phép vào phòng mình, càng không được phép quấy rối sếp, nếu không trừ lương luôn.

Liên quan tới việc Lục Tam Phong hợp tác làm hàng lậu, một mình Tô Ái Linh không thể làm gì được. Lợi ích trong việc này quá lớn, mà cô lại chỉ là một giám đốc trên danh nghĩa thôi. Trong suốt hai ngày qua, Tô Ái Linh đã nói chuyện điện thoại với không ít các giám đốc khác. Nhưng bọn họ đều cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm, hơn nữa cô còn cảm thấy Lục Tam Phong như đang trốn tránh, hai ngày nay gọi điện thoại cho anh nhưng không ai bắt máy, như thể mất tích rồi vậy.

Cô ta vốn nghĩ rằng, vụ kiện giữa Thực phẩm Phong Giai và Wahaha càng được đẩy nhanh, Lục Tam Phong sẽ đến cầu cứu cô ta. Dù sao Lục Tam Phong cũng vốn là vì việc này mà đến.

Mà bây giờ Lục Tam Phong lại chẳng vội vàng gì cả. Trong phòng làm việc, mọi người đang nói về tình hình gần đây, có hơi đoán không ra. “Không phải anh ấy đã nói năm ngày sao, sẽ thương lượng cùng với những cổ đông khác “Có quỷ mới tin lời anh ta, cô là quỷ à. Một tay anh ta gây dựng công ty còn cần phải thương lượng với người khác sao? Anh ta đang cố kéo dài thời gian đó. “Nhưng chuyện này phải quyết định rồi, nếu không thì anh ta đến làm gì? Bây giờ chỉ chúng ta mới có năng lực đó, để cho Wahaha rút đơn, hòa giải giải quyết vụ kiện này”

Tô Ái Linh hơi nhíu mày, hỏi: “Mấy ngày nay không phải tôi đều cho người đi theo dõi anh ta sao, anh ta đã làm những gì vậy?” “Anh ta rất thân thiết với một cô sinh viên năm ba, tối hôm qua hơn mười hai giờ mười lăm phút mới cùng về khách sạn. Cô gái kia cũng không phải xinh đẹp lắm, nhưng cũng không xấu, người bảo vệ nói, tổng giám đốc Lục còn tự mình mở cửa xe cho cô ấy, đối xử cực kỳ tốt.” “Mẹ nó, tôi chủ động như thế mà anh ta không muốn, lại đi trêu đùa một sinh viên?” Tô Ái Linh cảm thấy như mình bị sỉ nhục. “Tiếp tục theo sát, không được để đứt liên lạc. Hôm qua tôi nhận được điện thoại, phần hàng gửi đến phía Đông Bắc xảy ra chuyện rồi, chúng ta nhất định phải đi giải quyết chuyện đó.” Tô Ái Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mời khách ăn một bữa, đi tìm vài người nữa.” “Chuyện này để tôi làm cho.” “Vậy thì giao cho tổng giám đốc Nghiêm

Cả một ngày này, trường học nháo nhào như ong vỡ tổ. Miêu Thiên Vũ không đi học mà ngồi ở phòng của hội học sinh, mấy người cùng ngồi vây quanh cái bàn, bầu không khí có chút nghiêm trọng. “Trước tiên nói chuyện của Lục Tam Phong, đã tra ra rõ ràng chưa?” “Anh ta là người vùng khác, đến đây công tác thôi. Anh ta đang ở khách sạn Hilton. “Là người vùng khác à? Vậy thì càng dễ xử rồi.” Nghiêm Quốc Kiên lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Tìm người phế anh ta đi, để cho anh ta mở mắt ra mà nhìn, biết được thực lực của tôi thế nào.” “Làm sao cũng được, đành nhờ anh Nghiêm vậy.” Miêu Thiên Vũ đầy trịnh trọng nói.

Nghiêm Quốc Kiên nhìn thấy Miêu Thiên Vũ cúi đầu nhờ vả thì trong lòng cực kỳ dễ chịu. Ba năm, rốt cuộc mình cũng đã đè đầu anh ta. Vừa chuẩn bị nói chuyện thì máy nhắn tin ở bên hông vang lên.

Vừa rút ra nhìn một cái, Nghiêm Quốc Kiên vội vàng nói: “Mang điện thoại đến đây, tôi gọi một cuộc.

Sau khi bên kia bắt máy, Nghiêm Quốc Kiên hơi lo lắng nói: "Bác ạ, cháu là Quốc Kiên đây, bác tìm cháu có chuyện a?" “Quốc Kiên à, cháu cũng sắp là sinh viên năm bốn rồi, nên đi ra ngoài va chạm xã hội một chút, đừng có cứ suốt ngày ở trong trường. Tối nay có bữa tiệc rất cao cấp, cháu cũng đến tham gia đi. Nhớ là phải ăn mặc cho chỉnh trang, hôm nay phải tiếp đãi một tỷ phú đấy, biết chưa?”

Tỷ phú? “Vâng cháu biết rồi, bác yên tâm, bác giữ gìn sức khỏe a!"

Cúp điện thoại, Nghiêm Quốc Kiên hơi lúng túng nói: “Hôm nay tôi không có thời gian. Bác tôi vừa bảo tôi tham gia một buổi tiệc rất quan trọng. Để hôm sau đi. Chỉ là một tên Lục Tam Phong cỏn con mà thôi, chẳng khác gì nghiền chết một con kiến cả. Tôi nói cho các cậu biết, có bác tôi ở đây, chỉ cần một bước chân cũng có thể làm người ta chấn động.