Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 179: Lời thổ lộ của Trương Phượng Tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Tam Phong ngồi trong xe, xoa vết son trên mặt một hồi rồi trong lòng thầm nghĩ môi trường kinh doanh hiện tại quả là kinh khủng, nếu các sếp nữ đều như cô ta thì sớm muộn anh cũng sẽ bị hư thận mất.

Anh hạ cửa kính xe châm điều thuốc, sau đó nhìn danh thiếp dưới ánh đèn mờ ảo. Đội ngũ này đối với Lục Tam Phong rất quan trọng, đặc biệt là bằng sáng chế và nhân viên kỹ thuật trong tay.

Công nghệ ti vi màu hiện nay có thể coi là công nghệ dân dụng công nghệ cao. Về mạch điện tích hợp, nhiều công nghệ đang trong tình trạng bị phong tỏa và cấm vận ở trong nước.

Ngay từ đầu, Lục Tam Phong đã không có ý định kết hợp các công ty điện tử với công ty thực phẩm Phong Giai.

Công ty thực phẩm Phong Giai là nơi dễ kiếm tiền nhất. Bởi vì các công ty thực phẩm có ngưỡng kỹ thuật thấp và thị trường rộng, rất dễ dàng kiếm được tiền trong thời gian ngắn.

Lục Tam Phong đã bắt đầu có kế hoạch sử dụng số tiền kiếm được để đầu tư vào các ngành công nghiệp cao cấp và phức tạp. Những ngành này cần có lợi thế đi đầu. Một khi đã chiếm lĩnh thị trường, họ sẽ độc đoán trong nhiều thập kỷ.

Hợp đồng ký kết vừa rồi không quan trọng như vậy. Sang năm sẽ tập đoàn hóa, mà xây dựng nhà máy ti vi cần phải có tiền. Lục Tam Phong cũng định ra tách ra ngoài, nhà máy lương thực còn chưa tính thì đương nhiên hợp đồng sẽ vô hiệu.

Trên đường trở về có mưa phùn, điều mà Lục Tam Phong đang nghĩ lúc này là Giang Hiểu Nghi đang đến đây. Nếu lỡ như Tô Ái Linh làm ầm ĩ mọi chuyện lên thì sẽ rất khó coi.

Sau khi cân nhắc, Lục Tam Phong quyết định đợi cô đến rồi trực tiếp đi đến Thành Minh. Dù sao đoàn đội này cũng đang ở đó.

Xe dừng ở cửa khách sạn, mưa bắt đầu nặng hạt. Không đợi Lục Tam Phong xuống xe, một đứa bé giữ cửa cầm ô đi tới. Lục Tam Phong cầm ô nói cảm ơn, việc đậu xe ở bãi đậu xe liền giao cho đứa bé giữ cửa.

Vừa bước vào đại sảnh, anh trả ô cho quầy lễ tân chuẩn bị lên lầu thì giọng nói của Trương Phượng Tiên đã vang lên từ phía sau: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy Trương Phượng Tiên đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh mỉm cười nhìn anh. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi ra ngoài ăn cơm, sao cô lại ở đây?”

“Lúc ăn cơm tối thì tôi đến tìm anh nhưng phát hiện đã vườn không nhà trống rồi. Tôi hỏi quầy lễ tân thì họ nói rằng anh tự lái xe ra ngoài. Anh đi gặp ai vậy?” Trương Phượng Tiên vẫy tay và nói: “Anh qua đây đi.”

“Cô đang nói chuyện bằng giọng điệu gì vậy? Đây là giọng điệu nói chuyện với ông chủ sao?” Lục Tam Phong bước tới nói: “Cô nghi ngờ tôi sao? Tôi là một người ngay thẳng, chỉ tham gia một bữa tiệc thương mại mà thôi. Cần cô đến để chất vấn sao? Lục Tam Phong tôi là chính nhân quân tử, cô không cần dùng ánh mắt khinh thường để xúc phạm tâm hồn cao thượng của tôi.”

Các cô gái ở quầy lễ tân không thể nhịn được cười.

“Anh nhìn thấy chưa, người ta đang cười nhạo anh kìa.” Trương Phượng Tiên đứng lên, nhìn Lục Tam Phong nói: “Chắc là dạo này anh không soi gương phải không?”

Lục Tam Phong đưa tay sờ sờ mặt, có phần không tự tin hỏi: “Làm sao vậy?”

Trương Phượng Tiên mượn một chiếc gương ở quầy lễ tân để cho anh xem, Lục Tam Phong chết lặng khi nhìn mình trong gương. Mặt anh đỏ bừng như Quan Công, cổ và tai dính đầy son, cả người trông rất khôi hài.

“Chính nhân quân tử, giải thích đi.” Trương Phượng Tiên không khỏi bật cười, hỏi: “Để cho con lợn gặm à? Gặm thành ra như thế này thì chắc hẳn là cô ta đã tô bao nhiêu son môi nhỉ?”

Lục Tam Phong quay người vội vàng hỏi: “Dưới lầu có toilet không?”

“Xin chào, bên này ạ.” Cô gái lễ tân chỉ vào vị trí bên tay trái.

Lục Tam Phong đi vào phòng tắm nam, vặn vòi nước rửa thật sạch. Sau khi xác nhận đã sạch sẽ, anh bước ra ngoài. Trương Phượng Tiên đứng đó nhìn anh nói: “Anh đúng là người như vậy, đồ ăn chơi trác táng.”

“Cái này gọi là gì? Tất cả đều là chuyện công việc, nên tôi không thể nói cho Hiểu Nghi, biết không?”

“Công việc kinh doanh của tôi khác với công việc kinh doanh của anh. Đi ra ngoài và nhận một gương mặt đầy son sao? Việc buôn bán của anh có phải là trong nháy mắt đã khiến người khác chuyển mấy trăm tỷ hay không?”

“Lời này của cô có vẻ hơi bẩn thỉu rồi đó.”

“Cái cô Tô Ái Linh kia chứ gì? Tôi vừa nhìn là biết hai người đã rất xứng đôi rồi. Cái cách mà cô ta nhìn anh như thể hận không thể nuốt chửng anh chỉ trong một miếng. Còn cái cách mà anh nhìn cô ta như thể hận không thể lột hết đồ cô ta ra vậy. Tôi nhìn thấy mà muốn nôn. Tôi tự hỏi làm thế nào mà đêm nay anh lại trở về vậy. Theo lý mà nói thì đêm nay anh phải không trở về mới phải chứ? Trương Phượng Tiên nhìn với vẻ dò xét rồi thấp giọng hỏi: “Làm không được chứ gì? Phải rồi, ba mươi như loài sói mà.”

“Cô gái nhỏ, sao lại nói chuyện này? Cô là trí thức cao cấp từ nước ngoài trở về đó.” Lục Tam Phong choàng tay qua vai cô, vừa định nói thì bên kia đã vùng vẫy.

“Đừng đụng vào tôi, tôi nghĩ anh thật kinh tởm. Loại phụ nữ đó thoạt nhìn là một loại gái lầu xanh rồi, lỡ như bị bệnh giang mai hay gì đó thì coi chừng lây nhiễm cho tôi.” Trương Phượng Tiên lạnh lùng nói: “Tôi phải nói với chị Hiểu Nghi để chị ấy thực hiện các biện pháp bảo vệ.”

“Câm miệng đi, nói nhiều hơn rằm. Tôi đã làm gì hả? Cô dám nói với cô ấy thì tôi sẽ đánh cô, có tin hay không?” Lục Tam Phong đưa tay túm cô ta đi vào cửa thang máy, mắng: "Quay về rồi nói. Chết tiệt, thật đáng xấu hổ mà.”

“Ai xấu hổ? Anh đã làm xong mọi chuyện rồi, còn tôi lại không thể nói ra. Lúc trong lòng anh có điều mờ ám sao không nói với tôi, xong việc rồi lại giả vờ quay về giả bộ trong sạch với tôi sao?” Trương Phượng Tiên bước vào thang máy và chửi rủa một cách hùng hổ.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Lục Tam Phong có thể nghe thấy mấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân không nhịn được nữa mà bật cười. Sắc mặt Lục Tam Phong tái xanh.

Anh quay người lại, trừng mắt nhìn Trương Phượng Tiên.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi làm gì vậy? Mọi người đã cười nhạo anh đang đóng vai mặt hoa đó. Cũng không phải tôi hôn anh, anh cũng chưa từng cho tôi hôn anh mà. Bây giờ anh cho tôi hôn thì tôi cũng không thèm. Tôi khinh.”

“Nói đã nói rồi, sao còn nhổ nước miếng vào người khác chứ?” Lục Tam Phong nhìn cô nói: “Tôi chính là đi tìm người ta để bàn việc đó. Tôi dễ dãi mà. Tôi muốn làm một xưởng sản xuất ti vi. Tôi muốn nhà máy và công nghệ, bằng sáng chế và người tài chỉ lao về phía tôi đó. Chỉ vì tôi muốn phương thức liên lạc của nhóm kỹ thuật mà tôi không phải là người thích cười, tôi đã nhanh chóng chơi người ta rồi. Hơn nữa, tôi đã ngủ với người ta rồi đó, thì sao? Có liên quan gì đến cô chứ?”

“Tôi thay chị Hiểu Nghi canh chừng anh đó."

“Sở thích của người ta, cô có thể nhìn thấy à? Vợ tôi cùng cô đi dạo vài lần, tôi cảm thấy được cô cũng không đứng đắn gì. Cô chính là ngấp nghé tôi, cô cũng ham muốn thân thể của tôi.”

“Đúng. Anh nói đúng, tôi thích anh.” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong bằng ánh mắt rất thẳng thắn nói: “Tôi mà không thích anh thì tôi là đồ ngốc. Tôi gọi cho ông nội, phiền mối quan hệ này, rắc rối mối quan hệ kia. Hôm nay tôi đã rất rõ ràng rằng nói cho anh biết là tôi thích anh và có ấn tượng tốt về anh.”

Vốn dĩ trong lúc tức giận Lục Tam Phong chỉ nói đại như vậy mà thôi, nhưng anh không ngờ là cô ta lại nói thật. Cả người anh như bị đóng băng tại chỗ, anh cứ đứng đơ ra như khúc gỗ. Anh đối với Trương Phượng Tiên chỉ giống như một người bạn thân mà thôi.

Đương nhiên, có rất nhiều lý do để giữ cô ta ở bên cạnh. Về phương diện khác, Lục Tam Phong thật sự không nghĩ nhiều. Bình thường cô ta rất vô tư.

“Đinh đong.”

Thang máy đến nơi, nhưng hai người không hề động đậy. Khuôn mặt của Trương Phượng Tiên đỏ đến tận cổ. Không khí trong thang máy như ngưng đọng, thời gian dường như đã bị ngừng trôi. Không khí trong thang máy rất căng thẳng, dường như trống rỗng khiến người ta khó thở. Cả hai người đều có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của chính mình.

Cửa thang máy lại đóng.

Cửa thang máy lần nữa mở ra, một nam một nữ bước vào. Hai người họ cảm thấy không khí thang máy có chút kỳ quái, liền nhìn bọn họ đứng ở trong góc và thấp giọng hỏi: "Hai người đến tầng mấy vậy?”

“Tầng mười bảy."

“Chúng tôi đi xuống trước."

Lại lên lầu, Lục Tam Phong đi ra thang máy cúi đầu buồn bã đi về phía phòng. Trương Phượng Tiên đi nhanh hai bước đuổi kịp, dò hỏi: “Tôi hỏi anh, anh ngủ chưa?”

Lục Tam Phong xua tay, không muốn nói thêm.

“Tôi nói thích anh mà sao anh lại tỏ vẻ mất mặt như thế hả? Tôi chính là con người như vậy đấy, không thể giấu giếm được ở trong lòng mãi đâu. Từ nhỏ đến giờ tôi cũng chưa từng thích mấy người. Nói ra thì tốt rồi. Tôi thích thì thích thôi chứ không có ý gì đâu. Tôi cũng không nói là sẽ làm người tình của anh đâu. Anh đừng nghĩ nhiều.”

Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm nói: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”

Trương Phượng Tiên nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt có vẻ không được lương thiện cho lắm.

“Ý của tôi là, cô cũng quen với Hiểu Nghi và cô cũng quen với tôi nên không xấu hổ là tốt rồi. Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Tôi đi tắm trước, lát nữa sẽ tìm cô sau.” Lục Tam Phong nói xong mở cửa phòng đi vào.

Sau khi vào phòng anh mới phát hiện là cô ta đã vào theo. Cô ta không nói gì mà cứ thế ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha.

“Tôi nghĩ cô nên về phòng trước sẽ tốt hơn đó.”

“Anh tắm trước đi, sao hả? Tôi còn có thể xông vào làm gì anh nữa chứ? Trước kia tôi cũng từng vào phòng anh rất nhiều lần rồi mà."

Lục Tam Phong nghĩ lại, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ta vẫn luôn xuất hiện xung quanh anh. Chẳng phải lần trước cô ta đã ngồi ở bên giường sao, giống như đây là một thói quen rồi vậy.

Sau khi tắm xong, anh kết nối điện thoại với Cao Chí Dũng và nói sơ qua về những gì đã xảy ra hôm nay. Năm sau sẽ bắt đầu tập đoàn hóa, Lục Tam Phong đề nghị nên thành lập một hội đồng quản trị thông qua hệ thống bỏ phiếu. Phải thành lập trụ sở và chức vụ tổng giám đốc và giám đốc cũng nên được bầu chọn.

Cao Chí Dũng nghe điện thoại mà tỏ vẻ bối rối, như thế nào mà

ke-an-choi-bien-tong-tai-179-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-179-1