Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 184: Một, mười, trăm, triệu, tỷ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cảnh tượng như vậy, không nói tới Giang Hiểu Nghi, ngay cả Trương Phượng Tiên cũng cảm thấy vô cùng khoa trương. Thái độ của những người này thay đổi nhanh như thế, thật là làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Tổng giám đốc Vương đưa tay vỗ bụng, đưa mắt đánh giá mấy cô gái này, hình như có vẻ không quá vừa ý, buồn bực bước vào trong. Chị Lệ cười như đang nằm mơ, duỗi tay ôm lấy cánh tay tổng giám đốc Vương, suýt nữa treo cả người lên.

"Tổng giám đốc Vương, không phải anh nói muốn mua một căn sao? Người ta đều trông cậy vào anh đó, lúc ôm người ta trong lòng thì gọi người ta là tiểu tâm can, mới qua một thời gian không gặp mặt mà đã gọi người ta là thánh tiêu thụ rồi."

"Xem chút tiền đồ của cô kìa, chẳng phải chỉ là một căn nhà đổ nát thôi sao? Giá trị bao nhiêu? Cứ nói về nó suốt thôi." Tổng giám đốc Vương sốt ruột bước vào, vừa vào cửa thì đã đưa mắt dò xét đám người Lục Tam Phong.

"Tổng giám đốc Vương, đừng để ý tới bọn họ, chỉ là một đám lưu manh nhà quê mà thôi, cẩn thận làm bẩn mắt anh. Anh ngồi xuống đây!"

“Hoa Lệ, hay là chúng ta lên lầu nói chuyện đi?” Tổng giám đốc Vương vừa nói vừa kéo chị Lệ lên lâu.

“Tổng giám đốc Vương, ở đây cũng có thể nói chuyện được mà ở trên lầu không tiện!” Chị Lệ có chút không vui nói: “Chúng ta nói chuyện nói chuyện ở đây đi, không phải anh nói muốn cho tôi một căn sao?"

"Cứ làm lớn chuyện lên không, vậy cũng không nói là sẽ cho mà!"

Lục Tam Phong ngồi đó vừa nhìn thấy trò hay, một số điểm mấu chốt đã rõ ràng mà không cần hỏi, mở miệng nói: "Đây là người giàu mà cô nói à. Cũng rất bình thường thôi mà, ngay cả một căn nhà cũng không mua cho cô."

“Những người này làm cái quái gì ở đây vậy?” Tổng giám đốc Vương hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ, theo bản năng, ông ta cảm thấy hôm nay là một cái bẫy. Những con quỷ nhỏ này không thể ép được chút nước luộc nào trên người ông ta nên muốn gài bẫy ông ta đây mà.

"Họ chỉ là những người mua nhà. Anh đừng để ý đến anh ta. Họ chỉ là một nhóm người quê mùa chưa từng nhìn thấy sự đời, đến đây để mua một ngôi nhà với mấy đồng tiền lẻ trong túi của họ thôi."

“Cái gì gọi là quê mùa. Chúng tôi không mua nhà, ông ta cũng không mua đấy thôi. Vậy hai người chúng tôi là cùng một đẳng cấp, đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Đúng!” Trương Phượng Tiên nói giúp: "Chẳng phải cô vừa nói nhà giàu mua nhà giống như đi mua tạp hóa à, mua thử một căn cho tôi xem!"

“Ý cô là gì?” Cảm nhận được sự sỉ nhục chưa từng có, tổng giám đốc Vương tức giận hét lên: “Bây giờ các người bắt đầu chơi trò này à?"

“Tổng giám đốc Vương, anh đừng hiểu lầm tôi, những người này thật sự không liên quan gì đến tôi.” Chị Lệ vội vàng giải thích.

Những người khác cũng giúp giải thích, cuối cùng chị Lệ cũng ổn định lại được tổng giám đốc Vương, quay đầu mắng Lục Tam Phong: "Mang người đi rồi cút khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

“Tại sao phải cút đi?” Lục Tam Phong ngồi xuống, chậm rãi lấy từ trong túi ra một điều thuốc, châm thuốc rồi nói: “Tôi cũng tới mua nhà.”

"Tôi không bán nhà cho mấy người, cút ngay!"

"Cô không nhận người thì có người khác nhận. Chúng tôi cũng không cho cô nhận. Cô gái này sẽ tiếp đón chúng tôi. Mông của tổng giám đốc Vương các cô lớn lắm mà, không thể ngồi xuống sao?" Trương Phượng Tiên nói với tổng giám đốc Vương: "Ông cũng chỉ có chút trình độ này thôi, cái loại mua dâm trắng trợn này mà còn dám mua nhà à?"

Tổng giám đốc Vương tức giận vỗ vỗ tay vịn ghế sô pha, kêu lên: "Cô còn dám nói đây không phải là người cô tìm tới? Chúng còn đang hát bè với tôi kìa? Nói ba câu, câu nào cũng dính tới chuyện bắt tôi phải mua nhà. Có phải bên bán hàng bắt đầu chơi chiêu không?"

“Tôi thật sự không có, tôi thật sự không biết, anh còn không hiểu tôi sao?” Chị Lệ gần như sắp khóc, cô ta phải dựa vào tổng giám đốc Vương mới có một chút hy vọng. Nếu tổng giám đốc Vương không để ý đến cô ta nữa thì có thể năm nay cô ta sẽ thật sự không kiếm được một đồng nào.

"Chúng tôi thực sự không biết cô ấy...

“Ngậm cái miệng thối của anh lại đi!” Chị Lệ hoàn toàn nổi giận, vừa đi tới vừa dùng ngón tay chỉ vào cửa, lớn tiếng quát bảo những người này cút đi.

Như Lan sợ hãi ôm lấy bắp chân của Trương Phượng Tiên, Trương Phượng Tiên vỗ đầu cô bé, bảo cô bé không phải sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.

“Tôi đến đây mua nhà!” Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ hổn hển của cô ta mà nói.

"Mẹ nó, vậy thì anh mua đi, không mua thì cút!"

Lục Tam Phong chỉ vào tổng giám đốc Vương rồi nói: "Ông ta mua thì tôi sẽ mua!"

“Fuck, thế mà còn nói không phải là lừa đảo à?” Tổng giám đốc Vương đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Anh đừng nghe anh ta, anh nghe tôi nói nè.” Chị Lệ nắm lấy cánh tay tổng giám đốc Vương, nói: “Tổng giám đốc Vương, anh ngồi đi.”

Tổng giám đốc Vương nhìn chằm chằm Lục Tam Phong mà đánh giá ông ta. Bây giờ kẻ lừa đảo còn lôi kéo cả nhà đi làm luôn à, nhưng mà hai người phụ nữ bên cạnh quả thực rất xinh đẹp, so với tàn hoa bại liễu ở đây thì mạnh hơn không chỉ một chút.

Ngồi xuống uống một chén trà, tổng giám đốc Vương hằng giọng nói: "Ông đây có tiền, không nói một căn, thậm chí mười căn cũng mua rất dễ dàng. Tôi chỉ là tò mò hai cô gái nhỏ các cô lừa đảo ở đây thì một ngày được cho bao nhiêu tiền?"

"Tổng giám đốc Vương, thật sự không phải là kẻ lừa gạt..."

Giang Hiểu Nghi tỏ vẻ không vui, liếc nhìn tổng giám đốc Vương mà không nói gì, vươn tay vẫy Như Lan ý bảo cô bé đừng đụng vào đồ đạc một cách bừa bãi. Trương Phượng Tiên thì nhìn ngắm xung quanh chứ không thèm liếc nhìn ông ta dù chỉ một chút.

Chị Lệ nhìn chằm chằm Hạ Lan Chi, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô ta, nói nhỏ: "Chết tiệt, lát nữa tôi sẽ gọi quản lý đến, để thứ rác rưởi này cút đi, cho cô ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ!"

Hạ Lan Chi nghe thế thì run lên sợ hãi. Khó khăn lắm cô ta mới bước ra khỏi sơn thôn kia, lúc này lại phải quay trở về, ngẩng đầu thấy Lục Tam Phong bèn thì thầm: "Các người đi đi, bên ngoài không nóng."

“Chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho cô.” Lục Tam Phong thấy thế thì cười nói: “Cô phải tin tưởng ở hiền sẽ gặp lành, lại càng phải tin tưởng chuyện như vậy sẽ xảy ra đối với cô. Tôi sẽ mua nhà!"

"Cậu mua nhà?" Tổng giám đốc Vương bật cười. Mấy kẻ lừa gạt này có kỹ năng diễn xuất tốt thật đó, ước tính chắc đã chi rất

nhiều tiền. Ông ta mở miệng nói: "Nếu cậu ta mua, tôi sẽ mua. Tôi phải nhìn thấy cậu ta trả tiền, đừng hòng lừa được tôi. Hôm nay ông đây sẽ lên giá, Hoa Lệ, chẳng phải cô luôn muốn tôi mua nhà cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ có hôm nay, sau hôm nay, đừng trách tôi không cho cô một cơ hội."

Lý Hoa Lệ nghe đến đây thì sắc mặt trắng bệch, cả người ngã quỵ xuống ghế sô pha. Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, trông cậy vào mấy đồ quê mùa đó thì cả đời này bọn họ cũng không thể mua được nhà.

Sớm biết là kết quả như vậy, thì cô ta đã nhờ họ làm kẻ lừa gạt trước rồi. Nhưng vấn đề là, tổng giám đốc Vương nói, ông ta phải tận mắt xem cuộc giao dịch, cô ta phải kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy để làm một cuộc giao dịch giả chứ?

Giờ phút này, trong lòng chị Lệ chỉ có tuyệt vọng.

Lục Tam Phong uống một ngụm nước lạnh trước mặt, hỏi Hạ Lan Chi: "Tôi ở đây lâu như vậy rồi mà cô cũng chưa giới thiệu các loại nhà cho tôi nữa."

Hạ Lan Chi có chút lúng ta lúng túng. Mọi chuyện đến mức này, cô ta chỉ có thể tiếp tục nên đứng dậy nói: "Cái này tôi không hiểu. Có một chồng tài liệu giới thiệu, tôi đi lấy đã."

Hạ Lan Chi tìm được tài liệu, rồi ngồi đó như học sinh tiểu học đang học bài, lên tiếng giới thiệu: "Nhà số 1, lâu vương, đã bán. Nhà số 2, tám tám mươi tám mét vuông, biệt thự ba tầng, vườn hoa phía sau có diện tích ba mẫu, tầm nhìn hướng ra biển, diện tích biển được ký hợp đồng là năm hải lý, tổng giá cả là hơn năm tỷ ba, đắt lắm!"

"Căn này không tệ. Chọn trước, phía sau có căn nào tốt hơn thì nói sau!"

Tổng giám đốc Vương nghe thấy lời này của anh liền cười nhạo, nói với chị Lệ: "Diễn hay lắm. Cô phải thêm tiền đó. Tôi vẫn là câu nói đó. Cậu ta mua bao nhiêu căn, tôi sẽ bấy nhiều căn."

"Nhà số ba giống với nhà số hai, để tôi xem khác chỗ nào..."

"Không cần nhìn, nhà số hai và ba giống hệt nhau. Phòng có mặt tiền hướng biển gần nhất với tầm nhìn ra đại dương, ngoại trừ nhà số một thì cũng là hai biệt thự có view biển đắt nhất. Hai căn nhà cộng lại lên tới hơn mười tỷ. Nếu mua, mười tỷ là đủ, đồng thời tặng một chiếc xuồng máy." Chị Lệ trầm giọng nói. Đối với cô ta, hai ngôi nhà này quen thuộc với cô ta đến nỗi ai có mặt cũng muốn bán hai căn này cho họ.

Bất kể vị trí, diện tích mét vuông, bố trí phòng ốc thế nào cũng là tốt nhất, còn có hơn một ngàn mét vuông, vốn đã là vị trí rất lùi, nhưng lại rẻ hơn rất nhiều.

Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi mua hai căn này!"

Tổng giám đốc Vương cười khanh khách, những người bản hàng khác nhìn cũng muốn cười, có người còn che mặt xấu hổ mà không đành lòng nhìn thẳng.

Hạ Lan Chi cảm thấy mặt mình như đơ ra, cô ta không biết phải làm gì tiếp theo.

“Tôi đang nói hai căn nhà này, tôi muốn chúng!” Lục Tam Phong lặp lại lần nữa.

Hạ Lan Chi đột nhiên nghĩ tới cửa sau, nói nhỏ: "Theo tôi ra phía sau, cửa sau đi được."

"Tại sao tôi phải rời đi? Tôi đang mua nhà mà!" Lục Tam Phong lấy ví tiền từ trong túi, sau đó lấy thẻ ra, nói: "Mười tỷ, quẹt thẻ!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Lúc này, không chỉ tổng giám đốc Vương mà ngay cả một đám nhân viên bán hàng cũng không nhịn được cười, chỉ có chị Lệ là buồn như đưa đám.

“Thằng nhóc này chuẩn bị rất đầy đủ đó, còn biết quẹt thẻ sao?” Một người bán hàng ăn mặc lịch sự bước tới nói: “Anh nghĩ chúng tôi không có máy POS à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh đã muốn mất danh dự thì tôi sẽ để cho anh mất hết. Chúng tôi đã lắp đặt một máy POS trên lầu!"

Lục Tam Phong nhún vai nói: "Vậy quét thôi, trước tiên cô đưa hợp đồng mua bán nhà cho tôi đi." "Soạn hợp đồng đi, đừng cho

ke-an-choi-bien-tong-tai-184-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-184-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-184-2