Lục Tam Phong biết rằng Cao Chí Dũng luôn muốn nhúng tay vào Điện tử Thủy Hoàn. Anh buộc phải dậy tắt ngay suy nghĩ này từ trong trứng nước. Nếu cuộc chiến bi thảm trong ngành thực phẩm diễn ra trong hai hoặc ba năm tới, thì ngọn lửa chiến tranh trong ngành truyền hình đã được châm ngòi.
Điện tử Thủy Hoàn cần một người con hổ như sói, Cao Chí Dũng không phải là người như vậy, cho nên anh luôn từ chối Cao Chí Dũng. Để đương đầu với sự cạnh tranh khốc liệt đó, Lục Tam Phong cần một cặp răng nanh sắc nhọn.
Chu Hoài Đông là một người như vậy.
Trở lại khách sạn, đã hơn 11 giờ tối, trên TV vẫn đang phát T & Jerry, Giang Hiểu Nghi đã ôm Như Lan ngủ say.
Lục Tam Phong lặng lẽ tắt TV tắt đèn, không quấy rầy hai mẹ con. Anh ngồi bên cửa sổ nhìn màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, tự hỏi không biết chiêu mộ Chu Hoài Đông có đáng hay là không.
Hiện tại, chắc chắn Lenovo là công ty dẫn đầu trong ngành công nghiệp công nghệ cao, trong nhiều năm tới sẽ là cánh chim đầu đàn. Việc chiêu mộ Chu Hoài Đông chắc chắn sẽ làm mất lòng Tổng giám đốc Liễu. Cũng giống như ban đầu lúc chiêu mộ Cao Chí Dũng, Wahaha chèn ép Thực phẩm Thủy Hoàn trên thị trường. Mặc kệ những gì từng xảy ra, Lục Tam Phong không tin.
Sau khi hút vài điều thuốc, Lục Tam Phong dập tàn thuốc ra gạt tàn, anh đã hạ quyết tâm, sẽ chiêu mộ, mất lòng thì mất lòng, dù sao thì dấn thân vào ngành điện tử sớm muộn gì cũng phải chạm trán Lenovo.
Ngày hôm sau, hội nghị khu công nghiệp công nghệ cao chính thức bắt đầu, triển lãm những thành tựu khoa học công nghệ mới nhất của các công ty lớn, nhiều đài truyền hình đã đưa tin đặc biệt, nhiều phương tiện truyền thông quan trọng đã tập trung vào sự kiện này.
Nhưng các ông chủ ở khu công nghiệp đều tập trung vào một chuyện, tối hôm qua Lục Tam Phong mắng chửi làm một ông chủ lên cơn đau tim, suýt chút nữa không cấp cứu kịp.
Họ thăm hỏi nhau trước gian hàng triển lãm lớn, nhưng chủ đề hơi chệch hướng. "Tuổi còn trẻ mà sao độc mồm độc miệng thế?" "Tôi nói cho anh nghe, mắng nhiếc tệ hại lắm, ông ấy ngạt thở ngã sấp xuống đất luôn" "Nếu không chuẩn bị sẵn đội ngũ y tế, chắc đã có án mạng thật!" "Tổng giám đốc Tiêu gọi anh ta là thằng chân đất mắt toét, không sai chút nào."
Lục Tam Phong mở mắt ra, đã hơn chín giờ sáng, Như Lan nằm bò trên ngực anh, cầm cây bút màu trên tay vẽ rất nghiêm túc. "Con đang làm gì đấy?" “Cô giáo của con... Ờ... cô giáo bảo vẽ tranh!” Cô bé vội vàng chống tay sau lưng, bĩu môi, đôi mắt to đảo quanh, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường chạy đi.
Lục Tam Phong liếc nhìn xuống dưới, những hình vẽ lộn xộn trên bụng, đau cả đầu, anh vừa xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Giang Hiểu Nghi bước vào, theo sau là một vài nhân viên phục vụ. "Sau này, chị có thể gọi điện thoại trực tiếp xuống quầy lễ tân, chúng tôi sẽ mang đến tận phòng ngủ." "Hãy cho chúng tôi biết anh chị cần gì, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh chị" Giang Hiểu Nghi đáp lại hai tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Tam Phong, cô phụt cười thành tiếng, hai nhân viên phục vụ cũng gồng mình kìm nén không dám cười khi nhìn thấy Lục Tam Phong. "Em còn cười sao? Em nhốt con bé với anh trong phòng, nó lấy bút vẽ khắp cả thế giới." Lục Tam Phong bất lực nói: “Có phải em không biết tổ tiên sống nhà mình đâu."
Giang Hiểu Nghi đứng cười nghiêng ngải "Buồn cười thế cơ à, có phải lần đầu tiên con bé vẽ đâu, phải phạt nó đi chứ!"
Nghe tin mình sẽ bị đánh, Như Lan lập tức đứng bất động, giương đôi mắt to tròn ấm ức, và cúi đầu xuống khiến người ta cảm thấy đáng thương khôn tả. “Anh đi soi gương đi.” Giang Hiểu Nghi cười.
Lục Tam Phong nhìn vào gương, suýt nữa nổ tung, cô bé vẽ kín từ đầu đến chân, một mắt sơn màu đen, mắt còn lại là màu xanh, trên trán vẽ vài gợn sóng màu tím, còn có rất nhiều cá.
Kì cọ mấy lần liền cuối cùng cũng được sạch sẽ, Như Lan bị đánh một trận, khóc đến mệt nhoài, lúc ăn sáng cũng đã hơn mười giờ, Giang Hiểu Nghi thu dọn hành lí xong xuôi, có vẻ như đã sẵn sàng rời đi. "Tạm thời chúng ta chưa đi vội!" “Tại sao lại không đi?” Giang Hiểu Nghi hơi ngạc nhiên, hỏi anh. “Có một vài người quan trọng cần phải đàm phán kỹ càng. Thời gian chính xác vẫn chưa chắc chắn.” Lục
Tam Phong nói. Giang Hiểu Nghi gật đầu nói: "Thôi được rồi, mỗi tội là ở đây hơi chán." "Bên cạnh là trung tâm thương mại, đi tiêu tiền thôi!" “Đồ bên trong đấy đắt quá!” Giang Hiểu Nghi lắc đầu nguầy nguậy. Cô có thể cảm nhận được bây giờ Lục Tam Phong thật sự không có nhiều tiền, trong thẻ chỉ có hơn một tỷ, đối với người bình thường là một số tiền rất lớn, còn đối với tầng lớp như Lục Tam Phong thì nó thực sự chỉ được coi là chi phí sinh hoạt mà thôi.
Hôm ấy, có thể là vì hội nghị triển lãm nên không có cuộc gọi nhỡ nào, Lục Tam Phong cũng rất vui vẻ, nhân tiện mua một ít quần áo cho Giang Hiểu Nghi.
Vóc dáng của Giang Hiểu Nghi chắc chắn là thân hình người mẫu, cô mặc gì cũng đẹp, rất nhiều nhân viên bán hàng đều khen cô ấy là giá treo quần áo.
Thời gian sau, đến trụ sở của Thực phẩm Phong Giai vài ngày. Trong mấy ngày này, Trang Đức Trung liên tục hỏi thăm những điều Lục Tam Phong nói đã nói, và Chu Hoài Đông cũng bắt đầu chú ý đến một số tiếng nói xung quanh anh ta.
Lần đầu tiên, anh ta phát hiện ra rằng có rất nhiều tiếng nói xung quanh việc Lenovo quốc hữu hóa, và thậm chí nhiều sếp lớn đều đang bàn tán, chẳng qua là không nói thẳng ra mà thôi.
Anh ta nhân cơ hội này chạy đến Viện Khoa học Quốc gia hỏi vài người, nhận được rất nhiều câu trả lời mơ hồ, trong lòng càng thêm băn khoăn.
Một Chu Hoài Đông ban đầu tin chắc rằng mình sẽ làm việc tại Lenovo đến hết đời đã lần đầu tiên biết bối rối. Ai rồi cũng phải lo nghĩ cho tương lai!
Đến ngày thứ năm, Lục Tam Phong nhận được cuộc gọi từ Chu Hoài Đông. Niết rằng Lục Tam Phong vẫn đang đợi mình ở thủ đô, Chu Hoài Đông có phần cảm động, anh ta hẹn anh đến một nhà hàng ăn tối.
Giữa trưa, thời tiết thủ đô cũng đã bắt đầu ấm lên, gió bớt lạnh, Lục Tam Phong không có một mình đưa Giang Hiểu Nghi về khách sạn.
Trong phòng riêng, sau năm ngày không gặp, Chu Hoài Đông mới hôm nào bừng bừng khí thế nay đã phờ phạc hơn. Thói nghi ngờ thực sự là một căn bệnh. Mấy ngày nay anh ta ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy mình như một tên ngốc bị bịt mắt, ra sức bản mạng cho người khác.
Cảm giác vinh quang và sự hiện diện ban đầu ngay lập tức tan rã. "Tổng giám đốc Lục...... “Anh vẫn gọi tôi là tổng giám đốc Lục à?” Lục Tam Phong đột ngột đứng phắt dậy và nói: “Anh không coi tôi là anh em, khỏi cần ăn bữa cơm này với nhau nữa, tôi cũng không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa.” “Đừng đừng, người anh em, ngồi xuống đi!” Chu Hoài Đông vội vàng kéo Lục Tam Phong lại và ẩn anh vào ghế.
Lục Tam Phong ngồi xuống, thở dài nói: "Tôi biết anh là người có chí cầu tiến, muốn làm nên sự nghiệp, muốn nổi bật. Tôi cũng đã chuẩn bị đường lui cho anh, anh có thể tới chỗ của tôi mà xem. Đương nhiên, không phải tôi chiêu mộ anh, chỉ là làm anh em với nhau, tôi muốn cho anh có thêm một sự lựa chọn, anh có hiểu không? " "Tôi biết, chúng ta ăn trước đã."
Hai người trò chuyện rất nhiều trong bữa ăn này, Lục Tam Phong chỉ nói với anh ta rằng, với tư cách là một người anh em, anh sẽ luôn dành một chỗ cho anh ở Điện tử Thủy Hoàn, và sẽ có thể trả cho anh mức lương cao nhất, thậm chí là quyền cổ đông, và sẽ luôn có một sự nghiệp lớn đang đợi anh ta ở đây.
Nhân tiện, anh còn giới thiệu những gì Điện tử Thủy Hoàn sẽ làm, không gì hơn là trở thành công ty đầu ngành, bán ngược lại cho thị trường châu Âu và Hoa Kỳ, thương hiệu điện tử toàn cầu, coi trọng nghiên cứu và phát triển, giẫm phương Tây dưới chân, để họ phải gọi là bố.
Lục Tam Phong nói trúng tâm nguyện của Chu Hoài Đông, anh ta gật đầu mạnh mẽ. Tất cả những gì anh ta muốn làm là tạo ra một công ty vĩ đại bằng chính đôi tay của mình. “Thế này nhé người anh em, ngày mốt tôi sẽ đi thăm quan với anh. Tôi cảm thấy triết lý của mình đã có một khoảng cách rất xa so với sự phát triển của Lenovo" Chu Hoài Đông nói một cách nghiêm túc. "Được rồi, nhưng đừng nói cho người ngoài biết. Anh hãy tìm một lý do nào đó, chuyện chưa chắc chắn, thằng em này sợ anh bị lừa. Chỉ sợ việc quốc hữu hóa không thấy đầu, cuối cùng sẽ hủy hoại tương lai của anh.” Lục Tam Phong lo lắng
Chu Hoài Đông xua tay: "Tôi biết người anh em muốn tốt cho tôi, tôi hiểu điều đó hơn ai hết!"
Khoảng ba giờ chiều, Lục Tam Phong tiến Chu Hoài Đông đi, tự nghĩ rằng mình đã chắc chắn 50% về vấn đề này, đoán chừng mấy ngày qua anh ta đã rất khổ sở.
Khi một người làm công ăn lương trong công ty không tìm được giá trị và cảm giác tồn tại của chính mình thì thật sự không thể ở lại thêm một ngày nào nữa, nếu tiếp tục làm việc thì sẽ chỉ phủ nhận chính mình, nỗi đau khổ đó sẽ khiến người ta chán nản.
Lục Tam Phong nhận được một cuộc gọi khác từ Trang Đức Trung vào buổi chiều. Hai ngày qua anh ta gọi điện cho Lục Tam Phong không ít lần, quanh quẩn lại vẫn là thèm muốn Thực phẩm Phong Giai. Đây là một doanh nghiệp thành lập có thể tự hoạt động. Chỉ cần người quản lý không phải là một kẻ ngốc thì sẽ có bước phát triển đáng kể trong tương lai.
Nếu không phải vì cần tiền gấp thì Lục Tam Phong sẽ không rút tiền ra, và anh ta sẽ không bao giờ bán vốn cổ phần sau này một cách dễ dàng.
Hai ngày sau, một chiếc máy bay từ Bắc Kinh hạ cảnh Bình Châu xuống Bình Châu, bên ngoài sân bay có vài chiếc xe thương mại đang đậu sẵn, đã vài tháng không gặp Trương Phượng Tiên đang đứng chờ trong bộ vest công sở, cô ta có một khí chất khó tả, ánh mắt sắc sảo hơn, giống sếp hơn rất nhiều. “Chị Hiểu Nghi, bé con, nhớ cô không?” Trương Phượng Tiên đưa tay ra nhéo má Như Lan. “Trở về rồi nói chuyện sau, lên xe trước đi đã.” Lục Tam Phong nói.
Trương Phượng Tiên nhận ra rằng vẫn còn một người nào đó mà cô ta không biết, cô ta ngước nhìn lên và nói: "Được."
Lục Tam Phong cùng Trương Phượng Tiên lên xe ô tô, chiếc xe phóng nhanh về phía nhà máy điện tử, Trương Phượng Tiên cất tiếng nói: "Hôm nay thành phố họp, chuẩn bị cho anh đi." "Tôi không đi. Hai ngày nay tôi không gặp ai cả, tôi sẽ đi cùng với anh ấy!" Lục Tam Phong nhắm mắt nói. "Đây là ai thế? Lại một cục nợ nữa à?" Trương
Phượng Tiên tò mò hỏi. “Chậc chậc, ai lại nói thế, không được phép nói như thế, biết chưa?” Lục Tam Phong nhíu mày.
Khi Trương Phượng Tiên nghe điều này, cô ta hiểu rằng người này là một khoản tốn kém lớn, cô ta bảo: “Sao suốt ngày anh chỉ vắt óc nghĩ cách lừa người ta thế?"
Lục Tam Phong trố mắt nói: "Lừa gạt ai? Cô nói năng chẳng lọt tai gì cả. Đây gọi là giới thiệu nhân tài. Rất có thể anh ta sẽ là cộng sự của cô." “Anh đã bảo để tôi quản lý cơ mà?” Trương Phượng Tiên tỏ thái độ khó chịu. “Cô có hiểu thị trường không?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô ta: “Đối với việc mở rộng thị trường, nhiều công ty cạnh tranh như vậy, cô có thể tạo kẽ hở để đưa sản phẩm ra ngoài không?” Trương Phượng Tiên không nói gì nữa, cô ta không có khả năng đó, đây là chuyện sống còn của công ty, trong khoảng thời gian này nhân lực ngày càng nhiều, riêng quản lý nội bộ cũng hơi chật vật, cô ta đã gọi âm thầm cho Cao Chí Dũng nhiều lần. "Anh tài giỏi lắm cơ mà, không phải lúc trước Thực phẩm Phong Giai cũng do anh gây dựng sao?" "Tôi chịu trách nhiệm về hoạt động chung. Cao Chí Dũng sẽ thực hiện bất kỳ ý tưởng nào mà tôi đưa ra. Anh ấy hiểu ý tôi và có thể thực hiện chúng tốt. Đây là một người như vậy." Lục Tam Phong dựa lưng lên ghế và nói: “Đừng nói nữa, đến nơi giới thiệu chi tiết sau, đừng có cười toe toét, nghiêm túc vào." “ờ!” Trương Phượng Tiên bĩu môi, không vui.
Giang Hiểu Nghi thường gọi điện cho Trương Phượng Tiên, hai người có quan hệ khá tốt, bèn nói: "Anh nói thì nói thôi, bày đặt thái độ làm gì, làm cho cô ấy tụt hết cảm xúc.
Lục Tam Phong liếc nhìn Giang Hiểu Nghi, vô duyên vô cớ vị cô trách móc, anh không nói nên lời, bèn nhắm mắt đi ngủ.