Tiếng đá cửa rất dữ dội, lại kèm theo tiếng ồn ào bên ngoài, Giang Hiểu Nghi giật nảy mình, Lục Tam Phong vội vàng nắm lấy tay cô nói: “Đừng sợ!”
“Ai vậy? Nửa đêm rồi còn phát điên, đạp cửa của tôi!”
“Lục Tam Phong, mày có gan thì cút ra đây, chết tiệt, ông đây đánh chết mày!” Giọng của Ngô Nhân Vũ vang lên ngoài cửa.
Theo sau là tiếng huyên náo của bảy tám người, nghe được tiếng cả tiếng gậy và chạm, rõ ràng có vài người đến tìm phiền phức, Lục Tam Phong đột nhiên nhớ lại lời Nhậm Thiên Bác nói lúc rời đi, trong lòng lập tức hiểu.
“Ngô Nhân Vũ, anh điên à?” Giang Hiểu Nghi mắng hai câu.
Lục Tam Phong vội vàng kéo cô sang một bên, lúc này Ngô Nhân Vũ đang dựa hơi Nhậm Thiên Bác, cái gì cũng có thể làm.
“Đây là bắt nạt người quá đáng.”
“Không sao, cứ để yên đi, Như Lan ngủ rồi, em đến nằm trên giường của anh đi.” Lục Tam Phong thì thào nói.
“Ù!”
Tiếng ồn ào ngoài cửa đã thu hút không ít hàng xóm nhìn ra, Lý Phượng chuyển một cái ghế đẩu ra ngồi ở cửa cắn hạt dưa, tâm trạng tốt vô cùng.
Cánh cửa làm bằng gỗ, không chắc chắn, bảy tám người đàn ông to lớn đá văng nó rất dễ dàng, Ngô Nhân Vũ sau khi nghe ba mình chỉ điểm, đã biết rõ không thể làm xong chuyện trong một lần.
Sau khi đá được vài cái, anh ta cầm gậy bắt đầu đập, sau một hồi chửi bởi, thì quay về nhà nghỉ ngơi Lúc đó là đêm khuya, trong phòng có chút nóng, giường không lớn, một người ngủ trong phòng rộng rãi, hai người có vẻ chen chúc, Giang Hiểu Nghi cuộn mình thành một quả bóng, mặc dù ngày thường đều ở cùng nhau, nhưng là gần như vậy vẫn khiến trong lòng cô như thỏ nhảy loạn.
“Ngô Nhân Vũ bị điên rồi, gần đây em phát hiện ra rằng những người trong tòa nhà dường như có ý kiến với gia đình chúng ta.” Giang Hiểu Nghi phàn nàn.
“Gần đây có hơi nhiều chuyện. Phải chú ý nhiều hơn. Nếu không ổn thì dọn nhà đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút.” Lục Tam Phong nói rồi choàng tay qua eo cô để đi ngủ.
Giang Hiểu Nghi giật mình trước động tác thân mật đột ngột này, nháy mắt cả người cô căng cứng, mặc đỏ bừng, mấy phút sau cô không dám nhúc nhích, sợ anh làm loạn, lại sợ anh không tới.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của anh, trong lòng lại có chút thất vọng, quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong, khuôn mặt trong đêm tối có mấy phần tuấn tú.
Hai người đối mặt với nhau, đi ngủ.
Tối hôm qua, Đầu To nói với những người bán hàng quen biết về giá cả sáng nay, sáng sớm hôm sau, trời hửng sáng, cổng vào xưởng đầy ắp xe tải đến kéo hàng.
Giang Hiểu Nghi mở mắt ra, phát hiện Lục Tam Phong đã tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai má cô lập tức đỏ bừng, nói: “Anh tỉnh sớm như vậy?”
“Đoán chừng đã thức nửa giờ rồi!” “Vậy sao anh không rời giường?”
“Ngắm người đẹp chứ sao, cục cưng, nếu em đi thi hoa hậu, chỉ cần không có quá khứ đen, nhất định sẽ là quán quân.” Lục Tam Phong chân thành nói.
Cục cưng?
Cách xưng hô thế này đối với Giang Hiểu Nghi mà nói không chỉ sến đến buồn nôn, mà còn khiến cho da đầu cô tê tê.
“Anh! Anh! Nói bậy bạ gì đó, anh phải gọi tên của em!”
“Mới sáng sớm đã đỏ mặt cái gì vậy? Phát sốt à?” Lục Tam Phong buồn bực đưa tay sờ sờ mặt của cô.
Giang Hiểu Nghi một chút cũng không chịu được nữa, vội vàng đứng dậy nói: “Mau rời giường đi, sau này đừng học hỏi mấy người trên TV, nếu nói kiểu như vậy sẽ làm trò cười cho người khác, biết không?” “
Lục Tam Phong hiểu ra, nằm ở trên giường cười cười, trong lòng thầm nghĩ, thật là ngây thơ, nhưng mà cũng đúng, đầu những năm hai nghìn, gọi một tiếng anh yêu, em yêu, cục cưng, các giác có thể buồn nôn, nếu như ôm ôm hôn hôn trước mặt mọi người, quả thực là chuyện kinh hãi.
Huống chi là bây giờ?
Lục Tam Phong không biết bao nhiêu năm rồi không thấy một cô gái hay thẹn thùng như Giang Hiểu Nghi, anh đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn trêu chọc cô, từ phía sau ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai: “Em yêu, em thực sự rất đẹp! “
“Anh, anh…” Giang Hiểu Nghi vừa vội vừa xấu hổ.
“Ba, xấu hổ, xấu hổ.” Như Lan không biết từ lúc nào đứng dậy, mở to mắt nhìn hai người.
“Ôi trời ơi!” Giang Hiểu Nghi không chịu nổi, bất mãn đẩy anh ra: “Đàn ông cứ lắc lư trong bếp làm cái gì, đi thay quần áo cho Như Lan đi.”
Ăn xong, Lục Tam Phong vừa mở cửa, nhìn thấy trên cửa thủng lỗ chỗ, đóng sập cửa lên xuống cầu thang, trên đường đi thấy tất cả hàng xóm láng giềng đều nở nụ cười châm chọc.
Như thể muốn nói, anh mà cũng có ngày hôm nay à!
Lục Tam Phong vừa đi xe máy đến xưởng, Đầu To chạy tới, vui mừng nói: “Anh Phong, hàng tồn kho ngày hôm qua đều lấy đi hết. Chu Kiến Quốc vừa rồi đến đây, hỏi anh có ở đây không, sau đó lại không nói gì, rồi đi.”
“Đầu To, tối hôm qua nhà cậu không sao chứ?” Lục Tam Phong hỏi.
“Không sao, có chuyện gì vậy?”
“Tối hôm qua có người dùng gậy đánh vào cửa nhà tôi, mấy ngày nay chú ý một chút, thời buổi rối loạn rồi!” Lục Tam Phong thở dài, châm một điều thuốc rồi nói: “Mới bắt đầu thôi, thủ đoạn không hết, sẽ không bỏ qua đâu.”
“Có lẽ là không đầu. Còn có một sự kiện lớn nữa. Những phân xưởng nhỏ kia đều đóng cửa rồi.” Đầu to suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói trạm lương thực không thu lương, cho nên chỉ còn lại chúng ta và Vạn Nguyên!”
Nhậm Thiên Bác quả thật có chút mảnh khỏe, nhẹ nhàng dọn sạch mấy nhà xưởng đó rồi. Bây giờ anh là người duy nhất còn lại, anh cũng không muốn chiết khấu quá lâu, điều này gây tổn hại cho lợi nhuận.
“Ngày mai, không cần biết bên Vạn Nguyên chiết khấu bao nhiêu, chúng ta trực tiếp cho mười lăm đồng!”
“Mười lăm đồng?” Đầu To giật mình, ban đầu trái cây rẻ, lãi cao, nay giá trái cây ở chợ quê tăng cao, lại xấu nhiều, cộng thêm công nhân cũng tăng, lợi nhuận từng bước bị ép mỏng.
“Mấy ngày nay lãi rất ít.”
“Chỉ cần có lời, cùng ông ta chơi đùa, cho dù mỗi ngày kiếm được ba trăm, sáu trăm nghìn, cậu làm gì có thể kiếm được một ngày ba trăm, sáu trăm nghìn không?” Lục Tam Phong nhìn Đầu To nói: “Mới kiếm tiền lớn vài ngày đã chướng mắt tiền nhỏ rồi à?”
Bây giờ là đầu tháng tám, tiếp theo là tháng chín, hoa quả địa phương về cơ bản đã hết sạch, nếu Nhậm Thiên Bác muốn kiếm số tiền này, thì phải tiếp tục hai mươi ngày nữa Mấy ngày nay nhất định sẽ điên cuồng.
Trong văn phòng nhà máy Vạn Nguyên, dhi ăn mặc rất lả lơi, nhìn đám Chu Kiến Quốc đối diện, cô ta kiêu ngạo nói: “Dùng các người có lợi ích gì chứ, chút chuyện này mà cũng không làm được cho sếp Nhậm, thật là!”
Nhậm Thiên Bác nhìn vào tập tài liệu trên bàn, ngày hôm qua, lợi nhuận của đồ hộp đơn giản ở nông thôn là hơn một triệu hai, đây là khấu trừ cao, Lục Tam Phong chiếm gần hết thị phần.
Nếu anh ta làm một mình, ba triệu một ngày chẳng khác nào trò chơi.
Lợi nhuận khổng lồ như vậy khiến ông ta có chút ghen tị đến đỏ mắt, đứng lên nói vài câu rồi lái xe đi ra ngoài.
Tại lối vào của xưởng, Lục Tam Phong đang hút thuốc, trò chuyện với một vài xe kéo hàng, Nhậm Thiên Bác lao xe vùn vụt tới, bước xuống xe, đi thẳng về phía Lục Tam Phong.
“Ông chủ Lục xem ra khí sắc không tệ nhỉ. Xem ra tối qua nghỉ ngơi rất tốt.”
“Nhất định phải tốt rồi. Ngủ rất ngon. Chỉ sợ có người trong lòng có kế hoạch nham hiểm gì mới không ngủ ngon được.” Lục Tam Phong nhìn ông ta cười nói.
“Thật sao, anh muốn the tôi chơi đến cùng đúng không?” Nụ cười trên mặt Nhậm Thiên Bác biến mất, mang theo một chút u ám, ông ta dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong: “Vậy thì tôi bồi anh chơi, ông đây mà làm thật, chỉ sợ anh chịu không nổi”
“Tôi sợ quá!”
“Muốn an ổn, tôi khuyên anh nên sớm đóng cửa đi.”
Lục Tam Phong nhíu mày, nhìn ông ta nói: “Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Có phải uy hiếp không, đến lúc đó sẽ biết.” Nhậm Thiên Bác hồ lớn về phía chung quanh: “Đi đến Vạn Nguyên để kéo loại đồ hộp này, sẽ chiết khấu mười lăm đồng.”