Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 304: Lãnh đạo đè đầu lãnh đạo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bảo vệ buông lỏng cánh tay của Lục Tam Phong ra, Lục Tam Phong thấy vậy thì hơi nhúc nhích, dưới ánh trời chiều vàng óng, mái tóc anh như được phủ thêm một tầng ánh vàng, mắt nhìn chằm chằm vào phó giám đốc Chu.

Người này Lục Tam Phong biết rất rõ, mỗi lần họp cấp cao anh ta đều ngồi ở phía sau cùng, đã ăn được hai lần rồi, đừng nhìn bình thường Lục Tam Phong chủ trì hội nghị vô cùng khiêm tốn, cúi đầu khép mình, nhưng khi đứng trước mặt những công nhân sản xuất bình thường này, thì trong mắt họ, anh chính là loại lãnh đạo cấp cao không thể đụng tới.

Phó giám đốc Chu nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt chủ yếu là đặt ở trên mái tóc anh, sau đó lại quét đến gương mặt của Lục Tam Phong, vừa nói: "Anh là người ở đâu? Trà trộn vào đây để làm gì? Tôi nói cho anh biết, chuyện này là vô cùng tồi tệ, còn nữa...?"

Phó giám đốc Chu bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, giọng nói của anh ta cũng chợt dịu đi mấy phần: "Nên xưng hô thế nào đây?"

"Lục Tam Phong!" Lục Tam Phong lạnh lùng nói.

"Lục... Lục... Tổng giám đốc Lục?" Giọng nói của phó giám đốc Chu có chút run rẩy, anh ta nhìn Lục Tam Phong thêm vài lần nữa, xác định đúng là anh, chỉ là mái tóc bị nhuộm hơi bừa bãi lộn xộn, mới hốt hoảng nói: "Không phải là anh đi công tác nước ngoài rồi ư, sao lại..."

"Sao vậy?” Lục Tam Phong nhìn anh ta nói: "Không phải anh muốn xác nhận thân phận của tôi trước sao? Hiện tại lại không làm nữa à?”

Phó giám đốc Chu thật ngu ngốc, anh ta vốn nghĩ rằng mình chỉ đang tiện tay giải quyết sự việc đánh nhau của mấy nhân viên bình thường thôi. Làm thế nào mà lại đụng đến cả tổng giám đốc Lục rồi? Cả người anh ta bất động tại chỗ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra thành từng tầng trên lưng.

Lúc này, phó giám đốc Chu không khác gì một nhân viên bình thường phạm sai lầm mà nhìn thấy anh, ở trong mắt Lục Tam Phong, anh ta miễn cưỡng lắm mới được tính là phó giám đốc.

"Xác nhận...” Phó giám đốc Chu nhỏ giọng nói.

Mấy người Cao Hữu Trí cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, tại sao phó giám đốc Chu lại đột nhiên khép nép như vậy, trong mắt họ, người có thể khiến cho phó giám đốc Chu sợ hãi đến mức này, căn bản không dám tưởng tượng ra thân phận của anh là gì.

"Người này là tổng giám đốc sao?"

"Nhìn phó tổng giám đốc Chu như này thì chắc chắn là một tổng giám đốc rồi."

"Tôi chưa từng thấy một tổng giám đốc nào lại như thế này. Anh ta nhuộm tóc còn chói mắt hơn cả tôi."

"Có thể là từ đơn vị liên quan, miễn cưỡng mới đè đầu được phó tổng giám đốc Chu."

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao không ngừng, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã khuất bên sườn núi, đèn đóm trong nhà máy bật sáng lên, Lục Tam Phong hỏi phó tổng giám đốc Chu: "Anh đã nói về chuyện kênh khiếu nại của nhân viên chưa?"

"Rồi, tôi đã từng nói trong một cuộc họp rồi!"

Lục Tam Phong quay đầu lại hỏi Ngưu Kiều Vân: "Đã nói với cô rồi sao?"

Ngưu Kiều Vân lắc đầu, lúc này, cô ấy chỉ biết trừng lớn hai mắt nhìn Lục Tam Phong, tự hỏi thân phận của người này là như thế nào, nhưng dựa vào giọng điệu của anh, thì nhất định không phải là người thường.

Lục Tam Phong lại nhìn về phía chủ quản nhỏ, hỏi: "Đã nói với cậu chưa?"

Chủ quản nhỏ ngây người, ông chủ bên trên thì nói rằng đã họp, nhân viên bên dưới lại nói thành chưa họp, giờ trách nhiệm đều biến thành của anh ta. Dám đổ toàn bộ trách nhiệm cho anh ta như vậy, lãnh đạo, giám đốc phân xưởng, tổng giám đốc sản xuất lại là người như thế sao?

"Tôi..."

Anh ta chẳng biết phải nói gì, chỉ đành im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Cậu là cái gì mà cậu? Nói rồi thì tức là nói rồi, mà chưa nói thì chính là chưa nói."

Chủ quản nhỏ nghiến răng nghiến lợi, thà rằng người khác chết còn hơn là anh ta chết: "Chưa nói a!"

"Cậu!” Phó giám đốc Chu trợn mắt há mồm, không ngờ một tên chủ quản nhỏ bé lại dám lôi anh ta ra gánh tội thay.

"Gọi những người phụ trách bộ phận sản xuất, cũng như tất cả những người phụ trách từ trên xuống dưới đến đây cho tôi.” Lục Tam Phong ra lệnh cho mấy nhân viên bảo vệ xung quanh.

Xôn xao!

Ngay khi lời này được nói ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào!

Giọng điệu này là gì đây?

Tất cả những người phụ trách từ trên xuống dưới, đều phải có mặt?

Ở công ty Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn này, người dám nói những lời như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tổng giám đốc Trương là phụ nữ, điều này ai cũng biết, phó tổng giám đốc Chu thì đang ở bên ngoài điều hành thị trường, ba vị phó giám đốc vừa mới được thăng chức thì đều không còn trẻ nữa.

Một số người nhanh nhạy đã đoán được điều gì đó, lập tức lộ ra vẻ mặt đầy khiếp sợ, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt.

Ngưu Kiều Vân sững sờ nhìn anh, ngơ ngác nói: "Tôi nghĩ là, tôi không cần tiền lương cũng được ạ."

Lục Tam Phong vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cô ấy nói: "Yên tâm."

Vẻ mặt của chủ quản nhỏ có chút chua xót, đã đến nước này rồi, chẳng khác nào là vấp chân phải tấm sắt, bây giờ chỉ còn tùy thuộc vào Lục Tam Phong định xử lý chuyện này như thế nào mà thôi.

"Anh, chúng ta phải làm sao đây?” Cao Hữu Trí thấp giọng hỏi.

"Im miệng!"

Người đầu tiên xuất hiện là tổng giám đốc bộ phận sản xuất, đây là một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi, chạy rất vội vàng, bởi vì nhân viên bảo vệ nói với ông ta rằng, một người tên là Lục Tam Phong đang đứng ở cửa ra vào của nhà máy, bị bao vây bởi một nhóm người.

Nếu như Lục Tam Phong muốn đến thăm việc sản xuất, nhất định sẽ thông báo xuống dưới, đám người này cũng sẽ đi cùng anh, hiện tại lại đột ngột như vậy, ông ta làm sao có thể không vội?

"Tổng giám đốc Lục?” Tổng giám đốc bộ phận sản xuất liếc mắt nhìn mái tóc sặc sỡ của Lục Tam Phong, hỏi: "Anh về khi nào vậy?”

"Mới được một hai tiếng đồng hồ thôi!"

Số nhân viên vây xung quanh đã lên đến cả nghìn người, khi họ nhìn thấy những nhân vật lớn như tổng giám đốc bộ phận sản xuất đứng trước mặt Lục Tam Phong cũng phải khiêm tốn gọi một tiếng tổng giám đốc Lục, đảm đông lập tức trở nên kích động vô cùng.

Chủ quản nhỏ bỗng thấy trước mắt như tối sầm lại, chỉ bằng một tiếng "tổng giám đốc Lục" này của tổng giám đốc bộ phận sản xuất, anh ta đã cảm thấy mình chết chắc rồi, thật sự là chết chắc rồi!

"Giãn ra cho thoáng chút đi, bảo vệ, làm sao cho bọn họ tản ra đi, bảo vệ an toàn cho tổng giám đốc Lục.” Một người đàn ông vạm vỡ đi tới, trước tiên chỉ thị cho nhân viên bảo vệ giải tán đám đông, rồi lại quay đầu nhìn Lục Tam Phong, nở một nụ cười khiêm tốn: "Chào tổng giám đốc Lục!"

Tổng giám đốc bộ phận nhân sự cũng đến rồi!

Phó giám đốc Chu lặng lẽ liếc nhìn anh, cúi đầu không nói gì.

Ngưu Kiều Vân cảm thấy vô cùng lo lắng. Ngày thường, khi vừa nhìn thấy mấy nhân vật này, cô ấy đã rất sợ hãi rồi. Đừng nói là mở miệng, chỉ cần người ta liếc cô ấy một cái, cô ấy đã sợ mình làm gì không tốt, lại phải chịu phạt gì rồi.

Tuy nhiên, những người này hiện tại đứng ở đây lại cư xử ngoan ngoãn như trẻ con vậy.

Bốn năm người lần lượt đi đến, toàn là trưởng phòng các cấp, đám đông đã tản đi một nửa, nhưng thật ra họ chưa có rời đi, chỉ là đứng đằng xa tiếp tục xì xào bàn tán thôi.

"Tổng giám đốc Trương đến rồi!"

"Trời ơi, tổng giám đốc Trương thực sự đã đến."

"Tên tóc bảy màu kia rốt cuộc là ai vậy?"

Trương Phượng Tiên bước trên đôi giày cao gót, trên người mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất hôm nay đặc biệt lớn, cô ta vừa đi dự tiệc kinh doanh xong, trở về còn chưa được nửa tiếng.

Bên cạnh còn có một cô gái, là trợ lý vừa mới được thăng chức.

"Tổng giám đốc Trương, chậm một chút!"

Trương Phượng Tiên đẩy đám người sang một bên, nhìn thấy các trưởng phòng đều đã ở đó, nhưng không thấy Lục Tam Phong đâu, bèn hỏi: "Tổng giám đốc Lục không phải là đã quay lại rồi sao?"

"Tôi ở đây!” Lục Tam Phong bất đắc dĩ nói.

Trương Phượng Tiên nhìn thấy kẻ nhuộm tóc đầy màu sắc đang nói chuyện kia thì vô cùng ngỡ ngàng, cô ta rón ra rón rén tiến lên xem xét, phát hiện quả thật là Lục Tam Phong, mới hỏi: "Sau khi sang bên đó, anh gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện về tóc tai, tôi gọi cô tới đây là để triển khai cuộc họp!” Lục Tam Phong thẳng người nói.

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của anh, Trương Phượng Tiên vội vàng khôi phục phong thái, đứng sang một bên rồi hỏi mấy người còn lại: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại tụ tập đông như vậy?"

"Là vấn đề của bộ phận sản xuất, vẫn là do chế độ chuyên quyền, còn có vấn đề về kênh khiếu nại của nhân viên. Ngày trước khi tôi rời đi, tôi đã nói về vấn đề này trong một cuộc họp rồi. Việc phân cấp sẽ dẫn đến việc một trưởng phòng nhỏ bé cũng có thể nắm quyền sinh sát của một nhóm nhân viên, vì vậy phải có phương thức kiểm tra và cân đối, nhưng bộ phận nhân sự lại hoàn toàn không để chuyện này vào tai."

Lục Tam Phong nhìn xung quanh, một đám giám đốc đứng đó sợ hãi nhìn anh.

"Cô gái nhỏ này chỉ vì không đồng ý tiếp tay cho em trai của chủ quản, cho nên hôm nay đã bị đuổi, dù chỉ còn mấy ngày nữa là trả lương, nhưng lại được thông báo là một xu cũng không có, nhưng bộ phận tài vụ chắc chắn phải gửi số tiền này, vậy sau đó số tiền này sẽ đi đâu?" Lục Tam Phong nghiêm nghị nói: "Còn có bao nhiêu trường hợp như vậy nữa?"

"Quản lý nội bộ, không chỉ cần có hiệu quả từ trên xuống mà còn phải có cơ chế phản hồi từ dưới lên. Loại phản hồi này rất quan trọng trên thị trường, đối với quản lý nội bộ của doanh nghiệp thì lại càng quan trọng hơn, nếu không sẽ trở thành đơn phương tạo áp lực lên nhân viên!"

"Đừng đánh giá thấp vấn đề của nhân viên. Nếu hôm nay có một nhân viên bất mãn, ngày mai có thể sẽ là cả trăm, cả nghìn nhân viên bất mãn, quản lý thật sự quá kém." Lục Tam Phong nói với Trương Phượng Tiên: "Không phải là cô thường xuyên đến thỉnh giáo Cao Chí Dũng hay sao? Xem ra anh ta lại giấu bài rồi."

Trương Phượng Tiên đứng đó, vẻ mặt quẫn bách: "Tôi sẽ xem xét, sắp tới sẽ nhanh chóng sắp xếp lại bộ máy quản lý, hoàn thiện vấn đề trong phương diện này."

"Chúng ta là một xí nghiệp lớn, không phải một nhà máy nhỏ. Mà các xí nghiệp lớn đều có một tiêu chuẩn, đó là quản lý phải mẫu mực. Tuy nhiên, trong việc quản trị cấp cơ sở, lại vẫn hoạt động theo kiểu làm vua một cõi, chỉ là một trưởng phòng, mà nói đi là nhân viên phải lập tức rời đi, vậy bộ phận nhân sự là để làm cái gì?" Lục Tam Phong nói với tổng giám đốc bộ phận nhân sự: "Cửa ra vào có phải là nơi tổ chức cuộc họp tổng kết không?"

"Quy tắc của chúng ta là sau khi hoàn thành công tác, trưởng phòng sẽ

ke-an-choi-bien-tong-tai-304-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-304-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-304-2