*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều tổ chức một số cuộc họp, Lục Tam Phong đã quyết định thực hiện "Ba bao". Chỉ cần những lo lắng của người tiêu dùng được giải quyết, Waypod mới có thể tỏa sáng.
Ngay sau khi bố trí tại thị trường đầu cuối, Waypod đã có các nhà máy lắp ráp với quy mô khác nhau ở mỗi thành phố. Các nhà máy này cũng sẽ có tốc độ sửa chữa nhanh hơn các nhà sản xuất khác, cũng có nhiều lợi thể hơn.
Buổi tối, người của Văn phòng Thương mại vội vàng lấy ra một ít bản thảo, Lục Tam Phong xem qua, chắc chắn không có vấn đề gì, liền yêu cầu bọn họ đăng bài trên một số tờ báo địa phương.
Ngày hôm sau, Điện Tử Thủy Hoàn đầu tư một quả bom nặng vào thị trường với ba bao về sản phẩm. Luật quốc gia vẫn luôn yêu cầu điều đó, chẳng qua là chưa có ai làm mà thôi.
Trước các quầy hàng chính của Waypod, biểu ngữ của chính sách ba bao đã được kéo lên, lần này nó còn tăng thêm khí thế hơn nữa.
Với việc khai trương Trung tâm mua sắm Điện tử, nhân viên kinh doanh của Waypod là những người đầu tiên lao ra kéo khách, lần này không còn nói về chất lượng sản phẩm nữa mà trực tiếp nói về chính sách ba bao.
"Dì ơi, những nhãn hiệu khác mà dì nhắc tới vừa rồi có cho dì bảo đảm này không? Của chúng con đều là chính quy, dì mua về ba ngày sau mà không muốn nữa thì chỉ cần không có hư hỏng giả tạo gì có thể trả lại được."
"Chúng tôi là một thương hiệu
lớn...
"Bảy ngày nữa bạn muốn đổi sang mẫu khác cũng được. Nếu có vấn đề gì trong vòng một năm chúng tôi sẽ sửa chữa lại cho bạn. Thương hiệu gì mà không phải hàng hiệu, chất lượng của những thương hiệu lớn có đảm bảo như vậy không? Đi theo tôi."
Ngay từ sáng sớm, những cuộc trò chuyện như vậy đã liên tục diễn ra ở ba tỉnh lớn. TV không hề rẻ, ai cũng lo lắng không biết nếu mua về bị hỏng thì biết làm sao.
Trong buổi sáng, dữ liệu sơ bộ do thị trường thiết bị đầu cuối thu thập cho thấy Waypod đã bán được hơn năm ngàn chiếc, doanh số bán hàng đã tăng trở lại. Hơn nữa, tất cả các sản phẩm đã bán ra trước đó cũng được tiến hành "ba bao".
Các công ty khác trong ngành đều chết lặng khi nhìn thấy số liệu này, người không thể chịu đựng nổi nhất chính là Lý Thành Kiên. Ông ta ngồi vào bàn làm việc, hỏi với vẻ khó tin: “Cậu nói gì?"
"Công ty Điện Tử Thủy Hoàn vừa công bố dữ liệu bán hàng của họ vào sáng hôm nay. Họ đã bán được hơn năm ngàn chiếc. Ngoài ra còn tuyên bố rằng các sản phẩm đã được bản hết trở lại. Gần đây, phải tăng tốc độ bố trí sản xuất công nghiệp."
"Không phải chỉ là "ba bao" thôi sao?" Lý Thành Kiên không tin mà nói: "Không thể, tuyệt đối không thể, đây là dữ liệu giả!"
"Tổng giám đốc Lý, tôi thấy theo phản hồi bản hàng từ thị trường đầu cuối thì chắc hẳn là thật. Tiêu thụ của Waypod vào buổi sáng rất không tệ, có mấy điểm tiêu thụ đã bán hết hàng."
"Waypod đã bị tôi phế. Hôm đó chủ tịch của Waypod còn liên tục cầu xin tôi qua điện thoại mà. Chuyện phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi..."
Lý Thành Kiên lấy tay xoa xoa mặt mình. Mấy ngày nay ông ta đau đầu vô cùng. Trước đó đã nói với mọi người rằng ông ta lợi hại như thế nào, hy vọng mình là một ông chủ cực kỳ quyền lực trong ngành.
Tuy nhiên, Lục Tam Phong chỉ cần đưa ra "ba bao" thì ông ta trực tiếp bị một bạt tai đánh cho lộ bộ mặt thật.
Bây giờ tất cả các công ty đang phải đối mặt với một vấn đề, chiến lược "ba bao" này nên làm theo hay không làm theo đây?
Một khi làm theo, đồng nghĩa với việc phải đầu tư rất nhiều tiền vào hậu mãi. Đối với nhiều công ty, đây là một điều cực kỳ khó chịu. Ngay sau đó, một số tờ báo địa phương quan trọng đã đăng tải về việc khẳng định chính sách "ba bao" của Điện Tử Thủy Hoàn vào buổi trưa, tỏ vẻ Điện Tử Thủy Hoàn đang đi đầu trong ngành trong việc phục vụ người tiêu dùng.
Công việc sản xuất đã lên đến đỉnh điểm, Văn phòng Thương mại đã đến tìm Panda một vài lần, nhưng cuộc đàm phán không mấy thích hợp. Bên kia cảm thấy rằng chỗ anh là một nhà máy cũ. Vào những năm của thập niên tám mươi, Panda là lão đại trong ngành sản xuất TV, chẳng qua bây giờ lại không thực hiện được nữa.
Hiện giờ lưu lạc đến nỗi phải làm OEM cho Điện Tử Thủy Hoàn, điều này khiến lòng tự trọng của bọn họ không chịu nổi.
"Tổng giám đốc Lục, chuyện người ta nói không phải là vấn đề tiền bạc, công nghệ là của người ta giao quyền cho chúng tôi. Tổng giám đốc ban đầu đã bị điều đi. Tổng giám đốc hiện tại lại là một người thể diện."
Lục Tam Phong nghe vậy liền đóng tập tài liệu trước mặt lại, nói: "Để tôi nói chuyện."
"Vậy thì tối nay?"
"Anh đặt chỗ đi!"
Sau khi giải thích với người phụ trách Văn phòng Thương mại, Lục Tam Phong đến Văn phòng Tài chính mở cuộc họp. Mấy ngày nay doanh thu mỗi ngày của công ty đều lên tới mười hai mười ba tỷ, doanh thu tháng này có thể vượt quá ba mươi tỷ.
Theo ước tính sơ bộ hiện tại, hoạt động xúc tiến bán hàng đến cuối tháng dự kiến lỗ vốn khoảng bốn tỷ rưỡi, cộng thêm sản phẩm "ba bao thì sáu tỷ là không thể ngăn cản
Buổi tối, trong phòng riêng của Khách sạn lớn Chí Bình, Lục Tam Phong ngôi xem thực đơn, hai người Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông cũng ở đó, còn có người phụ trách của Văn phòng Thương mại. Vài phút sau, người phụ trách Văn phòng Thương mại gõ cửa bước vào nói: "Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Hầu đến rồi."
Lục Tam Phong đứng dậy, nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi đi vào, đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây, cạp quần cao, trên cạp quần có một chiếc túi da, bên trong có một chiếc máy nhắn tin.
Cách ăn mặc này chắc chắn là trang phục của một người thành đạt, đặc biệt là ở độ tuổi của ông ta, đổi với những người phụ nữ ở cùng độ tuổi thì nó có sức hút chết người tuyệt đối “Tổng giám đốc Hầu, xin chào!" Lục Tam Phong chia tay ra.
Người bên kia duỗi tay bắt tay, hừ một tiếng từ trong cổ họng, nhìn qua có vài phần kiêu ngạo. Lục Tam Phong không quan tâm lắm, tổng giám đốc của doanh nghiệp nhà nước chính là như thế này.
"Ngồi xuống đi!"
Sau vài lời khách sáo, họ ngồi vào chỗ của mình. Tổng giám đốc Hầu ngồi vào ghế chính, Lục Tam Phong ngồi bên cạnh, cất tiếng nói: "Tổng giám đốc Hầu, lý do hôm nay mời ông ăn cùng bữa cơm này, tôi nghĩ ông cũng hiểu được." "Đó là chuyện không thể. Tôi cảm thấy rất không hài lòng với những bằng sáng chế được cấp cho cậu trước đây. Tất nhiên, đó là điều mà người đi trước đã làm. Đối với một nhà máy lâu đời như Panda, tôi hy vọng sẽ tỏa sáng trong tay mình thay vì làm đại diện cho nhà máy." Tổng giám đốc Hầu nói chắc như đinh đóng cột.
"Tôi biết Panda rất xuất sắc. Chúng tôi chỉ cần một giai đoạn chuyển tiếp, gần đây chẳng phải đã bán đứt rồi sao?"
“Không thể nào, đây là danh dự của Panda!" Sắc mặt tổng giám đốc Hầu thay đổi đáng kể, ông ta tức giận trợn trừng mắt nhìn Lục Tam Phong: "Cậu sẽ không hiểu đâu!"
Lục Tam Phong nhìn ông ta, sau đó ghé vào tai ông ta nói nhỏ: "Tôi sẽ chia tiền hoa hồng cho ông!"
"Thằng nhóc cậu đúng là rất hiểu tôi, con người tôi quả là rất thích cất nhắc người trẻ. Tổng giám đốc Hầu cười nói, sắc mặt thay đổi cực nhanh khiến cho Chu Hoài Đông và Trương Phượng Tiên đều có phần trở tay không kịp.
“Người trẻ như tôi cực kỳ cần sự dẫn dắt của ông!” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào “Nhưng vậy có làm phiền ông không?" "Không sao, cái này." Tổng giám đốc Hầu thấp giọng hỏi: "Chia hoa hồng như thế nào?"
“Tỉnh theo sản phẩm, một sản phẩm của ông OEM, chúng tôi sẽ trả một khoản phí nhất định, khoản tiền này... hiểu chưa?” Lục Tam Phong nhướng mày nói: "Đừng lo lắng, dù là trong tài khoản hay phương thức chuyển khoản đều sẽ không có một ai biết được."
“Thật tốt quá, không ngờ cậu còn nhỏ nhưng lại rất hiểu biết đó!” Tổng giám đốc Hầu cầm lấy ly rượu chạm nhẹ vào ly của anh, nói: "Hợp tác vui vé!" "Hợp tác vui vẻ!
Hai người họ uống một hơi cạn sạch, tổng giám đốc Hầu thu hồi khuôn mặt nghiêm nghị lại, bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu nóng lên.
Sau khi uống rượu, tổng giám đốc Hầu cũng nói rất nhiều về chuyện của Panda, vinh quang thuộc về Panda đã qua đi. Trong tình hình này, muốn duy trì lợi nhuận thôi cũng đã vô cùng khó khăn
Tình hình hiện tại giống như bảy anh hùng tranh giành bá chủ, Điện Tử Thủy Hoàn cũng có cảm giác giống như sự trỗi dậy của nước Tần trong quá khứ.
Khi màn đêm buông xuống, Trung tâm mua sắm Điện tử đóng cửa, số liệu tiêu thụ của Waypod được công bố, trong trường hợp thiếu hụt hàng hóa, một ngày bán ra được mười sáu ngàn bốn trăm ba mươi hai chiếc. Số liệu tiêu thụ này đã phá vỡ kỷ lục trước đó do Trưởng Hồng duy trì với hơn mười bốn ngàn chiếc.
Khi số liệu được đưa ra, toàn bộ ngành công nghiệp đều rơi vào cơn chấn động. Ai cũng hiểu rằng bản nhiều là vì thua lỗ, tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, có thể bán lỗ cũng là một kỹ năng.
Thị trường là một trò chơi có tổng không. Waypod bán được nhiều hơn thì các thương hiệu khác tự nhiên sẽ giảm. Trưởng Hồng đã giảm mười chín phần trăm, các thương hiệu khác cũng dừng lại.
Đây không còn là một cuộc cạnh tranh sức mạnh tương đối, mà là một cuộc tàn sát đến từ một phía.
Các văn phòng CEO của hơn một chục công ty đang sáng đèn, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ u buồn.
Buổi chiều Lý Thành Kiên tổ vài cuộc họp để nghiên cứu cách đối phó. Kết quả phát hiện những người dưới tay ông ta hoàn toàn không nói sự thật cho ông ta. Ông ta chỉ vừa đến đây chưa tới mấy ngày mà những người này thì đều là những cấp dưới cũ của Tôn Hùng Cường.
Mọi người còn đang chờ tổng giảm đốc Tôn trở lại đấy, làm sao có thể dốc hết sức lực vì ông ta được?
Lý Thành Kiên cũng muốn tung ra "ba bảo", nhưng vấn đề là một khi nó được tung ra thì phải có rất nhiều kinh phí để hỗ trợ, đặc biệt là trong việc sửa chữa, mà Trưởng Hồng thì không có nhiều nhà máy lắp ráp như vậy.
Càng nghĩ ông ta càng không có biện pháp nào. Nếu như bị Waypod hạ bệ khỏi vị trí số một trong nước, vị trí của ông ta cũng sẽ bị người khác đẩy xuống.
Lý Thành Kiên chỉ có một cách, gọi điện thoại cho Tôn Hùng Cường.
"Để tôi tìm quản đốc của các
người!"
Một lúc sau, giọng của Tôn Hùng Cường phát ra từ đầu dây bên kia, nhưng nghe có vẻ buồn bã ỉu xìu, mất đi sự tự tin và to lớn của ngày
xua.
"Ai đó?"
"Tổng giám đốc là tôi, Lý Thành Kiến!”
Tôn Hùng Cường ở đầu bên kia điện thoại không ngạc nhiên chút nào khi Lý Thành Kiên gọi điện đến. Ông ta vẫn đang chú ý đến tin tức của ngành sản xuất TV, lại còn liên lạc với tổng giám đốc Lý.
Ông ta biết rằng dòng tiền của Trưởng Hồng tương đối eo hẹp, không thể thiết lập dịch vụ "ba bao". Tính đến thời điểm hiện tại, Trưởng Hồng không có bao nhiêu phần thắng trên thị trường.
"Tổng giám đốc Tôn, hiện giờ tôi không có bất kỳ biện pháp nào cả. Hôm nay, doanh số tiêu thụ của Waypod đã tăng vọt..."
Tôn Hùng Cường triệt để xem thường Lý Thành Kiên. Một người như vậy chỉ có thể làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước bình thường cả đời, đúng giờ đi làm đúng giờ tan sở mà thôi.
Sau hơn ba mươi năm lăn lộn, cuối cùng cũng chỉ kiếm lợi cho ông ta mà thôi.
"Để tôi gọi điện thoại giúp ông!"
Tôn Hùng Cường cúp máy và gọi cho tổng giám đốc Lý.
Tâm trạng của tổng giám đốc Lý mấy ngày nay cứ như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Giây trước còn vui mừng vì dường như có thể chơi được Điện Tử Thủy Hoàn thì giây tiếp theo lại cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi. Hai ngày nay lúc nào trên người ông ta cũng có mấy viên thuốc trợ tim cấp tốc.
"Tổng giám đốc Tôn, có chuyện gì vậy?"
"Cái bao cỏ Lý Thành Kiên kia hết chiêu rồi, tôi thì đã thành thế này rồi nên chỉ còn muốn giữ ông lại. Sau ba tháng là có thể thu về số tiền hai mươi bốn tỷ, đủ để bóp chết Điện Tử Thủy Hoàn. Đối với phương diện khoảng thạch này ông có liên quan gì không? Cho Công ty Đồng Văn Nam chút thuốc nhỏ mắt nhát" "Vậy thì làm đi. Bây giờ ngày nào tôi cũng đang chờ cảnh sát tới cửa kìa. Những ngày như vậy quả thực rất khổ sở." Tổng giám đốc Lý thở dài nói: "Thời thể thật sự đã thay đổi."
Tôn Hùng Cường ở đầu bên kia điện thoại không nói tiếng nào, có một cảm giác buồn bã như anh hùng đã hết thời.
Ngày hôm sau, người phụ trách của Công ty Đồng Văn Nam gọi điện thoại cho Lục Tam Phong.
"Giả quặng đã tăng, giá của Công ty Đồng Văn Nam tăng gấp đôi, chi phí trực tiếp tăng gấp đôi."