Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 361: Giang Hiểu Nghi say rượu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiền Nhã Ninh vẫn luôn đi theo phía sau, đối với loại nhu phẩm cần thiết trong sản xuất son môi này, cô ta hiểu rõ giá cả thị trường hơn bất cứ ai khác, thế nhưng từ đầu đến cuối không nói một câu nào.

Giang Hiểu Nghi đã ký hợp đồng, Triệu Yên Nhiên đứng ở phía sau mặt mày hớn hở, cái loại ngu dốt này nửa năm lỗ sạch là đã đánh giá cao cô rồi.

“Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!” Người phụ nữ nằm thật chặt tay của Giang Hiểu Nghi, kích động nói:

"Tổng giám đốc Giang đúng là nữ trung hào kiệt, năng lực quyết đoán này thật sự khác hẳn với người bình thường, hiếm thấy trong những người phụ nữ, bà chủ có năng lực hành động như cô vậy chắc chắn là nữ tỷ phủ tương lai!”

Mấy người túm tụm lại khen cô, không ngừng nịnh nọt, nói đến nỗi Giang Hiểu Nghi còn cảm thấy ngượng ngùng, bọn họ còn phân tích này nọ từ những mặt khác nhau cho cô nghe, cuối cùng kết luận rút ra được là, mua được chính là kiếm lời.

Triệu Yên Nhiên nhìn đồng hồ nói: “Tổng giám đốc Giang đã bước ra một bước thành công, thị trường son môi này, cạnh tranh vô cùng gay gắt, có vài cái cô còn chưa hiểu rõ lắm, thế này đi, tôi mời khách, chúng ta đi ăn một bữa lớn, nói cho tổng giám đốc Giang biết một ít chuyện không người biết trong cái nghề này.

"Không cần, tôi mời khách là được rồi.” Giang Hiếu Nghi khách sáo nói.

"Không sao đâu, đều là chị em mà, sao lại để có ngày nào cũng mời khách được cơ chứ, đi!” Triệu Yên Nhiên vô tay nói.

Lục Tam Phong ở nhà ngủ một giấc, hơn bốn giờ chiều thức dậy, lái thuyền bơi bị xếp xó đã lâu ra, chạy một vòng trên biển, bên bờ biển chỗ xa có không ít những cô bé đang dạo chơi.

Người nào người nấy đều ăn bận mát mẻ, Lục Tam Phong kéo mấy người đi vòng một vòng, chọc cho mấy cô gái sợ hãi thét liên tục, còn có mấy người liếc mắt đưa tình, tỏ vẻ tối nay có thể cùng nhau đi ăn cơm, uống rượu.

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn thời gian, cũng đến lúc quay về mua thức ăn nấu cơm rồi, từ chối khéo lời mời của mấy cô bé, từ trên biển chạy như bay về, thay một bộ quần áo đi đến chợ bán thức ăn. Nấu cơm xong rồi năm trên ghế số pha xem tivi, cả người thoải mái không nói nên lời, cuộc sống này thật sự đừng nên thoải mái quả, có lúc nghĩ lại, làm một người đàn ông của gia đình cũng không phải không thể chấp nhận được.

Sắc trời bên ngoài sầm lại, Giang Hiểu Nghi vẫn chưa trở về, Lục Tam Phong đứng trước cửa liếc nhìn thời gian, đã tám giờ tối rồi, quay về phòng khách gọi điện thoại đến nhà máy.

Kết quả được báo lại là chiều nay sau khi tổng giám đốc Giang và tổng giám đốc Tiền đi ra khỏi đây thì còn chưa quay lại. Chờ mãi đến chín giờ rưỡi tốt, một chiếc xe đỗ lại trước cửa, Tiên Nhã Ninh đỡ Giang Hiểu Nghi cả người đầy mùi rượu loạng choà loạng choạng quay về.

"Chuyện gì thế này?” Lục Tam Phong dìu cô, nhìn dáng vẻ của Giang Hiểu Nghi thật sự có hơi say, cả người ngả vào trong lồng ngực của Lục Tam Phong.

“Buổi chiều ký được một đơn hàng lớn, tổng giám đốc Triệu mời khách tổng giám đốc Giang thấy vui trong lòng nên cũng uống nhiều hơn. Tiền Nhã Ninh nói với Lục Tam Phong: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây, tôi có thể lái xe về được không? Chỗ này cũng không tiên bắt xe

"Được, ngày mai tôi đưa cô ấy đến nhà máy." Lục Tam Phong gật gật đầu nói.

Lục Tam Phong thở dài nhìn Giang Hiểu Nghi say mèm trong lồng ngực, dường như bắt đầu có chút hiểu được cô rồi, bản thân mình lúc trước không phải cũng hay về nhà muộn hay sao.

Không biết trong những đêm cô nấu cơm nước xong ngôi lo lắng chờ đợi thì thấp thỏm đến cỡ nào.

"Em... Em nói cho anh biết, tiền không phải là vấn đề, em có tiền, chín mươi triệu, một trăm năm chục triệu không kêu là tiền, làm ăn lớn thì phải số tiền lớn, thị trường son môi này... Qe..."

"Ôi ôi ôi.." Lục Tam Phong vội vàng ôm cô đi tới trước cửa, kêu lên: "Đừng ói trong nhà chứ, anh cũng không muốn dọn dẹp đâu.

“Anh đừng coi thường em, mấy hôm nay nhìn thử, làm ăn mà, rất đơn giả, có phải anh coi thường em đúng không?"

"Không có, sao anh dám xem thường tổng giám đốc Giang cơ chứ?” Lục Tam Phong ôm cô đi tới

bãi cát. “Em nói cho anh biết, bắt đầu từ hôm nay, em muốn có sự nghiệp riêng của mình, em chắc chắn sẽ không để con của mình nói, ba làm ăn lớn, mẹ chỉ biết nấu cơm, nấu cơm còn chẳng ngon bằng ba nấu, em càng không để người nhà họ Lục coi thường, giống như em không xứng với anh vậy, còn là một con gà mẹ không biết đẻ trứng...

Bước chân Lục Tam Phong đang chạy về phía biển bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, dưới ảnh trăng và ánh đèn giao nhau, trên gương mặt của Giang Hiếu Nghi toát lên mấy phần đỏ ửng vì say rượu.

"Em xứng với anh mà, không ai xem thường em cả, em xinh đẹp như vậy, còn hiểu chuyện hiểu lòng người như vậy, là do bản thân em suy nghĩ nhiều thôi."

Lục Tam Phong muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng Giang Hiểu Nghi đã không chờ được.

"Qe!!"

Lục Tam Phong vội vàng đỡ cô ngồi xổm xuống mặt đất, chạy như bay về nhà, lấy khăn mặt và nước ra, ngồi xổm bên cạnh cô nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.

“Em chẳng hiểu cái gì cả, giống như một đứa ngu, đi ra ngoài thăm thủ, người ta đều là sinh viên đại học này, nghiên cứu sinh nọ, cuối cùng đều là người nổi tiếng, lên sân khấu vừa hát vừa nhảy, còn biết đánh đàn dương cầm."

"Em giỏi hơn anh, anh chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, em chính là người có học thức cao mà anh rất ngưỡng mộ, người còn rất xinh đẹp nữa."

Giang Hiểu Nghi giống như không nghe thấy lời Lục Tam Phong nói vậy, ngôi quỳ trên mặt đất, lầm bầm lâu bầu nói: "Em cũng không dám nói với người anh có tiền tới cỡ nào, những người phụ nữ trong nhà trẻ kia giống như cáo già vậy, nhất là những người đã ly hôn kia, bọn họ đều có học thức cao, bọn họ còn hiểu biết rất nhiều, em thì giống như đứa ngu vậy"

"Em nghe những người phụ nữ kia trò chuyện, bọn họ đều bị những cô gái trẻ trung hơn cướp mất vị trí, những cô gái kia ai nấy đều có tài năng, không chỉ có gương mặt xinh đẹp, thổi kéo đàn hát cái nào cũng thông thạo, em thì chẳng biết cái gì ca... Hu hu hu."

Giang Hiểu Nghi nói xong thì khóc òa lên, Lục Tam Phong vội vàng ôm lấy cô nói: “Anh cũng không phải tìm gánh hát, muốn thổi kéo đàn hát làm cái gì, chỉ muốn em thôi, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không phải để cho sống những ngày tháng thật sung sướng à?"

"Áp lực của em rất lớn, ngày nào ở nhà mẹ của em cũng gọi điện cho em, hỏi em đã mang thai chưa, bà ấy liên tục nói với em, nếu như không thể mang thai thì anh chắc chắn không cần em nữa, bắt em mang thai giả, trái lại có nhiều hơn nữa cũng đều là nhận con nuôi, có thể lừa gạt anh nhận nuôi một đứa bé trai, nhưng em không thể làm vậy được, em cũng muốn có đứa con của chính mình."

“Mỗi lần mẹ anh gọi điện thoại

cho em, em cũng không biết phải nói như thế nào, năm nay ăn Tết em cũng không thể nào nói rõ được anh chưa bao giờ quan tâm đến mấy cái chuyện trong gia đình, những người thân kia của anh biết anh bây giờ đã giàu lên rồi thì cứ liên tục nói, nên sinh con đẻ cái nối dõi cho nhà của ông Lục, nói nhà em không xứng với nhà anh. "

Lục Tam Phong nghe thấy cô trút hết nỗi khổ giấu trong lòng thì cảm thấy xót xa ôm siết lấy cô chặt hơn, an ủi: “Em hoàn toàn có thể lơ bọn họ đi mà, chúng ta muốn qua lại với ai thì qua lại với người đó, anh có tiền mà, những người kia phải nhìn mặt chúng ta mà nói chuyện, sao còn để bọn họ bắt nạt mình chứ? Em yên tâm, anh mãi mãi yêu em, cho dù em có biến thành ra sao đi nữa

"Em muốn làm bà chủ...

"Ừ, làm bà chủ lớn, bà chủ còn lớn

hơn cả anh luôn!”

"Anh làm sao chứng minh anh

yêu em đây?”

“Nào, hôn một cái "

Lục Tam Phong vừa mới đến gần, cả người toàn mùi rượu này của cô thật sự rất hôi, không nhịn được lùi về sau một cái.

"Qe!"

“Anh ghét bỏ em... Hu hu hu.

Giang Hiểu Nghi khóc ròng như mưa, có thể cảm nhận được, bữa rượu hôm nay của cô vẫn khá là xứng đảng, nói hết tất cả những lời giấu sâu trong đáy lòng, cũng khóc òa lên, xem như là một loại trút hết tâm sự.

Lục Tam Phong hôn mặt cô một cái, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng xem như là ói sạch sẽ rồi, súc miệng một cái, chất cồn xông lên đầu, đầu Giang Hiểu Nghi ngả vào trong lồng ngực của Lục Tam Phong, trong miệng lẩm bẩm.

“Em đã kỷ một đơn hàng lớn!”

"Bà xã thật tài giỏi, vậy thì mở

hàng rồi."

“Mua hai tấn sáp!" Lục Tam Phong...

Hai tần?

Cũng may là Lục Tam Phong làm ăn lớn, nếu như người bình thường gây dựng sự nghiệp nghe tới số lượng như thế này thì sẽ rút gân ngay tap lu.

“Em đó, thiên tài gây dựng sự nghiệp!" Lục Tam Phong ôm cô cổ vũ nói.

“Chị Triệu đối xử với em vô cùng

tôt..."

Giang Hiếu Nghi nói thì thầm những người cô quen biết được kia, cô rất ngây thơ, người khách chỉ cần đối xử tốt với cô một chút xíu thì có sẽ đối đãi với người ta từ tận đáy lòng, có thể là vì những người đối xử tốt với cô quá ít, cho nên đối với mỗi người thể hiện ra lòng tốt, cho dù là thật hay giả thì cô đều cực kỳ quý trọng.

Mấy phút sau, cô ngủ say như chết trong lồng ngực Lục Tam Phong, mặc gì là giữa hè tháng Tám, gió buổi tối cạnh biển có mấy phần rét lạnh.

Lục Tam Phong bế cô lên, để lên giường, đắp kín miền.

Bản thân thì đi xuống lâu, ngồi trước bàn ăn hết bữa cơm, anh biết Giang Hiểu Nghi muốn thứ gì, cô muốn chứng minh bản thân một chút, Lục Tam Phong cũng hy vọng rằng cô có thể chứng minh bản thân.

Nhưng mà tình hình như bây giờ, tính cách này của cô không hợp để làm ăn buôn bán, làm ăn buôn bán thì cô lại thành làm từ thiện, cũng không có ai như vậy.

Lục Tam Phong không can thiệp vào chuyện này là vì không muốn để cho cô cảm thấy mình đang giúp đỡ cô, tình hình như hiện tại, nếu không ra tay thì ngay cả hai tháng cũng không chống đỡ nổi nữa, sáu chục triệu đã sắp tiêu hết phân nửa, sản phẩm còn chưa sản xuất ra được. Cơm nước xong, Lục Tam Phong gọi điện cho Tiền Nhã Ninh.

"Alo, ai vậy?”

"Là tôi, Lục Tam Phong" Lục Tam Phong hỏi trước: "Cô đã về nhà chưa?"

“Đã về nhà rồi, cảm ơn tổng giám đốc Lục quan tâm.

"Về đến nhà thì tốt rồi, tôi muốn hỏi thử một chút, hai tấn sáp là chuyện gì vậy? Nhiều sáp như vậy, cho dù là nhà máy lớn sản xuất thì trong thời gian ngắn cũng không thể dùng hết được đồng đó, hơn nữa, cái loại sản phẩm thông dụng thì bất cứ lúc nào cũng có thể mua được, sao lại vội vàng mua liền nhiều hàng như vậy? Tốn mất bao nhiều tiền?"

“Chủ yếu là mua nhiều thì rẻ, một tấn hơn chín triệu, hơn nữa dùng không hết có thể trả hàng lại, lúc đó tôi nghĩ dù sao cũng là hàng nhu yếu phẩm." Tiền Nhã Ninh giải thích.

“Trả hàng như thế nào? Trả hàng ở đâu? Có thủ tục gì không? Làm việc trong bao nhiêu ngày thì có thể hoàn tiền vào tài khoản? Ai đứng ra đảm bảo?" Lục Tam Phong liên tục quăng ra những vấn đề mấu chốt

“Ơ." Tiền Nhã Ninh cũng không ngờ rằng Lục Tam Phong lại suy nghĩ vấn đề sắc bén như vậy, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, lúc đó là tổng giám đốc Triệu giúp đỡ bàn bạc, anh gọi điện cho cô ta đi"

Lục Tam Phong lấy điện số điện thoại của Triệu Yên Nhiên, gọi đến.

"Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm. Triệu Yên Nhiên ở đầu dây bên kia điện thoại có hơi bực mình.

“Là tôi, Lục Tam Phong, người đàn ông của Giang Hiếu Nghi, tôi muốn hỏi một chút, hai tấn sáp là chuyện gì vậy? Lập tức dồn cả khoản vốn hơn 2 triệu 1?” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

“Làm ăn mà, anh tình tôi nguyện, hợp đồng cũng đã ký rồi, nếu không thích trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi, hủy hỗ hợp đồng là xong rồi." Triệu Yên Nhiên ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói rất cà lơ phất phơ, trái lại cũng đã bị cho vào tròng rồi, khi không kiếm được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, như thế cũng hời quá chừng.

Hai tấn sáp, cũng không dễ sản

xuất

“Vợ của tôi đối xử với cô cũng không bạc bẽo gì, cô lại gài cái bẫy này, không thấy cần rứt lương tâm sao?” Lục Tam Phong quát lớn nói.

“Làm ăn mà, anh nói lương tâm gì với tôi đây? Đã bàn bạc giả cả xong rồi, tôi cũng đâu có hãm hại anh đấu, cũng không phải không giao hàng cho anh, vợ chồng nhà hai người cũng thú vị quá nhỉ, người kia phụ trách mua, còn anh thì phụ trách lật lọng à?" Giọng nói của Triệu Yên Nhiên có vẻ hơi sắc bén.

"Con mẹ nó ai lại đi mua cả hai tấn sáp?

“Thì bản cho anh rồi, chuyện của bà xã tự làm ra đã chứng minh là gài bấy anh rồi, anh có thể làm gì tôi nào? Nói cho anh biết, cho anh bài học nhớ đời, mẹ nó đừng có gọi điện thoại cho bà đây, ngủ đây!” ke-an-choi-bien-tong-tai-361-0