Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 393: Không bao giờ ngồi tàu hỏa ghế cứng nữa



Mấy chiếc xe lửa cùng dừng lại ở ga, lượng người di chuyển đông đúc vô cùng, Lục Tam Phong đuổi theo cũng không kịp, gần như bốn phía đều bị bao phủ bởi mấy người đàn ông trung niên cao lớn.

Lục Tam Phong dừng bước nhìn quanh bốn phía vẫn không tìm được người, anh bèn nhìn Bạch Mai Hà thở dài có phần bất đắc dĩ. “Anh tìm ông chủ kia à?” Bạch Mai Hà chỉ hai người đang đi từ bên cạnh tới: “Không phải đó sao?”

Lục Tam Phong nhìn theo hướng tay cô chỉ, hai người nọ đang ôm chặt túi đồ bước vội về phía trước, vẻ mặt họ thả lỏng hơn nhiều, có thể nhìn thấy nụ cười rang rỡ. “Anh tìm chủ đó làm gì? Họ bỏ quên gì hả, để tôi gọi giúp anh. "Đừng gọi. “Cô chuẩn bị tìm đồ của cô đi.

Lục Tam Phong cất bước đi theo, tay đút trong túi tìm cây dao nhỏ, anh đi theo sau ông chủ nợ rồi vạch một đường dao ngay dưới đáy balo.

Lưỡi dao sắc lẻm kéo thành một đường dài, trong túi rơi ra một đống ví tiền, đồng hồ, bông tai vang rơi rải rác đầy đất.

Mấy người xung quanh bất thình lình nhìn thấy cũng hoảng sợ, nhất thời không ít người dừng chân lại quan sát, ông chủ nọ liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt hung tàn, đồng bọn của ông ta kéo lại rồi hai người mới nhanh chóng ra ngoài. “Ông rớt đồ kìa.” “Đây không phải là túi tiền của tôi bị mất à?” Có người bắt đầu kiếm ví tiền của mình, thấy đã bị mất từ lâu, họ cầm lấy ví tiền dưới đất, đúng là của mình thật.

Những người khác thấy vậy cũng bắt đầu nhìn xem có phải đồ của mình không, Bạch Mai Hà đứng đời tại chỗ, chuyện đã đến nước này, sao cô còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì dược, chỉ là không tin nổi mà thôi.

Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng tìm đồ của mình, nhưng tìm mãi cũng không "Không tìm được à?” Lục Tam Phong hỏi.

Bạch Mai Hà lắc đầu, cả người hoang mang lo sợ, lo lắng đến đỏ cả vành mắt, rời khỏi ga xe lửa cũng không biết nên đi về đâu.

Lục Tam Phong thấy cô như vậy thì cũng không thể để cô lại ở đây, anh bèn nói: “Trước tiên cử ra ngoài đã, tìm chỗ ăn cơm."

Hai người đi về phía cửa ga, có một đám đông người vây quanh nơi này, cũng có cảnh sát chạy tới đây, tên râu quai nón và tên mặc áo da cũ cũng chạy tới nhưng không thấy bóng dáng Lục Tam Phong ở đâu nữa, nhưng mà nghe người ta nói là do một người trẻ tuổi làm ra. "Chạy rồi à!” "Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, chưa từng nghe thấy người nào như vậy, đến hỏi thăm xem thử. “Có lẽ đội đó có không ít người." “Nhiều thì sao? Tôi mà sợ ai à?”

Bên ngoài ga xe lửa, Lục Tam Phong tìm một lúc cũng không thấy ai đến đón mình, bên cạnh là một quán mì, anh gọi hai tô rồi ngồi xuống, nhìn Bạch Mai Hà phía đối diện, mười mấy tiếng vừa trôi qua tựa như giấc mộng!

Mì nóng được bưng ra, Lục Tam Phong nói với cô: “Ăn đi, cô biết địa chỉ của chị họ cô không?” “Không biết, chị ấy nói đến thì gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy sẽ ra ga đón tôi." Bạch Mai Hà cầm đũa lên nói: "Cảm ơn anh, nếu không có anh tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ." “Hai ta cũng xem như cùng chung hoạn nạn, cô đi tàu lửa lần đầu, tôi cũng là lần đầu tiên thôi.” Lục

Tam Phong ăn từng miếng một, mì nóng nuốt xuống dạ dày, cảm giác ấm áp khó mà miêu tả được, tinh thần cả người cũng thoải mái hơn không ít

Sau khi ăn no, Lục Tam Phong nhìn người đến người đi ở ngoài kia, có người hút thuốc, có người cúi đầu ngồi trên hành lý, có người hỏi đường, trên thế giới này, có khi thực tế lại có lúc như mơ. “Bọn họ có tìm anh gây chuyện không?” Bạch Mai Hà bỗng lo lắng hỏi: “Tôi nghe họ hàng tôi bảo, kẻ trộm trên xe lửa đều có đội nhóm, vừa trộm vừa cướp. “Không sao đâu, tôi nghĩ mình đã chọc phải một tên trộm ở Đông Lưu rồi, rận nhiều thì sợ gì rắn cắn. Lục Tam Phong nói như không thèm để ý. “Hả?”

Bạch Mai Hà hơi trọn tròn mắt.

Vốn Lục Tam Phong còn định đưa cho cô ít tiền, để cô tìm tạm một cái khách sạn ở một thời gian, sau đó mua về về nhà đi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ga tàu này là đại bản doanh của kẻ gian, một cô gái nhỏ như cô ấy ở đây chẳng khách nào cừu vào ổ sói, giúp người thì nên giúp đến cùng.

Cơm nước xong đợi mười mấy phút, Lục Tam Phong mới thấy có người giơ bảng đứng trước cửa ga, trên đó viết chào tổng giám đốc Lục Thủy Hoàn. “Đi thôi." Lục Tam Phong đứng lên nói. “Đi... đi đâu?”

Lục Tam Phong vỗ vai người trẻ tuổi nọ rồi nói: “Bảo cậu tới đón tôi mấy giờ?”

Người nọ thấy Lục Tam Phong thì thoảng sửng sốt, sau đó đáp: "Bốn giờ sáng ạ, tôi đợi hơn một tiếng, buồn ngủ quá nên quay về xe ngủ một lúc, xin lỗi tổng giám đốc Lục"

Lục Tam Phong nhìn thấy vẻ buồn ngủ của cậu ta thì khoát tay một cái, nói: “Được rồi, đi thôi, đi khách sạn trước.

Lên xe, Bạch Mai Hà ngồi hơi khép nép, cô biết Lục Tam Phong không phải người bình thường, nhìn cách ăn mặc là biết được, nhưng hình như anh còn lợi hại hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Hiện tại là thời điểm Đông Lưu mở rộng, hai năm trước nhập thêm mấy huyện, nâng cấp thành phố, các phúc lợi và chính sách được hưởng nhiều hơn, chuyện kinh doanh cũng phát triển mạnh mẽ hơn. Hai năm trước, ngoài việc kêu gọi đầu tư ở ngoài ra, chủ yếu họ khuếch trương xây dựng đường xá, mở rộng tuyết đường sắt, ga xe lửa mới cũng sắp xây xong.

Từ ga xe lửa đi về phía trung tâm thành phố thì ngang qua mấy công trường xây dựng, nhiều cơ sở kiến thiết đang tiến hành với khí thế hừng hực.

Lục Tam Phong nhìn ra ngoài cửa xe, nếu anh nhớ không nhầm, hơn hai mươi năm sau nơi này sẽ tấc đất tấc vàng, các trung tâm mua sắm mọc lên sừng sững. “Người phụ trách tên là gì?” Lục Tam Phong hỏi. “Họ Diệp a, bọn tôi thường gọi là tổng giám đốc

Diep." “Có biết thời gian hẹn gặp không?” "Voi ai a?" “Với lãnh đạo thành phố chứ ai? Tôi và tên họ Diệp đó còn phải hẹn trước à?" “À, cái này thì tôi không rõ nữa.

Bạch Mai Hà ngồi bên cạnh cẩn thận nhìn Lục Tam Phong, cơ thể càng lúc càng căng thẳng, người này cũng không lớn hơn cô bao nhiêu mà lại khiến cô nhìn phát khiếp, nhìn như anh ta quản lý rất nhiều người.”

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một khách sạn tên là Đỉnh Hưng, Lục Tam Phong nói với Bạch Mai Hà: “Cô xuống xe đi

Khách sạn cao hai mươi tầng, dù chỉ tầm hạng trung ở khu vực, Bạch Mai Hà ôm đồ của mình rồi xuống xe, nhìn bốn phía đều là nhà cao tầng, từng viên gạch sạch sẽ lát dưới đất, trong lòng cô càng thêm lo lắng và luống cuống “Đi thôi, tôi chuẩn bị một phòng cho cô trước.

Lục Tam Phong nói với cô.

Vào khách sạn, mấy chuyện còn lại giao cho tài xể đi làm, Lục Tam Phong hỏi xem tổng giám đốc Diệp kia đang ở đâu, vừa vào thang máy anh đã đi thẳng đến tầng mười lăm.

Trong phòng tiếp khách tầng mười lăm, có năm sáu người đang ngồi uống cà phê bàn chuyện công việc, thỉnh thoảng còn nhìn nhau hỏi sao tổng giám đốc Lục còn chưa tới.

Lục Tam Phong gõ cửa một cái, hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn sang. “Tổng giám đốc Lục!” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng lên, những người khác cũng vội vàng đứng dậy, người đàn ông nói: “Thuận buồn xuôi gió chứ, anh tới đây khi nào, chắc là Tiểu Triệu làm việc không ổn, đáng lẽ tôi phải tự đi đón mới phải." “Thôi đừng nói nữa.” Lục Tam Phong tìm một cái ghế ngồi xuống rồi hỏi: “Hẹn thời gian gặp bên thị chính khi nào vậy?” "Ba giờ chiều" “Đã bàn điều kiện chưa? Có đồng ý hết không?" “Họ nói thế này, lãnh đạo nói sẽ chọn mấy thương nhân, có một số việc thì đợi anh đến bàn, chúng tôi có nói cũng không tính, nên họ cũng không tiết lộ thêm mà chỉ đích danh muốn anh tới “Anh tên gì?” “Tôi là Diệp Vô Thanh thưa tổng giám đốc Lục “Thuê cho tôi một phòng, tôi tắm rửa ngủ một giấc, chiều bắt đầu” Lục Tam Phong đứng lên, có phần mệt mỏi, anh nhìn về phía Bạch Mai Hà mới nhớ đến chuyện sắp xếp cho cô. “Chuẩn bị cho cô ấy thêm một phòng nữa. “Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị xong phòng cho ngài rồi ạ, mời đi hướng này. Đúng lúc này, có người dẫn Lục Tam Phong ra khỏi phòng tiếp khách.

Diệp Vô Thanh lặng lẽ nhìn Bạch Mai Hà rồi lại thấy há hốc mồm, cô gái này toát lên vẻ chất phác, nói khó nghe một chút là nhà quê, trên tay còn ôm theo túi bao ba tự may, bên trong là hành lý. “Tổng giám đốc Lục, không phải chỉ có ngài đến thôi sao? Người này là..." Diệp Vô Thanh không nhịn được hỏi. “Gặp ở trên đường.

Diệp Vô Thanh âm thầm bội phục, không hổ là tổng giám đốc Lục, người khác thì cùng lắm là mất mặt, còn anh ta thì lại kiếm được người. “Thuê cho cô ấy một phòng, sắp xếp đi.

Lục Tam Phong về phòng mình tắm nước nóng, gột rửa hết mệt mỏi trên người, anh kéo rèm cửa lên, nằm xuống giường, trước khi tiến vào mộng đẹp, trong lòng Lục Tam Phong nghĩ đến chuyện, nếu sau này anh còn ngồi ghế cứng đi tàu hỏa nữa thì anh sẽ tự nhận mình là cháu trai.

Một giây sau, tiếng ngáy vang lên.

Bạch Mai Hà vào phòng, nhìn trang trí xung quanh thì càng đờ đẫn, người phục vụ nói với cô cả buổi, cuối cùng cũng hiểu được sử dụng phòng tắm như thế nào, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng vẫn còn một vấn đề nữa, rốt cuộc người này là ai vậy?

Chín giờ sáng, trong một phòng cho thuê khỏi thuốc lượn lờ, tên mặc áo da cũ ngồi trên ghế hút thuốc, ngồi bên cạnh là hai người đàn ông tuổi chừng trung niên. “Chuyển này ít hơn một nửa. “Vậy cũng được rồi, tay tôi còn bị thương này” Tên râu quai nón đưa bàn tay quấn băng lên, la ầm ĩ. “Nhất định là do thằng nhãi đó gây ra, phải tìm hắn, xử hắn, mẹ kiếp, dám ăn ở kiểu đấy, đạp lên bát cơm của tôi.” “Thằng nhãi đó? Trông nó ra sao?” “Làm cho nó tàn phế luôn đi!”

Một người đàn ông mơ màng cầm một cây bút lên, bàn tay lại nhanh nhạy lạ thường, vẽ phác thảo hình dáng của Lục Tam Phong ra. Chỉ có điều bức vẽ nhìn từ dưới lên, cho nên đặc điểm dễ nhận dạng nhất lại là lỗ mũi rất to. "Mẹ nó, tay mày cũng tàn rồi à, có phải đồ ngốc đầu, vẽ hình chính diện ấy" “Tôi cao có mét rưỡi, lúc nhìn anh ta thì đều phải nhìn từ góc này, làm sao mà vẽ chính diện được?” “Ôi trời!”

Mấy người ở đó đều đỡ trán không biết nói gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh ta nói vậy cũng rất đúng, lúc tên này nhìn Lục Tam Phong thì đều phải ngước từ dưới lên mà. “Có thể tìm được, vẽ nhiều bức vào rồi thông báo, có thêm một cô gái khoảng tầm hai mươi nữa, một cặp vợ chồng trung niên làm công, để râu, tay của ông ta còn bị thương" “Được, tôi sẽ đưa cho mấy anh em nhìn thử, trước tiên cứ thăm dò tình hình đã, nếu không thì khoan đi đã, không nên va chạm chính diện, nhỡ đâu bị cảnh sát ngư ông đắc lợi.

Mọi người mới cùng gật đầu, cảm giác mình cũng nên nghỉ ngơi mấy ngày.