*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Lục Tam Phong đã có cái nhìn riêng về đàm phán và đầu tư bên ngoài. Cái nhìn này cực kỳ hoàn mỹ, nói một cách đơn giản thì đầu tư bên ngoài lợi dụng địa vị của đồng đôla để tiến hành thu mua quyền sáng chế ở các nước phát triển. Bọn họ sẽ nỗ lực dùng giá nhỏ nhất để thu về lợi nhuận lớn nhất.
Lục Tam Phong trao đổi với Khương Trung Kỳ về các phương diện chính sách tiền tệ quốc tế, sách lược đầu tư phố Wall và phương hướng phát triển của các ngành công nghiệp cao trên thế giới. Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh âm thầm cảm thán không thôi.
Dường như Lục Tam Phong hiểu rất rõ những thứ mà người thường khó tiếp cận được. Anh và tổng giám đốc Khương nói nhiều như vậy là muốn nói với anh ta rằng đối phương đã mập tới mức chảy mỡ rồi, không phải sợ ra giá quá cao khiến người ta chạy mất. Mỡ của đối phương quá dày, con dao nhỏ của Khương Trung Kỳ không thể làm gì được.
Tổng giám đốc Khương nghe Lục Tam Phong phân tích xong thì chợt hiểu ra, cảm khái nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Lục lại có tầm nhìn xa như vậy, trước kia tôi luôn cho rằng thương nhân chỉ quan tâm tới lợi ích. Tôi đã xem thường người khác rồi.”
“Thương nhân như tôi cực hiếm, phần lớn thương nhân đều là người như anh vừa nói.” Lục Tam Phong đáp lại.
Trong mắt Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh liên tục lóe lên ánh sáng lạ, cậu ta nhìn chằm chằm Lục Tam Phong như nhìn một người khác.
Sắc trời bên ngoài đã lờ mờ tối, anh nhìn thoáng qua đồng hồ. Bây giờ đã là sáu giờ ba mươi tối rồi, Lục Tam Phong lại nói tiếp: “Nếu cần tham gia bữa tiệc kia thì tôi phải đi qua đó trước đây, đỡ làm thị trưởng Vương chờ lâu.”
“Được."
Cả đám đi xuống lầu, sau đó lên xe tới nhà hàng. Khách sạn Quốc Phong là khách sạn mà thị trưởng chọn để tiếp đãi khách. Trên đường đi, Lục Tam Phong và tổng giám đốc Khương hàn huyên rất nhiều chuyện, bao gồm cả cái nhìn với tương lai.
Lục Tam Phong rất rõ một điểm, muốn Khương Trung Kỳ tin tưởng mình thì chỉ có một con đường, đó chính là chinh phục được đối phương. Anh phải chinh phục người này hoàn toàn từ tư tưởng tới tầm nhìn. Chỉ có như vậy anh ta mới không chất vấn Lục Tam Phong, đi theo bản thân tới cùng.
Anh không hiểu nhiều về kỹ thuật, nhưng lại hiểu về xu thế phát triển của kinh tế hơn ai hết, nhất là những nghiên cứu phát minh trong nước, tệ đoan của xí nghiệp nhà nước, cải cách xã hội... Không phương diện nào là Lục Tam Phong không biết.
Trên đường đi tiếng tán dương của Tổng giám đốc Phong vang lên liên tục. Có một số phương diện anh ta không hiểu, nhưng cũng biết đôi chút trong đó. Lục Tam Phong đưa ra một số biện pháp xử lý của bản thân, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút sẽ thấy phương pháp của chuyên gia cũng không tốt được như vậy.
Sau khi xuống xe, ánh nhìn của tổng giám đốc Khương về Lục Tam Phong thay đổi hoàn toàn, giống như người trẻ tuổi trước mắt này biết mọi thứ trên thế giới, bao gồm cả vũ trụ. Rất nhiều cái nhìn của anh về các phương diện khiến người bác học như anh ta phải thán phục.
Quả nhiên, không có người nào dễ dàng mà thành công được, ít nhất là trong tay sẽ nắm chắc một tài năng nào đó.
“Tổng giám đốc Phùng, mời đi sang bên này” Lục Tam Phong nói với Phùng Chính Anh.
Cậu ta bước tới thì thấy ánh mắt mà Khương Trung Kỳ nhìn về phía Lục Tam Phong đã thay đổi hoàn toàn, nhìn như có thêm nhiều điểm sáng vậy, trong đó còn xen lẫn sự tôn sùng. Phùng Chính Anh có thể hiểu được cảm giác của tổng giám đốc Khương. Bởi có những lúc, quả thật Lục Tam Phong có sức mê hoặc cực lớn. Nhưng dáng vẻ này của Khương Trung Kỳ chứng tỏ anh ta đã bị chinh phục.
Phùng Chính Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, chỉ đi với nhau nửa tiếng đồng hồ thôi. Lục Tam Phong dùng cách gì để một kỹ sư mê mệt anh tới vậy?
Sau khi tiến vào sảnh lớn của khách sạn, họ được một nhân viên đưa tới thang máy. Tổng giám đốc Khương lên tiếng nhắc nhở: “Người anh em, thị trưởng Vương rất coi trọng VCD này. Lát nữa, anh hãy nói chuyện với ông ta cho tốt.”
“Đội của Smith có tới không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Chắc là sẽ đến thôi. Hôm nay xảy ra vấn đề lớn như vậy, chính quyền thành phố hy vọng sẽ dẫn đầu, giải quyết chuyện này nhanh chóng trong hòa bình.” Tổng giám đốc Khương đáp lại.
Lục Tam Phong gật đầu, trong lòng anh đã hiểu đôi chút về bữa tiệc này. Sau khi vào trong phòng, thị trưởng Vương vẫn chưa tới. Bảy người trong đội của Smith đã tới, họ đang nhìn chằm chằm về phía Lục Tam Phong, nhưng chỉ ngôi im tại chỗ nhìn chứ không đứng dậy.
Smith quan sát anh, ông ta nhìn từ đầu tới chân Lục Tam Phong một lượt như lần đầu tiên gặp nhau. Anh kéo một cái ghế ra ngồi đối diện Smith. Ở phía đối diện là bảy người, bên này chỉ có ba người. Mời người nhìn chằm chằm đối phương bằng khuôn mặt vô cảm, ai cũng không lên tiếng.
Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, dường như chỉ một giây sau sẽ nổ tung vậy. Lục Tam Phong nhìn Smith chằm chằm không chuyển mắt, cả hai đều nhìn nhau không chớp mắt, không di chuyển tầm nhìn. Trong mắt ai cũng lộ rõ vẻ khiêu khích.
Phùng Chính Anh bị đối phương nhìn chằm chằm thì cảm thấy khó chịu. Chỉ một phút sau, câu ta đưa mắt nhìn về phía khác. Tình huống mặt đối mặt như thế này cần nhất là tổ chất tâm lý.
Về phần tổng giám đốc Khương thì càng nhanh bại trận hơn. Trước đó, anh ta đã đàm phán với Smith và đồng ý với người ta. Khương Trung Kỳ không phải người làm ăn buôn bán nên vẫn có sự xấu hổ. Anh ta đã đồng ý với người ta, nhưng sau đó lại đi nói chuyện với Lục Tam Phong. Vì thế không dám nhìn thắng đối phương.
Bảy người kia nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, anh dựa vào lưng ghế đáp trả bằng ánh mắt sắc bén. Hiện trường yên tĩnh chừng năm phút, anh nhìn họ chằm chằm, tay di chuyển tới cái mâm. Tiếng thìa và đĩa va chạm với nhau phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Ánh mắt bảy người lập tức nhìn chằm chằm vào cái đĩa, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi cầm đĩa nện các người một trận à?” Lục Tam Phong cười khẩy hỏi.
Phùng Chính Anh phiên dịch lại lời anh nói, Smith nghe xong thì hơi sửng sốt nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu có công ty và sản nghiệp riêng nên chắc bộn bề rất nhiều việc. Đáng ra cậu không nên xuất hiện ở nơi này.”
“Tôi đi đâu chẳng được, công ty có người quản lý rồi. Cho dù các người tìm ai cũng không thay đổi được gì đâu. Chỉ có hai điều kiện kia thôi, đồng ý hoặc từ chối. Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Chúng tôi không sợ bị đe dọa” Smith nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, sau đó lên giọng đáp lại.
“Tôi không đe dọa gì cả. Đây là làm ăn, các người tới chỗ chúng tôi thì phải theo quy củ ở đây” Lục Tam Phong đáp lại.
“Tôi đã xem tư liệu về cậu, tôi biết cậu là một tên khốn đáng chết!” Smith lắc đầu nói.
“Nhưng chiêu này của cậu không có hiệu quả với tôi.”
“Thật sao?” Lục Tam Phong vui vẻ, dùng tiếng Anh nói.
“Tôi sẽ đánh gãy chân các ông rồi sau đó lại chữa cho lành.”
“Nếu như cậu cảm thấy có thể làm được thì thử một lần đi. Tôi đã đi qua hai mươi bảy quốc gia, đừng hy vọng xa vời sẽ lấy được một khoản kha khá từ tôi với cái chiêu này của cậu.” Smith quát.
“Ông nói tôi là tên khốn thì tôi sẽ khốn nạn cho ông xem, mẹ nó!” Lục Tam Phong đứng lên thuận tay cầm cái đĩa đập thẳng vào đầu đối phương.
Bên kia không dám kháng cự, sợ đây là cái bẫy nên chỉ đánh lùi về phía sau. Phòng ăn loạn tùng phèo”
Lục Tam Phong định đánh người, tổng giám đốc Khương và Phùng Chính Anh vội kéo lại.
“Đừng có ra tay nhé, nếu ra tay thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”
“Không thể đánh được!”
“Đánh mà cũng không được nữa à? Cứ tóc vàng là không được đánh sao? Năm xưa khi còn đi học, ông đây từng đánh hết bọn đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím!”
Lục Tam Phong hét lên, tay cầm khay và đĩa nhưng lại không ném về phía họ mà ném xuống dưới chân mình, tiếng thủy tinh vỡ vang lên tiên tục. Đám người trẻ tuổi trong đội của Smith lần đầu xuất ngoại nên sợ hãi ngồi xổm ở góc tường lấy tay ôm đầu. Chỉ có mình Smith vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Các người chơi trò gì vậy?” Cửa lớn bị đẩy ra, tiếng gào thét giận dữ vang lên. Thị trưởng Vương đi tới với khuôn mặt tái xanh, ông ta nhìn đống hỗn độn ở hiện trường, sau đó nhìn mấy người nước ngoài trẻ tuổi bị dọa chui xuống gần bàn.
Smith lên tiếng trước: “Cậu ta đe dọa tới sự an toàn của tôi, lại còn ném mạnh những vật phẩm nguy hiểm về phía tôi nữa.”
Người bên cạnh phiên dịch lại một lượt, thị trưởng Vương nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, sau đó nghiến răng nghiến lợi quát: “Cậu muốn làm gì?"
Lục Tam Phong đẩy tổng giám đốc Khương và Phùng Chính Anh ở hai bên mình ra, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ông ta mắng ông ngu xuẩn, tôi thay ông ra mặt thôi.”
“Lục Tam Phong! Lục đau đầu Lục quấy phân heo!” Thị trưởng Vương tiến lên chất vấn.
“Hôm nay, nếu ông ta không mắng tôi, cậu xéo ngay trong đêm nay cho tôi, trở về nơi cậu nên về!”
Trong lòng Lục Tam Phong cũng hơi hồi hộp, hình như anh bị đổi phương gài rồi. Thị trưởng Vương thì lại cảm thấy rất vui mừng. Lúc đầu, ông ta không biết xử lý Lục Tam Phong như thế nào, cũng không thể khăng khăng đuổi người được. Bây giờ, anh tự đưa bản thân tới cửa thì đừng trách ông ta không khách khí.
“Hỏi ông ta đi, ông ta có mắng tôi không?”
“Không! Không! Không!” Smith vội vàng giải thích, tỏ thái độ tôn kính, biểu đạt thành ý với thị trưởng và hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm tới sự vất vả của thị trưởng Vương.
Trong thế giới tư sản luôn có sự nịnh hót, đó chính là phong cách tây.
“Còn chuyện gì không rõ ràng nữa sao?” Thị trưởng Vương nhìn Lục Tam Phong nói.
“Tôi nghe nói nói về cậu từ Chủ tịch của Điện tử Thủy Hoàn. Dù cậu có dùng thân phận gì tham dự vào chuyện này thì sau khi ăn xong bữa cơm này, cậu hãy rời đi ngay trong đêm nay đi. Tôi không cho phép cậu dính líu tới chuyện này nữa.”
“Không phải... Trên mặt Lục Tam Phong lộ ra nụ cười.