Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 84



Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng thì Lục Tam Phong đã đi theo sau một nhóm người xuống lầu, mấy người kia là cảnh sát mặc thường phục của đồn cảnh sát, mặc dù ông Kim Tam đã vào rồi.

Thế nhưng ai mà biết Tiền Trọng Nam và Thi Lang có đột nhiên nổi điên làm ra chuyện trái gió trở trời gì không?

Khoảng thời gian này đều là do bọn họ bảo vệ, lên xe rồi đi thẳng đến nơi đấu giá, mấy nhà máy này là mục tiêu của rất nhiều người, có thể sẽ cạnh tranh hơi khốc liệt.

Vào đến nơi cần kiểm chứng vốn, Lục Tam Phong đưa thẻ ngân hàng ra. Mười mấy phút sau, anh cầm vé tiền vào đại sảnh, nơi này khá là đơn sơ, chỉ có từng hàng ghế dài, phía trước là một sân khấu nhỏ, trên đó đặt một cái bàn.

Bây giờ đã có khá đông người tham dự, bọn họ tụ tập thành từng tốp năm tốp ba và xì xào bàn tán, sự xuất hiện của Lục Tam Phong đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người ta đổ dồn sang bên này.

Trừ những người trong hội đồng hương kia, người đóng vai trò quan trọng hơn cả trong giới kinh doanh của thành phố Bạch Nhiên là ông chủ bán đồ ăn ngon, bởi vì Trâu Hùng Dũng đã từng phát biểu tuyên truyền cho anh.

“Ông chủ Lục! Chào cậu chào cậu!” Một giọng nói khách sáo truyền đến.

Lục Tam Phong hơi quay lại, chỉ thấy đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, trên mặt nở nụ cười, Lục Tam Phong đưa tay ra nói:

“Xin chào, ông là…”

“Người, của công ty chế biến thực phẩm Thiên Hồi, có lẽ cậu chưa từng gặp tôi, nhưng Tổng giám đốc Cao đã từng gặp tôi rồi, hơn mười ngày trước tôi còn đi công tác một chuyến, bây giờ tôi còn là một trong những người hợp tác với cậu.”

“Ồ Ồ vậy sao!” Lục Tam Phong khách sáo vài câu, hẳn là người cung ứng thay thế cho Tả Hướng Quân.

“Tôi họ Vương, tên là Vương Thiên Hạo, sao hôm nay cậu lại tới đây? Đang chuẩn bị đấu giá gì à?” Vương Thiên Hạo làm bộ như mình rành rẽ lắm, nói: “Nghe nói căn nhà kia của ông Kim Tam chuẩn bị được đấu giá, trông nó khá đẹp, giống hệt như đại viện của nhà họ Kiều vậy, ông chủ Lục mua lại đi.”

Xem ra ông Kim Tam bị tra xét sạch sẽ, đến cả Kim phủ cũng bị mang ra đấu giá, Lục Tam Phong nhìn ông ta, cười nói: “Tôi không mua nổi đâu, ông chủ Vương định mua nó à?”

“Tôi đây không dám xưng là ông chủ, tôi đứng trước mặt ông chủ Lục thì không là cái thả gì hết, tôi chỉ tới góp vui thôi, mặc dù là nguồn cung cho cậu, nhưng tôi chỉ là một xưởng nhỏ, lượng sản xuất không lớn, từ đó tới giờ đều là các nhà máy lớn cung ứng cho cậu, nhưng dù sao tôi vẫn hiểu rất rõ cái nghề này.”

Vương Thiên Hạo là một kẻ cực kỳ cẩn thận, hôm nay ông ta đến là vì Lục Tam Phong, ông ta biết một khi Lục Tam Phong nắm được nhà máy, mấy nhà cung cấp hàng như ông ta sẽ bị sút bay ngay.

Bây giờ cái nghề này thay đổi rất nhiều, hội đồng hương đã sụp đổ, lần này mấy người hay bám đùi hội đồng hương ăn ké tí hơi lại muốn đổi qua uống gió Tây Bắc.

Cho nên ông ta đã nghĩ cách để được đi làm công cho Lục Tam Phong.

Từ quản lý xí nghiệp, người kiểm toán lương cho công nhân, quản lý thị trường hay nội bộ, pha chế thuốc, sản xuất theo dây chuyền vân vân, nói cho tới tận lúc buổi đấu giá bắt đầu mà vẫn còn ngồi bên cạnh Lục Tam Phong thầm thì.

“Thôi thôi, để người khác yên tĩnh chút, đừng nói nữa.” Lục Tam Phong khoát tay nói.

“Ông chủ Lục, nếu như muốn có nguồn cung cho xưởng của mình thì không cần chạy thị trường làm gì, đơn giản hơn là chỉ cần nhân viên quản lý làm tốt công việc của mình thì dễ thở lắm.” Vương Thiên Hạo nhỏ giọng nói xong, thấy Lục Tam Phong không thèm để ý nên cũng không nói tiếp nữa.

Các món đồ được đấu giá vào ngày hôm nay hơi hỗn tạp, từ đồ cổ đến nhà ở, hay cả quyền sở hữu cổ phần cũng có.

Mấy cái bát cổ trước đó có giá mấy triệu đến chục triệu một cái, Lục Tam Phong nhìn hoa cả mắt, anh cũng biết giá trị của mấy món đồ cổ tăng rất nhanh, thế nhưng anh không am hiểu mấy thứ này, chỉ có thể ngồi đó nhìn.

Buổi đấu giá ban sáng sắp kết thúc, người đấu giá xem đồng hồ cũng cảm thấy hơi nóng vội, lật danh sách ra xem một lượt, nói: “Ngại quá, làm muộn giờ ăn cơm của mọi người rồi, món đồ đấu giá cuối cùng là quyền sở hữu cổ phần công ty, cổ phần công ty đầu tiên là Công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Lâm Lang, giá khởi điểm quyền sở hữu cổ phần là một trăm năm mươi triệu đồng cho bảy mươi sáu phần trăm cổ phần, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười lăm triệu đồng.”

“Một trăm tám mươi triệu đồng!”

Hàng phía trước đã có người báo giá.

“Hai trăm mười triệu đồng!”

Lục Tam Phong nghe giá cả đang nhảy vọt thì hơi nhíu mày, nhà máy của Thi Lang vẫn rất đáng tiền, thậm chí còn cao hơn cả giá của Tiền Trọng Nam, giá cả thị trường khá cao.

Không bao lâu sau, giá đã bị đẩy đến năm trăm mười triệu đồng. Lúc đầu Lục Tam Phong muốn báo giá nhưng cũng đành thôi, mới một hồi mà đốt bay năm trăm mười triệu đồng, có lẽ là không hét đến bảy trăm năm mươi triệu đồng thì không mua được rồi.

Quả nhiên cuối cùng nó được bán với giá tám trăm tám mươi lăm triệu đồng, trong đó bao gồm cả nhà máy, đất đai, máy móc, thị trường, sản phẩm đang được chờ sang tay.

Bị một công ty chế tạo máy móc đến từ nơi khác mua lại.

“Không đấu giá được cũng đừng nhụt chí, sản phẩm tiếp theo là Công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Trung Nam, năm mươi mốt phần trăm cổ phần, giá khởi điểm là một trăm năm mươi triệu đồng, mỗi lần tăng giá không được dưới mười lăm triệu đồng.

“Một trăm tám mươi triệu đồng!”

Có không ít người xì xào bàn tán, bọn họ cảm thấy hiệu quả và lợi ích của cái xưởng này không bằng bên Thi Lang, vả lại nhà máy này cũng nhỏ hơn Thi Lang rất nhiều, mà quan trọng nhất là năm mươi mốt phần trăm cổ phần nằm trong diện vô cùng nguy hiểm.

“Hai trăm mười triệu đồng!”

“Hai trăm hai mươi sáu triệu đồng!

“Hai trăm bốn mươi triệu đồng!”

Lục Tam Phong nhìn qua, chủ yếu là có hai người đang tranh nhau, một người là ông chủ Hàn – Trước kia là cấp dưới của ông Kim Tam, một người khác trông hơi giống với Tiền Trọng Nam, xem ra cũng là người thân ruột thịt.

Rõ ràng là Tiền Trọng Nam không hề từ bỏ, muốn thu lại nhà máy về tay, chỉ là nợ tiền ngân hàng nhiều quá, tạm thời cũng không bỏ tiền ra nổi, đoán chừng là muốn thông qua đấu giá để lấy về.

“Tôi ra giả hai trăm năm mươi sáu triệu đồng!” Một người đấu giá đứng lên, nhìn về phía ông chủ Hàn.

“Mời ngồi xuống, đừng phá hoại trật tự công cộng sàn đấu giá, bằng không sẽ bị hủy bỏ tư cách bán đấu giá.” Người đấu giá đã nhận ra điều gì đó, nghiêm túc phắc nhở.

Tấm bảng vốn là muốn giơ lên của ông chủ Hàn đã thả xuống, rõ ràng là đã nhường cho Tiền Trọng Nam.

“Hai trăm năm mươi sáu triệu đồng, còn ai trả giá cao hơn không?”

“Tôi ra giá ba trăm triệu đồng!” Lục Tam Phong giơ tay lên nói.

“Ồ!”

Toàn bộ trường đấu giá xôn xao, nháo nhác nhìn qua, khi thấy Lục Tam Phong, bỗng cảm thấy đó chuyện quá đỗi bình thường, người ta đồn rằng anh có mối quan hệ không chính đáng với vợ của Tiền Trọng Nam, số cổ phần còn lại nằm trong tay vợ gã ta, anh muốn thu về tay cũng là chuyện bình thường.

“Ba trăm mười sáu triệu đồng!”

“Ba trăm ba mươi triệu đồng!”

“Ba trăm bốn mươi sáu triệu đồng!”

“Ba trăm sáu mươi triệu đồng!” Lục Tam Phong giơ bảng lên, nói: “Tôi đây có chín trăm triệu đồng, các người cứ việc hết giả đi, để tôi xem các người hét được bao nhiêu tiền.”

Chín trăm triệu đồng ư?

Toàn bộ sàn đấu giá xì xào, không ít người còn đang chìm đắm trong tin tức giữa Lục Tam Phong và Tiền Trọng Nam, đừng nói là tiêu chín trăm triệu đồng, cho dù là sáu trăm triệu đồng cũng không đáng.

Đến cả Tiền Trọng Nam dùng những cổ phần này đi vay cũng chỉ được năm trăm mười triệu đồng mà thôi.

“Yên lặng! Yên lặng!” Nhà đấu giá duy trì trật tự cho hội trường, nhìn về phía Lục Tam Phong và nói: “Xin mời ngồi xuống, bằng không sẽ hủy bỏ tư cách đấu giá, buổi đấu giá tiếp tục.

“Ba trăm chín mươi triệu đồng!”

“Bốn trăm lẻ sáu triệu đồng!”

“Bốn trăm hai mươi triệu đồng. Đối phương nói.

“Tôi nhắc nhở một chút, hãy đảm bảo mình có đủ khả năng tài chính, nếu như không thanh toán được thì sẽ biến thành hàng hoàn trả, nhưng mà tiền đặt cọc không hoàn trả.” Nhà đấu giả nói.

“Ý ông là gì? Ông đang giúp anh ta phải không?” Người kia đứng lên bất mãn nói.

Toàn trường cũng xôn xao hẳn lên, lời của nhà đấu giá tương đương với việc để lộ chân tướng cho Lục Tam Phong biết, đối phương chỉ có khoản tiền khoảng bốn trăm hai mươi triệu mà thôi.

“Yên lặng, bằng không sẽ hủy bỏ tu cách đấu giả!”

Toàn trường yên tĩnh lại, Lục Tam Phong mỉm cười với người đấu giá, lên tiếng nói: “Bốn trăm năm mươi triệu đồng, nếu như anh bạn này tiếp tục tăng giá, tôi đây cũng chẳng cần níu kéo làm gì.”

Đối phương nhìn Lục Tam Phong, ấp ủng một lúc lâu, cuối cùng không giơ bảng nữa, giá tiền này đã sắp tới hạn định vay ngân hàng rồi.

“Bốn trăm năm mươi triệu đồng, giao dịch thành công!” Người đấu giả gõ búa.

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Thiên Hạo lại ngồi đối diện với Lục Tam Phong, đầu tiên là nịnh bợ, tiếp đó lại xúm xít quanh Lục Tam Phong, kể lể không dứt về chuyện nhà máy.

“Đầu tiên, tôi có thể cho ông một cơ hội, nhưng hình thức quản lý kinh doanh của tôi không giống với người khác, đừng cảm thấy trời cao mà hoàng đế xa, sau khi ông làm trưởng xưởng rồi muốn làm gì thì làm. Tháng nào cũng phải tham gia kiểm tra, kiểm toán tài vụ, nếu không đạt tiêu chuẩn phải rời đi ngay.” Lục Tam Phong thấy ông ta lại định nói chuyện, trầm giọng nói: “Im miệng, ăn cơm đi!”

Buổi chiều trả tiền, làm các thủ tục xong xuôi, Lục Tam Phong bảo Vương Thiên Hạo để lại số điện thoại, năm ngoái cái xưởng này không thay nhân viên, chờ xong xuôi rồi thay.

Ban đêm sau khi quay về khách sạn, chuyện đầu tiên mà anh làm là gọi điện cho Bạch Ngọc Phương.

“Ai thế?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lười nhác.

“Tôi đây, tôi đã lấy được cổ phần nhà máy của Tiền Trọng Nam rồi, sáng mai đi tới nhà máy tham quan một vòng với tôi đi, nghe nói bây giờ vẫn đang hoạt động, à này, giá cổ phần trong tay chị là bao nhiêu?”

“Vậy phải xem cậu thế nào chứ, ba đồng cũng được mà ba trăm triệu đồng cũng được.”

“Tôi đang nói chuyện với chị đấy, tôi đang nghiêm túc mà?”

“Tôi không muốn nghiêm túc, tôi muốn ly hôn với anh ta, bây giờ cũng không cần quan tâm người ta bàn tán gì, cứ theo giá thị trường mà làm. Giá khoảng hơn ba trăm triệu đồng, cậu đưa tôi hai trăm bảy mươi triệu đồng là được. Hôm nay mới ngày ba tháng chạp, cậu đi với tôi đến ngày hai ba tháng chạp hãng về.”

“Chị xem tôi là loại người nào? Là vịt à?” Lục Tam Phong gào lên, sau đó, cúp điện thoại.