Những lời này vừa nói ra, Lý Thu Hà liền biễu môi.
"Tôi đây là vì tốt cho cô thôi, cô cái con bé này như thế nào lại không chịu nghe vào tai hở?"
Khâu Hoa tức giận đem cuốn sổ của mình đập rầm xuống bàn.
" Cha mẹ tôi cũng chưa nói cái gì tôi, thím tưởng mình là cái gì ở đây mà lên mặt này kia."
Lý Thu Hà đang định nói thêm câu nữa, đã bị Dương Liễu Phương cắt ngang.
“Được rồi, đừng cãi nữa, lúc ăn Tết trong nhà ăn no đến rửng mỡ à? ”
Lý Thu Hà liền im lặng không nói chuyện, nhưng cũng trợn trắng mắt, cầm lấy cuốn sổ của mình đi mất, hôm nay là bà ta trực kho.
Đây đều là công việc chia theo ca mỗi ngày nếu không có tình huống đặc biệt thì mỗi ngày hai ca, các trường hợp đặc biệt sẽ được thông báo riêng mỗi ngày.
Khâu Hoa nói cho Hứa Hoan Ngôn rất nhiều việc cần phải làm.
Hứa Hoan Ngôn cũng đều dụng tâm nhớ kỹ, sau đó lại cảm ơn, cô vừa mới tới đây, quen thuộc với công việc là quan trọng nhất.
Chờ đến giữa trưa 12 giờ, Khâu Hoa lôi kéo Hứa Hoan Ngôn đi nhà ăn ăn cơm, khẩu phần lương thực của cô cũng chuyển tới đây, trực tiếp ăn ở nhà ăn là được.
Hứa Hoan Ngôn không thiếu tiền, nhưng cũng không thể mang ra dùng, vẫn là chờ đến tháng thứ nhất phát tiền lương xong rồi lại nói sau.
Cô ở nhà ăn lấy một cái bánh bao ngũ cốc cộng thêm một ít rau xanh với một chén cháo.
Khâu Hoa lấy một ít thịt với rau xanh cộng thêm một cái bánh bao trắng.
“Linh Linh, ở bên này!”
Khâu Hoa duỗi tay phất tay kêu một tiếng Lưu Linh Linh.
Lưu Linh Linh đáp một tiếng, sau đó liền đi lấy cơm.
“Chúng ta ngồi ở chỗ này trước.”
Hứa Hoan Ngôn ừ một tiếng, liếc nhìn miếng thịt trên đĩa của Khâu Hoa, cô cũng muốn ăn thịt, nhưng đều nhịn xuống, nghĩ đến trước mắt phải có tiền lương đã liền hung hăng cắn một miếng bánh bao.
Không đến một lát, Lưu Linh Linh cũng bưng cơm của chính mình lại đây.
“Em chỉ ăn như thế này?”
Lưu Linh Linh là cùng Khâu Hoa lấy món ăn giống như nhau.
Hứa Hoan Ngôn trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là cười gật gật đầu.
Ba người liền bắt đầu cùng nhau ăn cơm.
Khâu Hoa lại đem chuyện phát sinh ở văn phòng nói lại một lần.
Lưu Linh Linh cũng đồng cảm với Khâu Hoa. Sở dĩ cô cùng Khâu Hoa trở thành bạn bè cũng là vì Lý Thu Hà.
Không phải có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè sao.
Nhà Lý Thu Hà cùng nhà cô ấy là hàng xóm, trong nhà Lý Thu Hà có tới mười người, mỗi lần gia đình họ làm này nọ đều sẽ chiếm dụng rất nhiều địa phương công cộng.
Mâu thuẫn oán hận chất chứa càng nhiều sau đó liền cãi nhau.
Hứa Hoan Ngôn ăn xong một bữa cơm, biết được thêm nhiều chuyện mới.
“Hai người đều là ở trong nhà sao?”
Khâu Hoa cùng Lưu Linh Linh đều gật gật đầu, tuy rằng đều ở trong nhà nhưng trong nhà có nhiều người.
“Đúng rồi, Hoan Ngôn, em làm sao có thể vào được đây làm việc? Nói cho em nghe, vị trí này có rất nhiều người đều muốn tranh đấy, chị còn nghĩ giám đốc sẽ cho em gái của con dâu vào làm đấy chứ."
Khâu Hoa là nhịn cả một buổi sáng cuối cùng cũng hỏi ra tới miệng.
Hứa Hoan Ngôn cau mày, cái này có chút khó giải thích.
“ Thật ra điều này có chút khó nói hai chị tuyệt đối không được nói ra bên ngoài đâu đấy."
Nói xong cô còn nhìn xem chung quanh, đè thấp thanh âm.
"Công việc này của em là được người thân giúp đỡ nhưng ông ấy làm thế nào để em được vào làm em cũng không rõ ràng lắm."
Khâu Hoa đã biết Hứa Hoan Ngôn là từ nông thôn đến, trong nhà còn có một công nhân ở nhà máy sắt thép làm việc.
“Ai, vậy cha mẹ em đâu?”
Hứa Hoan Ngôn dứt khoát lắc đầu.
“Cha mẹ em đều không còn nữa, em chỉ có một em trai cùng một em gái thôi.”
Khâu Hoa cùng Lưu Linh Linh không nghĩ tới, còn tưởng rằng là cha mẹ cô quen biết người nào lợi hại lắm.
“Thực xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của em.”
Ba người ăn cơm xong, đều quay trở về nơi làm việc.
Giữa trưa có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi.
Hứa Hoan Ngôn trở lại trong ký túc xá, cô còn không biết bạn cùng phòng là ai đâu?
Hứa Hoan Ngôn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bốn người khác.
“ Cô chính là người mới tới đúng chứ, nghe nói là nhân viên ghi chép, công việc này rất tốt đấy, mấy lãnh đạo trong nhà máy đều tranh giành công việc này, không ngờ cô lại được vào làm, quan hệ người ta lớn thế nào cũng tranh không lại cô."
Mở miệng nói chuyện là cô gái trong tay cầm một khối bánh đậu xanh.
Hứa Hoan Ngôn thật ra không nghiêm túc nghe người này nói chuyện, sự chú ý của cô đều đặt trên miếng bánh đậu xanh người này cầm, đây không phải là bánh cô làm sao?
“Này, ta cùng cô nói chuyện đó? Sao không lễ phép xíu nào vậy.”
“Cùng người khác nói chuyện đương nhiên yêu cầu lễ phép, cùng cô nói chuyện thì không cần.”
Hứa Hoan Ngôn nói xong liền tới giường ngủ của mình bắt đầu thu thập một ít đồ dùng sinh hoạt, tạm thời tìm không thấy phòng ở, chỉ có thể tạm thời ở nơi này.
Cô gái lúc này mới phản ứng lại, cẩn thận bỏ bánh đậu xanh vào túi rồi đi đến chỗ Hứa Hoan Ngôn.
"Cô đang nói ai đó? Dám nói lại lần nữa không?"
Hứa Hoan Ngôn quay người lại, nhìn thấy bánh đậu xanh trên bàn.
"Bánh đó ăn có ngon không?"
Cô gái này cau mày, thắc mắc vì sao Hứa Hoan Ngôn lại đột nhiên đổi chủ đề.
“Ăn ngon, thì làm sao, cô cũng muốn ăn?”
Hứa Hoan Ngôn đặc biệt nghiêm túc lắc đầu.
"Không có, tôi chỉ thích người khác khen đồ ăn ăn ngon thôi."
Cô gái khịt mũi định nói gì đó nhưng lại có một cô gái khác từ bên ngoài thò đầu vào gọi cô ta.
“Mau lên, phim sắp bắt đầu rồi.”
Cô ấy đi qua chỉ chỉ rồi rời đi.
Hứa Hoan Ngôn sợ cô ta không khen đồ ăn của mình, may mà được mười điểm thưởng, cô vui vẻ nha.
Sau đó cô lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
"Cô tên là Hứa Hoan Ngôn phải không? Tôi là Chu Châu Châu. Đừng cùng với cô ta cãi nhau, cô ta có điều kiện tốt hơn chúng ta."
Nói xong còn như suy tư gì thở dài một hơi.
Hứa Hoan Ngôn nghe cô ấy nói, còn tưởng là có ý tốt nhắc nhở mình, nhưng hành động đi kèm sau đó khiến cô thay đổi suy nghĩ rồi.