Lý Tú Lan nghĩ đến việc người khác mua mất căn nhà này trong lòng không dễ chịu chút nào.
" Vậy ngày mai chúng ta đều không đi làm, anh đi đến địa chỉ nhà xưởng mà nữ đồng chí đó để lại tìm cô ấy nói chuyện nhà mình đồng ý bán. Rồi gọi cả lão nhị, lão tam về ngay mai chúng ta bán luôn căn nhà cũ kia rồi trực tiếp mua luôn căn nhà đó." Lý Tú Lan nghĩ phải giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu không cô sẽ lo lắng chết mất.
Trịnh Cương ai một tiếng, chạy nhanh lấy áo khoác mặc vào rồi đi đến nhà lão nhị, lão tam thông báo cho hai đứa em biết chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hoan Ngôn đang ở trong văn phòng làm giấy tờ, đã bị người gọi ra ngoài.
Nhìn ra mới biết là Trịnh Cương. Cô đoán là Trịnh Cương sẽ đồng ý nhưng không nghĩ nhanh đến như thế.
“Đồng chí Hứa, bây giờ đồng chí có thể xin nghỉ được không? Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Căn nhà cũ này quyết định bán đi, hai đứa em của tôi đều đang chờ cô đến."
“Được rồi, đồng chí Trịnh chờ cháu một chút, cháu đi văn phòng xin nghỉ."
Trịnh Cương gật đầu đồng ý.
Hứa Hoan Ngôn đi tới xin phép chị Phương, cầm túi xách rời đi, trong đó đã chuẩn bị tốt số tiền cô cần.
Trịnh Cương lúc dẫn theo Hứa Hoan Ngôn đến, Lý Tú Lan nhìn cô còn trẻ tuổi như vậy còn lo lắng cô không có đủ tiền.
Chờ đến khi làm thủ tục mua nhà, chị ta nhìn đến một xấp tờ đại đoàn kết, mới lộp bộp một chút, căn nhà 50m2 kia chị ta mua được chắc rồi.
Ba người nhất trí đồng ý, nhà cũ kia giờ thuộc về Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn lấy cuốn sổ ra, nhìn tên mình viết trên đó, cô thở phào nhẹ nhõm, ngôi nhà này từ giờ là của cô.
Hứa Hoan Ngôn tiếp tục đến tiệm cơm quốc doanh, lúc này tiệm cơm cũng qua đông khách.
Lưu Thúy Vân nhìn Hứa Hoan Ngôn lại đây, còn dẫn thêm người ở phía sau.
Chị đem Hứa Hoan Ngôn lặng lẽ kéo đến bên cạnh,
“Đây là có chuyện gì?”
Hứa Hoan Ngôn nói qua một lần đầu đuôi câu chuyện. Lưu Thúy Vân không nghĩ tới Hứa Hoan Ngôn mới một ngày đã đem người mua nhà dẫn đến rồi, chị xoay người xuống bếp xin đầu bếp Dư nghỉ rồi dẫn theo Trịnh Cương đi đến nhà bà con của mình.
Mọi chuyện xử lý xong hết chỉ khoảng một buổi sáng. Lý Tú Lan biết ơn Hứa Hoan Ngôn vì đã giúp đỡ nhà chị ta, kéo tay cô thân thiết:
“Nếu cháu thiếu vải dệt gì có thể đi trung tâm mua sắm tìm cô, ở chỗ cô có nhiều vải bị một chút lỗi nhưng giá lại rẻ hơn mà không cần dùng đến phiếu."
“Nếu vậy cháu cảm ơn cô nhé. Lúc cần cháu sẽ ghé qua."
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy không chỉ mua được nhà còn có cả chuyện vui ngoài ý muốn này nữa.
Buổi chiều cô cũng dứt khoát xin nghỉ luôn, muốn đi đến căn nhà mình vừa mua xem.
Nhà rất sạch sẽ, bên trong phòng cũng lớn, phòng bếp cái gì cũng tốt không bị hư hỏng gì, nhưng nếu đến ở thì phì dọn dẹp lại một lần.
Hứa Hoan Ngôn nhớ tới lần trước hứa với Lưu Nhạc làm tương, còn có bánh đậu xanh của Chu Như, liền quẹo vào chợ đen cùng Cung Tiêu Xã một chuyến mua không ít đồ mang về.
Mua một số đồ dùng nhà bếp đơn giản thừa dịp lúc không có người liền cất vào kho trong hệ thống dù sao chúng cũng nặng, cầm theo khá vất vả.
Thực ra muốn làm tương ngon chỉ cần nắm chắc hai bí quyết: Một, nguyên liệu phải đủ. Hai, lửa phải khống chế tốt. Như thế thì tương sẽ ngon mà còn thơm.
Bánh đậu xanh thì đơn giản hơn nhưng phải chờ đến thứ bảy, chủ nhật cô mới làm được, cô cần một lý do để về nhà rồi mới làm mang ra lại.
Hứa Hoan Ngôn bắt đầu làm tương trước trong phòng bếp có sẵn bếp lò còn dư lại một ít than, đủ để làm tương.
Lần này làm vị cay một chút, đậu phộng, hạt dưa, ớt, dầu, rửa đậu, luộc qua rồi đem xào cũng cần nhiều giai đoạn lớn nhỏ khác nhau, lúc nói thì đơn giản chứ khi làm cũng không dễ chút nào.
Quá trình làm tương thơm đến nức mũi, cũng may cách sân đủ xa, đầu tường cao, hơn nữa hôm nay đa số mọi người đều đi làm nên ở nhà cũng không có nhiều người Hứa Hoan Ngôn mang hương tương ớt làm tốt đựng vào một cái chai, phần dư lại thì mang về nhà, ở nhà cũng có thể ăn.
Phần để tặng cho đồng chí Lưu thì cô để vào một chai khác rồi đặt vào trong ngăn tủ.
Chờ thêm một đoạn thời gian nữa Lưu Nhạc trở về thì có thể đưa cho ông ấy.
Làm xong hết mọi việc cung coi như đã hoàn thành một việc lớn, khiến Hứa Hoan Ngôn cả người tràn đầy tinh thần.
Ngay cả Khâu Hoa cũng chú ý tới.
“Mấy ngày nay không biết chuyện gì còn tưởng rằng cô nhặt được tiền đấy?”
Hứa Hoan Ngôn suy nghĩ một lát, nhận xét này đúng là cũng không sai.
Buổi sáng thứ sáu, Lý Tú Lan mang theo một ít vải đến cửa nhà máy thực phẩm phụ phẩm tìm Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy người lúc đầu còn có chút kinh ngạc.
“Cô à, sao cô lại đến đây?”
Lý Tú Lan mấy ngày nay cũng rất vui vẻ, trong nhà đột nhiên có thêm một căn phòng mới, sao có thể không vui chứ? Nhưng lại không thể nói ra, cô cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
“Đây là vải thừa của quầy hàng bọn ta hôm nay, ta mang đến cho cháu một ít, nghe nói nhà cháu đông người, chắc chắn tốn nhiều tiền mua quần áo, coi như là tặng cho cháu, để cảm ơn cháu đã giúp nhà chúng ta tìm được một căn phòng.” Hứa Hoan Ngôn thầm nghĩ may mà cô gặp được họ đúng lúc.
"Điều này không được, thứ này quá đắt với lại cháu cũng không giúp gì được nhiều."
Lý Tú Lan không quan tâm, những ngày tháng sung sướng hiện tại đều do Hứa Hoan Ngôn mang lại cho họ, chị ta còn cảm thấy một mảnh vải là quá ít.
Nhét vào tay Hứa Hoan Ngôn, chị ta lập tức quay người bỏ chạy.
Hứa Hoan Ngôn nhìn mảnh vải trong tay, thời buổi này ai mà chê vải ít chứ, giờ nhà nào cũng thiếu.
Tuần trước không về nhà, tuần này nhất định phải về một chuyến.
Hứa Hoan Ngôn tan sở lúc năm giờ chiều, về ký túc xá thu dọn hai bộ quần áo.
Thuận tiện tặng cho Chu Như một ít tương ớt do mình làm.
Chu Như vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi cay của ớt, cô thích cái này, phết lên bánh mì hay để trộn với mì ăn chung đều rất ngon, khiến cô có thể ăn được nhiều hơn. Chu Châu Châu đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, nhưng chỉ nắm chặt tay lại mà không nói gì, cô ta không ngờ Hứa Hoan Ngôn cũng là một người keo kiệt, lại còn nịnh bợ Chu Như vì gia đình cô ta giàu có hơn gia đình mình.
Hứa Hoan Ngôn xếp xong hai bộ quần áo rồi lập tức đến cửa hàng bách hóa, cũng đã nửa tháng không gặp Hứa Hoan Thịnh rồi, mà mấy đứa em nhà cô đều đang tuổi phát triển.
Lấy ra phiếu của mình, lại mua những loại bánh quy ngon một thứ một ít, nhưng nhìn vẫn không hài lòng, đợi một thời gian nữa, cô sẽ gom góp nguyên liệu tự làm, vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng.
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng không thể thiếu, dứt khoát tiêu hết tiền phiếu trong tay.
Cửa hàng bách hóa không mua được thịt, cô mua một con gà ở chợ đen, rồi tiện tay ném vào kho.
Mang theo một túi đồ từ huyện về, giờ đây trong tay cũng không thiếu tiền, lại có nhà, cô cũng sẽ không ủy khuất bản thân, kiếm tiền là để tiêu mà.
Phải đi xe thì đi xe.
Từ huyện đến xã chỉ có một xe buýt, nếu may mắn, có thể đứng chờ một lúc là đến, không may thì cũng có thể phải đợi hơn một tiếng.
Hứa Hoan Ngôn thật sự may mắn, sau năm phút thì xe đã đến rồi.
Thời buổi này người bán vé cũng là một nghề hái ra tiền.
Hứa Hoan Ngôn nhận tiền và vé xe, rồi tìm một chỗ dựa cửa sổ để ngồi. Hơn một tiếng sau, xe mới đến xã, Hứa Hoan Ngôn xuống xe và đổi sang xe lừa, mua thêm ba bịch kẹo sữa đại bạch thỏ.
Khi Hứa Hoan Ngôn đến thôn, trời đã tối. Cô đi rất nhanh, vừa đến gốc cây hòe già thì nghe thấy như có tiếng người nói chuyện sau cây hòe. Tuy nhiên, vì nóng lòng về nhà, Hứa Hoan Ngôn không quan tâm mà tiếp tục đi thẳng.
Hứa Hoan Ngôn đến cửa nhà, lấy con gà béo mập trong ba lô ra, không cần gõ cửa mà đẩy thẳng vào.
"Chị cả về rồi!"
Hứa Hoan Thịnh là người lên tiếng. Hôm nay Hứa Hoan Ngôn đã báo trước là sẽ về nhà, nên cửa chính không khóa.
Hứa Cao Hưng cũng từ nhà chính chạy ra. Hứa Cao Quốc đi theo sau.
Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn đang ở trong nhà nhặt rau dại, định ngày mai rửa sạch phơi khô để làm rau khô ăn dần.
Hứa Hoan Thịnh rất nhớ Hứa Hoan Ngôn, vừa nhìn thấy mặt đã ôm chầm lấy không buông.
Đợi đến khi Hứa Hoan Ngôn vào nhà chính, Hứa Hoan Thịnh mới nhìn thấy con gà trong tay chị mình. Hứa Cao Quốc nhìn con gà mà thèm chảy nước miếng.
"Hoan Ngôn, chị Hoan Ngôn ơi, em nhớ chị quá đi mất."
Buổi tối cậu chỉ uống hai chén canh và chỉ ăn cháo với rau dại nên rất đói. Lúc này nhìn thấy con gà béo mập ú ù kia, bụng hắn càng cồn cào.
Lưu Quế Lan cũng thở dài. Con gà mái này nhìn rất béo, chắc chắn là gà già.
"Sao lại mua gà về thế? Gà béo quá."
Hứa Hoan Ngôn đặt túi lên bàn.
"Nghề của con là thư ký ghi chép xưởng mà nội! Con tặng cho chú đồng chí lái xe vận tải một ít tượng nên họ cho con con gà này." Chu Linh Mẫn ôm con gà, hai mắt híp lại thành một đường cong. Ở quê, thịt rất khó kiếm, trừ Tết thôn chia thịt ra, ngày thường mỗi phiếu thịt cũng khó mà kiếm được.
"Mẹ, con vào bếp trước, coi thử ngày mai mình ăn gì."
Lưu Quế Lan cũng vui mừng, nghe lời cháu gái, biết rằng ở nhà máy con bé sống không tệ, bà cũng không cầu gì hơn.
"Đây là cho các em."
Hứa Hoan Ngôn mở túi ra, chia cho mấy đứa trẻ trong nhà mấy viên kẹo.
Hứa Cao Quốc vội vàng cầm lấy một viên, nhét vào miệng. Cậu rất vui sướng, viên kẹo này sao lại ngon đến vậy, vừa thơm vừa ngọt.
Hứa Cao Hưng và Hứa Hoan Thịnh còn nhỏ, không nhanh tay bằng anh trai, đành nhìn anh đầy thèm thuồng.
Lưu Quế Lan nhìn thấy những thứ trong túi, vội vàng lấy ra.
"Mỗi đứa hai viên, ai ăn hết rồi thì nhịn, Cao Quốc, con chỉ được một viên."
Hứa Cao Quốc thở dài, may là trong miệng vẫn còn một viên kẹo.
"Con dâu cả, con vào dọn giường cho Hoan Ngôn đi, may là hôm nay trời đẹp, để mẹ mang chăn ra phơi."
Chu Linh Mẫn đang ở trong bếp lúi húi, nghe tiếng gọi lập tức đi vào trong phòng Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn cũng mệt mỏi sau một ngày, trở về phòng nằm lăn ra giường và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì tiếng cãi vã bên ngoài.
Nheo mắt, mặc quần áo, cô đẩy cửa ra ngoài.
Hứa Hoan Thịnh đứng ở cửa xem náo nhiệt, vừa quay đầu lại đã thấy chị gái đi đến.
"Chị ơi, đi xem đi, họ đang đánh nhau kìa!"
Hứa Hoan Ngôn vốn tưởng là chuyện trong nhà, nhưng thấy Hứa Hoan Thịnh vui vẻ như vậy thì chắc chắn không phải.
Ra đến cửa, cô mới nhìn thấy người phụ nữ chính là Bạch Văn Văn, một người đàn ông khác có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra.
"Tôi đã nói với anh rồi, cho dù anh là thanh niên trí thức, từ thành phố lớn đến đây cũng không thể làm như vậy. Văn Văn nhà tôi là một cô gái ngoan, anh như thế là đùa giỡn lưu manh, tôi có thể đưa anh đến đồn công an."
Vương Hòe Hoa nói những lời này một cách bình tĩnh, bà ta nghe nói rằng nhà thanh niên trí thức này đều là cán bộ thời đại mới, nếu kết hôn thì chắc chắn lễ hỏi sẽ không ít.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy tình tiết này có chút quen thuộc. Nhìn lại vẻ mặt xấu hổ và sợ hãi của Bạch Văn Văn, cô biết rằng sự việc không đơn giản như vậy.
Thanh niên trí thức cũng tỏ ra khó xử, hắn không muốn chối cãi, chỉ là không ngờ sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người như vậy.
Hắn đúng là bị phát hiện nhưng đêm qua thực sự không có gì xảy ra, chỉ đơn thuần đứng sau gốc cây nói chuyện với Bạch Văn Văn.
"Đồng chí Bạch và tôi đều là những người cùng chung chí hướng, tôi đương nhiên sẽ không chối bỏ gì cả, chờ đến khi đồng chí Bạch đủ tuổi, chúng tôi sẽ kết hôn, tôi sẽ cưới cô ấy."
Mắt Bạch Văn Văn ngập tràn nước mắt, nhìn yếu ớt và mềm yếu vô cùng. Đây là bước đi đúng đắn nhất của cô ta, cũng là cách nhanh nhất để cô ta vượt qua tầng lớp nghèo nàn này.
Hứa Hoan Ngôn cau mày, có cảm giác như đã từng gặp cảnh tượng này ở đâu đó rồi thì phải? Đầu cô hơi choáng váng.