Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 54: Người thân



Sau khi Niệm Tưởng đưa Lan Tiểu Quân lên xe bus, liền vội vả trở về. Trong đầu còn vang vọng câu nói trước khi lên xe của cô ấy: “Niệm Tưởng, có đôi khi mình cảm thấy, cậu trước giờ biểu hiện ra ngoài phản ứng chậm chạm và chỉ số EQ thấp, đều là bởi vì cậu thông minh, biết làm sao tránh né phiền toái. Cho nên, chuyện của sư huynh Tống Tử Chiếu, nếu cậu đã nói không có cách nào khác đáp lại, tốt xấu gì cũng nên đưa tiễn một đoạn.”

Niệm Tưởng gãi gãi đầu, có chút xuất thần.

Tránh né phiền toái sao?

Cô kỳ thật chỉ là, đối với người không có hứng thú thì không cần cân nhắc suy nghĩ mà thôi.

A… Thật phiền.

Âu Dương đang ngồi xổm ở cửa bệnh viện đợi Niệm Tưởng, thấy cô chậm rì rì, mặt đầy bụng tâm sự đi tới, sắc mặt lại chìm xuống.

Niệm Tưởng đi đến gần mới nhìn thấy Âu Dương, cô bị hoảng sợ: “Anh, sao anh ở đây?”

“Tiểu Quân nói gì với em?” Âu Dương trực tiếp hỏi.

Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút ngượng ngùng nhớ lại “Thiếu nữ say rượu, sau khi tỉnh lại phát hiện tự mình cởi hết đồ chỉ còn một cái quần lót” loại chuyện này 囧 hờ hờ, chỉ có thể lắc đầu: “Cái gì cũng chưa nói a.”

“Cô ấy nói chia tay với anh.” Sắc mặt Âu Dương trầm hơn, quả thật đen như đáy nồi: “Anh làm sai chỗ nào?”

Niệm Tưởng có chút há hốc mồm: “Tiểu Quân nói chia tay?”

Biểu tình của Âu Dương càng buồn bực, giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người lại.

Niệm Tưởng như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ, thật lâu cũng chưa hồi thần.

Ở phòng thay đồ, Niệm Tưởng thay xong quần áo thì lên trên lầu, Từ Nhuận Thanh đang đứng đầu cẩu thang lầu hai, giảng giải phương án trị liệu cùng người thân bệnh nhân. Thấy cô đi lên, rất tự nhiên đem bệnh lịch trong tay đưa qua cho cô cầm.

Niệm Tưởng vốn còn muốn đi phòng trà lấy nước uống, buổi sáng ăn bánh bao hơi mặn… Lúc này cô có chút khát nước. Hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở sau lưng anh, nghe anh rõ ràng trật tự, giảng giải chỗ quan trọng cùng người nhà.

Thanh âm anh rất êm tai, lại là mới sáng sớm, mang theo trầm thấp từ tính, không cố ý, nhưng có một loại mị lực nói không nên lời.

Người nhà bệnh nhân, hiển nhiên đối với giải thích dễ hiểu lại ngắn gọn này, rất hài lòng, hẹn trước thời gian khám cùng Niệm Tưởng xong, liền dẫn bệnh nhân rời đi.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, Từ Nhuận Thanh liền xoay người lại, từ trong tay cô rút về hồ sơ, vỗ nhẹ trên đầu cô một cái: “Không chuyên tâm.”

Niệm Tưởng sờ sờ đầu, cô đứng sau lưng anh xuất thần, chuyện này cũng biết? (⊙x⊙)…

“Chính là bệnh nhân lần trước, chúng ta thảo luận dùng bộ niềng trong nước hay nhập khẩu của nước ngoài.” Anh nhắc nhở, khi nói chuyện cũng mở ra bệnh lịch nhìn xem: “Em cho ý kiến, anh cẩn thận suy xét…”

Anh ngước mắt nhìn cô một cái, thấy cô chính trực nhìn cằm mình chằm chằm, nhếch môi cười, hỏi: “Chưa ăn no?”

Niệm Tưởng chậm lụt “Hả” một tiếng, vừa định nghiêm túc trả lời, liếc thấy khóe môi anh nở nụ cười trêu chọc, thế này mới phản ứng kịp là anh đang đùa cợt cô, nhất thời gục đầu, nói sang chuyện khác: “Em biết anh suy xét đến hàng trong nước là bởi vì kim loại để trần… Bất quá, có vấn đề rất quan trọng. Nếu dùng hàng nhập khẩu, khi có vấn đề, kỹ thuật gắn thêm hay làm lại tương đối dễ, nhưng nếu dùng hàng trong nước, không thể gắn thêm hay làm lại.”

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

“Thao tác kỹ thuật của hàng nội… Yêu cầu cao.” Tuy có vài sản phẩm trong nước có hiệu quả cũng rất tuyệt, nhưng vô luận suy nghĩ từ góc độ nào, vẫn là nhập khẩu có hiệu suất cao hơn.

“Vấn đề lo lắng là kỹ thuật của anh?” Anh không chút để ý mở miệng, ánh mắt dừng tại bệnh lịch, một mực chuyên tâm xem.

Niệm Tưởng bị hỏi mà nghẹn một chút, rất nghiêm túc lắc đầu.

Ở trong mắt của cô, Từ Nhuận Thanh trước giờ là không việc gì không làm được, mọi việc đều thuận lợi.

Dư quang khóe mắt của Từ Nhuận Thanh liếc thấy động tác của cô, không có ngẩng đầu, chỉ cong khóe môi, tâm tình vui vẻ.

Sáng sớm thứ bảy tương đối bận rộn lại ồn ào, Âu Dương một mình một việc, Niệm Tưởng liền đi theo Từ Nhuận Thanh tiếp đãi bệnh nhân, làm sơ chẩn đơn giản. Mãi cho đến giữa trưa mới có một chút thời gian nghỉ ngơi, ăn cơm xong, Niệm Tưởng về phòng khám viết bệnh lịch, nhập hồ sơ của bệnh nhân vào hệ thống của bệnh viện.

Toàn bộ quá trình, Từ Nhuận Thanh đều không có nhúng tay, thời điểm không có bệnh nhân, liền ngồi cách cô không xa, nhìn cô viết bệnh lịch hoặc là xem phim chụp, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu, ánh mắt của hai người giao nhau, cũng không có bất kỳ trao đổi…

Nhưng cho dù như vậy, Niệm Tưởng vẫn cảm thấy trong không khí cũng thật là lãng mạn, lãng mạn… Bị anh nhìn một cái, liền cảm giác tim đập rộn lên, hô hấp khẩn trương… Lặng lẽ xoay đầu, nửa ngày mới có thể bình ổn lại, tiếp tục tâm bình khí hòa viết bệnh lịch của cô.

Đang gặp phải nguy cơ tình cảm, Âu Dương ở một bên bị tra tấn bởi một màn này, nội tâm gần như hỏng mất (┮﹏┮).

Tuy rằng hai người chưa từng nói cùng nhau, muốn làm sao đối đãi phần tình cảm này, cả hai đều không hẹn mà cùng lựa chọn, lúc làm việc sẽ không đề cập tình cảm riêng tư, đạt thành ý nghĩa nào đó về việc có chung nhận thức.

Ba giờ chiều, bệnh nhân bắt đầu giảm bớt.

Phùng Giản rốt cuộc cũng có thể đi ra hít thở không khí, nâng cốc trà đến thăm Niệm Tưởng…

Từ lúc biết bác sĩ Từ có mục tiêu yêu đương, hơn nữa, vững bước tiến hành công cuộc theo đuổi, các hộ sĩ ủng hộ bác sĩ Từ, đều nhìn Niệm Tưởng với ánh mắt thương hại.

Phùng Giản vẫn cảm thấy, mình chính là ký thác là dựa dẫm đối với Niệm Tưởng, cho nên, không chút do dự nhận lấy gánh nặng, đốc thúc “tiểu cô nương” tiếp tục, khuyến khích Niệm Tưởng dũng cảm tiến tới, chạy đến phòng khám của bác sĩ Từ còn nhiều hơn số lần đi WC.

Niệm Tưởng đang cầm con chuột mở bệnh lịch của Phương Tiểu Dương, hôm nay vốn nên là thời gian tái khám của cậu bé, kết quả, người còn chưa có tới. Niệm Tưởng vừa nói chuyện điện thoại xong, mẹ Phương Tiểu Dương cũng không biết cậu bé đi đâu. Chỉ có thể hẹn lại tuần sau, bà ấy đi công tác trở về sẽ tự mình áp giải tới.

Phùng Giản bay vào, khuỷu tay chống trên đầu vai Niệm Tưởng, xem hết sức chuyên chú: “Lại là Phương Tiểu Dương… Không tới?”

“Ừm.” Niệm Tưởng sửa lại lịch hẹn, quay đầu nhìn cô ấy một cái: “Bên cô đã xong?”

“Xong a… Cô đừng nhúc nhích.” Phùng Giản đột nhiên đè lại đầu cô, cúi đầu ngửi ngửi: “Cô dùng dầu gội gì, mùi thơm thật dễ ngửi… Hơn nữa, rất quen thuộc a, cảm giác đã ngửi qua ở nơi nào.”

Da đầu Niệm Tưởng run run, nhất thời căng thẳng: “A, có, có sao?”

Đang có hộ sĩ lại đây mượn gì đó, nghe đến câu này, quay mắt nhìn qua, cười hì hì nói đùa: “Ngửi qua rồi thì là ngửi qua thôi, có gì mà kinh ngạc như vậy, đúng không Niệm Tưởng.”

“Không phải.” Phùng Giản nghi ngờ nhìn Niệm Tưởng, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc tự lẩm bẩm một câu: “Mùi thơm này rất khác biệt, mình lần trước còn cố ý hỏi qua…”

Lời còn chưa nói hết, vẻ mặt Phùng Giản khiếp sợ, nghiêng đầu vào hướng nào đó nhìn nhìn.

Ánh mắt Âu Dương khó lường quét tới…

Đang tựa vào bàn công tác uống nước cách đó không xa, Từ Nhuận Thanh thản nhiên liếc nhìn Niệm Tưởng, như có đăm chiêu.

Tiểu hộ sĩ tò mò tiếp lời: “Hỏi qua ai?”

Nói xong, cũng đi tới, đến gần bên cạnh Niệm Tưởng ngửi thử, nhất thời biểu tình phức tạp hỏi: “Niệm Tưởng, trên người cô sao lại có mùi hương giống với bác sĩ Từ?”

Dứt lời, yên tĩnh quét qua trong chớp mắt.

Hộ sĩ kia hiển nhiên cũng ý thức được, mình nói gì đó không nên nói, ảo não cắn môi, ngặm chặt miệng…

Niệm Tưởng cứng đờ cả người, đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại: “Xong, xong, xong …”

Cô lặng lẽ nhìn về phía Từ Nhuận Thanh, người nào đó thần sắc tự nhiên nhìn lại, bình tĩnh tiếp tục uống trà, chỉ là khóe môi kia bất động thanh sắc giơ lên.

Sau một lúc trầm mặc khó tả như vậy, huyết áp Phùng Giản một đường tăng cao ——

Mẹ Phùng đã nói qua từ lâu, sẽ có một ngày, không sớm thì muộn cô sẽ chết bởi vì cái miệng của mình, quả nhiên đã muốn ứng nghiệm sao… thế nhưng khám phá ra gian tình của bác sĩ Từ và Niệm Tưởng, hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người…

Tuy rằng không phải cô nói ra miệng, nhưng là bởi vì cô mà nổi lên, có thể bị diệt khẩu hay không, thình thịch, thình thịch, rất sợ hãi.

Tiểu hộ sĩ ở bên cạnh đã đổ mồ hôi lạnh, thấy mọi người đều không nói lời nào, tay chân cứng ngắc một lát mới “A” một tiếng: “Bác sĩ Lý còn đang chờ tôi lấy đồ, tôi đi xuống trước.”

Vội vàng tìm cớ xong, mau trốn khỏi hiện trường…

Phùng Giản nhìn theo đối phương rời đi, sau một lúc lâu, hắng giọng một cái, cũng mở miệng nói: “Tôi đi lên kỳ thật là muốn hỏi một chút, tối mai toàn khoa có buổi tụ họp. Niệm Tưởng, Âu Dương và bác sĩ Từ có tới không, chấp thuận mang theo người thân…”

Nói xong, trước tiên đưa mắt ném về phía Niệm Tưởng đã hóa đá.

Niệm Tưởng bị ánh mắt kia của Phùng Giản, ý vị thâm trường đánh giá, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng… Vì cái gì cô có ảo giác rằng, Phùng Giản là ám chỉ cô “Nếu như cô không đáp ứng, tôi liền đánh cô hiện nguyên hình”?

/w

Vì thế trầm mặc một lát, Niệm Tưởng cố gắng bình tĩnh gật đầu một cái.

Âu Dương có chút rối rắm, nhưng suy tính một hồi cũng gật gật đầu.

Sau đó, mọi người đều đưa ánh mắt ném về phía bác sĩ Từ còn chưa tỏ thái độ… Dựa theo kinh nghiệm thường lui tới, bác sĩ Từ trước giờ đều không tham gia.

Chuyện kế tiếp phát sinh, Phùng Giản đều dùng vẻ mặt “Chứng kiến kỳ tích” mà đối mặt. Cuối cùng bay ra khỏi phòng khám, nhéo đùi mình thật mạnh, cảm giác đau đớn kia truyền đến vỏ đại não, nhịn không được rơi lệ đầy mặt, cảm khái: “Má ơi, thật sự là quá không dám tin …”

******

Cảnh tượng trước đó vài phút.

——–

Dưới sự chú mục của mọi người, Từ Nhuận Thanh không chút hoang mang đem ly trà để trên bàn làm việc, sau đó ngón giữa nhẹ khoát lên trên mặt bàn, ngón trỏ đẩy ly trà chuyển tới trước mặt Niệm Tưởng.

Vẻ mặt Âu Dương nhất thời là “Mẹ ơi, lão Đại săn sóc thật chu đáo, lão Đại, bệnh thích sạch sẽ của anh đâu”, biểu tình hâm mộ ghen tỵ nhìn Niệm Tưởng, cô gái được lão đại chiếu cố a…

Thời điểm anh mới đi theo Từ Nhuận Thanh, có một lần trong cuộc họp, viện trưởng chủ trì hội nghị. Anh liền theo Từ Nhuận Thanh ngồi ở vị trí gần cửa, lúc khát nước muốn uống nước, không cẩn thận lấy nhầm cốc giấy của bác sĩ Từ… Vẫn là nước bác sĩ Từ chưa uống qua a! Kết quả, bác sĩ Từ nhìn cũng không nhìn một cái, mang theo cốc giấy ném vào trong thùng rác.

Chuyện này tạo thành thương tích khó có thể phai mờ trong tâm hồn anh, chẳng sợ sau này biết bác sĩ Từ không phải thanh cao, chỉ là có chút bệnh sạch sẽ, tuy rằng anh hiểu được, nhưng giờ phút này, đối mặt với cảnh tượng trước mặt… Trình độ tổn thương của trái tim bé nhỏ yên lặng leo lên một cấp.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Có một loại tổn thương, cô đơn, mà toàn thế giới đều có thể chà đạp…

Yên lặng rơi lệ QAQ.

Biểu tình của Niệm Tưởng thủy chung là như vậy ——(⊙v⊙)?

Khẩn trương cao độ, không khí đều bị áp xuống, ngay cả thanh âm cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe rõ ràng.

Liền nghe bác sĩ Từ không nhanh không chậm mở miệng nói: “Làm người thân, tôi cũng đi.”