Chuyện mũi khoan bị gãy trong ống tủy, tỷ lệ việc này xảy ra là rất nhỏ. Nhưng chỉ cần gặp phải đầu khoan sử dụng lâu ngày, hơn nữa thao tác có sai lầm thì tỷ lệ phát sinh vẫn là vô cùng cao.
Mà phương pháp giải quyết sự cố này của Niệm Tưởng, tạm thời chỉ có lý thuyết đã học qua là tồn tại ở trong đầu…
Đúng vậy, chỉ có lý thuyết.
Theo như Âu Dương nói, người có thể xử lý sự cố phức tạp này đều là các nhân vật giỏi bậc nhất. Mà người có sở trường nhất trong khoa khoang miệng này là Từ Nhuận Thanh, không thể nghi ngờ anh chính là người giỏi bậc nhất này.
Từ Nhuận Thanh mang bao tay và khẩu trang lên, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn khám.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, anh nghiêng đầu nhìn, cẩn thận kéo ra xa một ít. Trong quá trình chờ thuốc tê có hiệu lực, anh di chuyển qua bàn máy tính, mở phim chụp ra, chăm chú nhìn một lúc lâu.
Cứ như vậy, yên tĩnh đợi trong mấy phút, xong rồi mới trượt ghế đến bàn khám, mắt nhìn cô bé nằm trên đó, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương: “Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ kết thúc, đã gây tê nên sẽ không đau lắm.”
Nói xong, anh cầm lấy cái nhíp từ trên khay, ý bảo cô bé há miệng, sau đó dùng nhíp chạm vào khu lợi sẽ làm phẫu thuật, anh thấp giọng xác nhận cùng bệnh nhân: “Có cảm giác đau hay không?”
Trịnh Dung Dung lắc đầu, bởi vì miệng ngậm bông nên giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ: “Miệng bị tê…”
Xác nhận gây tê đã có hiệu lực, Từ Nhuận Thanh dùng nhíp kẹp lấy bông đã ướt, thay vào một cái mới, bao xung quanh khu vực làm giải phẩu.
“Nếu như trong quá trình làm em có không thoải mái hoặc là cảm thấy đau, có thể giơ tay ra hiệu cho anh biết.” Nói xong, anh hơi hơi nhíu mi, hình như là đang suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc chú ý tình huống khoang miệng của Trịnh Dung Dung.
Thủ pháp của anh vừa nhanh vừa chuẩn, gần như không do dự, cứ chiếu theo suy xét tốt nhất trước đó mà làm, mở ra vị trí cần phẫu thuật.
Niệm Tưởng đứng bên cạnh anh nhìn rất cẩn thận. Tầm nhìn giải phẫu rất rõ ràng.
Từ Nhuận Thanh cũng không có phí nhiều sức lực.
Anh quay đầu nhìn phim x quang, ánh mắt thâm thúy lại lành lạnh, một đoạn sóng mũi lộ ra ngoài khẩu trang vừa lúc được ánh đèn chiếu sáng, làm cho sườn mặt thanh tuấn của anh càng thêm lạnh lùng và xa cách vài phần, nhìn qua mười phần bình tĩnh và tinh anh.
Những thao tác tiếp theo cũng xuôi chèo mát máy.
Tốc độ thong thả, nghiêm túc lại chuyên chú, mỗi một động tác của anh rất nhỏ lại tinh chuẩn.
Giờ phút này đã mở ra vị trí mũi khoan bị gãy, kế tiếp Từ Nhuận Thanh dùng dụng cụ lấy đi dị vật. Bởi vì chỗ này có các mạch máu và thần kinh quan trọng, yêu cầu độ chính xác có thể nói là vô cùng cao.
Bởi vì ống tủy bị tổn thương nghiêm trọng, nên toàn bộ quá trình khử trùng tẩy độc ở khu vực này…vô cùng thê thảm.
Mẹ Trịnh Dung Dung đã quay mặt qua chỗ khác, chân mày nhăn chặt, rõ ràng cho thấy đang áp chế cơn tức.
Tiến hành đến lúc này, Niệm Tưởng lại dẫn Trịnh Dung Dung xuống lầu chụp phim, xác nhận mũi khoan đã được lấy ra, hơn nữa không còn bất kỳ dị vật nào.
Từ Nhuận Thanh khâu lại miệng vết thương, chấm bông cầm máu rồi lấy ra.
Nãy giờ vẫn nhìn không chớp mắt, Niệm Tưởng bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, nếu như không phải trước đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô quả thực như đang thưởng thức một tiết mục biểu diễn nghệ thuật.
Năm ngón tay thon dài trắng trẻo, là trời sinh để cầm dao phẫu thuật.
Từ Nhuận Thanh tháo xuống khẩu trang, buông mắt nhìn vẻ mặt của cô bé bệnh nhân như vừa trút được gánh nặng, dù rằng còn có chút phát run, anh khẽ giọng hỏi: “Có khỏe không?”
Trịnh Dung Dung gật gật đầu, ánh mắt lại đột nhiên ướt nước, bởi vì đau đớn mà ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Niệm Tưởng đỡ cô bé lên, khó tránh khỏi có chút áy náy, dù sao cũng là bởi vì cô mà cô bé mới chịu nhiều đau đớn thế này…
Từ Nhuận Thanh cởi bao tay ra rồi đi rửa tay, rửa tay xong thì dặn dò những việc cần chú ý cho mẹ của Trịnh Dung Dung, bảo tuần sau lại đến tái khám và cắt chỉ.
Trịnh Dung Dung được mẹ dìu đỡ, mặt tái nhợt, hai mắt bởi vì mới vừa khóc mà vẫn còn ướt nước.
Ngẫm chừng là lại đau lòng con gái, mẹ Trịnh lại nổi tính tình lên: “Xem đi, bệnh viện các người đã làm ra việc tốt gì, con tôi chỉ đến trám răng, kết quả thì toàn bộ cái răng bị nhổ, lỡ như sau này không mọc lại được thì sao, tôi tìm ai nói lý lẽ đây.”
Hiển nhiên, chuyện này cũng không có kết thúc.
Y tá trưởng vừa lúc tới giao ban, nghe nói chuyện này liền tự mình đến trấn an giải quyết. Khuyên giải người nhà bệnh nhân lên lầu một, uống nước nói chuyện.
Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, rõ ràng là có chút mệt mỏi, bỗng nhiên anh gọi tên cô: “Niệm Tưởng…”
Thanh âm ép rất thấp, trầm tính lại dễ nghe.
Niệm Tưởng giờ phút này giống như chim sợ cành cong, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt còn mơ hồ có thể nhìn thấy một chút kinh hoàng.
“Xuống lầu trước, ở trong xe chờ anh, anh đi xem sao, đợi sự tình xử lý tốt anh sẽ đưa em trở về.” Đại khái là bởi vì áo blouse trắng có chút căng chặt lên, anh khẽ cau mày, động tác dứt khoát kéo nhẹ cổ áo, mở ra hai cúc ở trên cùng.
Thấy cô không đáp, anh nhìn cô một chút rồi lấy chìa khóa xe từ trong ví đưa cho cô: “Thuận tiện nói với chú Niệm một tiếng, anh muốn ghé nhà dùng cơm cùng, có được hay không?”
Nghe ra ngữ khí của anh cố ý kiên nhẫn lại ôn hòa, Niệm Tưởng gật gật đầu, cũng gắng sắp xếp lại dụng cụ trên bàn điều khiển xong mới cầm chìa khóa xe đi phòng thay đồ.
Âu Dương giúp thu dọn rác thải y tế xong, nghĩ nghĩ cái gì, anh chàng cũng thay đổi quần áo đi xuống bãi đỗ xe.
Niệm Tưởng ngồi ở vị trí ghế lái phụ, trong tay cầm di động, ấn ấn, nhưng cô chỉ là cầm ở trong tay, càng không ngừng quay tới quay lui trên đầu ngón tay, như muốn mượn việc này phân tán sự chú ý của mình.
Âu Dương kéo cửa sau xe ngồi vào, thấy cô quay đầu nhìn lại, anh chàng cười híp mắt ghé qua: “Phùng Giản bảo anh tới giải thích giúp cô ấy, cô ấy nói mũi khoan đó là cô ấy đưa cho em…”
“Không liên quan đến cô ấy.” Niệm Tưởng rầu rĩ xiết chặt di động, khẽ thở dài: “Lúc ấy bận rộn như vậy, dù không có cô ấy đưa cho, tự mình em tìm trong phòng thiết bị, cũng sẽ tìm thấy cái đó …”
Nói đến cùng, vẫn là kỹ thuật không thuần thục, là vấn đề của chính cô.
“Đây là vì mệt mỏi sao?” Âu Dương gãi gãi đầu, đột nhiên có chút đau đầu: “Em đừng như vậy, kỳ thật làm bác sĩ sẽ có những việc ngoài ý muốn như thế này, và bác sĩ nha khoa còn là chuyên ngành tương đối…an toàn. Chỉ là vị người nhà bệnh nhân này quá không có tố chất mà thôi, em yên tâm, có lão Đại, tuyệt đối sẽ không để cho em thua thiệt.”
Niệm Tưởng không lên tiếng.
Kỳ thật mệt hay không mệt đối với cô không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là một cái tát này ai gặp phải cũng đích thật là không thoải mái, nhưng dưới sự đả kích lớn ngoài ý muốn khác, loại cảm giác không thoải mái này cũng không quá rõ ràng.
Rất nhiều người sau khi sự việc xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là mệt mỏi, thất vọng, tự trách, không tự tin, có lẽ cũng có bất mãn vì bị đối đãi không công bằng, mất hết thể diện.
Đối với Niệm Tưởng mà nói, đả kích lớn nhất chính là lần này thao tác thất bại.
Cô cũng không phải là người tự phụ, nhưng trên thành tích học hành nổi trội và xuất sắc, trước giờ cho tới nay luôn xuôi gió xuôi nước, làm cho cô mấy năm nay tích lũy không ít ngạo khí, ít nhất là trong mắt của cô, cô vẫn cảm thấy này đó không làm khó được mình, hoặc là này đó có gì khó khăn đâu?
Nhưng một lần ngã như vậy, đều đã đánh bay sạch sẽ những ngạo khí tích lũy mấy năm nay…đánh bay không còn một mảnh.
Hơn nữa… Đủ loại cảm xúc vây quanh, đột nhiên cô càng đồng cảm sâu sắc với việc Lan Tiểu Quân gặp phải lần trước.
Loại cảm giác này thật sự rất không ổn… Loại cảm giác mọi việc đột nhiên trượt khỏi phạm vi khống chế, sau đó cả thế giới như long trời lở đất,… Cảm giác xa lạ giống như thủy triều mãnh liệt tràn vào.
Niệm Tưởng cảm thấy mình không thở nổi.
Âu Dương hiển nhiên cũng phát hiện mình đang khai đạo với một vị vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của chính mình, sẽ không có tác dụng, anh chàng liền im lặng ngồi bên cạnh cô thật lâu trong xe.
Thẳng đến khi nhìn thấy Từ Nhuận Thanh từ cửa hông bãi đỗ xe đi ra, Âu Dương mới đẩy cửa bước xuống xe.
Từ Nhuận Thanh vẫn chưa trực tiếp ngồi vào ghế lái, đầu tiên là kéo cửa ghế lái phụ, đem khăn lông chườm đá trong tay dán lên mặt cô.
Sợ quá lạnh, Từ Nhuận Thanh đã đem viên đá để vào trong… Bao tay…
Niệm Tưởng cảm nhận được xúc cảm đó, biểu tình của cô… Có chút ngạc nhiên.
Đang là thời gian tan tầm, có chiếc xe từ chỗ đỗ xe bên cạnh rời đi. Bánh xe ma sát mặt đất phát ra đôi chút tiếng vang, thỉnh thoảng ở chỗ cửa ra truyền đến thanh âm rào rào, ngắn ngủi lại rõ ràng, có chút xa xôi.
Niệm Tưởng an tĩnh nhìn anh, giật giật khóe môi, muốn giải thích gì đó, cuối cùng khi ra khỏi miệng chỉ có hai chữ: “Xin lỗi…”
“Hẳn là giải thích của cô ấy còn chưa đủ đi?” Anh đột nhiên nói.
Niệm Tưởng “Hả” một tiếng, có chút không hiểu.
“Anh bảo cô ấy giải thích, tự mình nói xin lỗi với em.” Anh cắn từng chữ nói rõ ràng, trong giọng nói có phần không khách khí.
Niệm Tưởng đột nhiên im lặng nhìn anh, không biết phải nói gì …
Kỳ thật chuyện này bất luận là nhìn từ góc độ nào, người có trách nhiệm lớn nhất đều là Niệm Tưởng.
Hình như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhuận Thanh bỗng nhiên nhổm dậy, rồi cúi xuống, dứt khoát cởi bỏ dây an toàn của cô, cầm cổ tay cô kéo xuống xe, sau đó kéo cửa sau ra ý bảo cô ngồi vào.
Về sau, anh cũng ngồi vào bên trong, hết thảy động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp liền bị anh ôm lên ngồi ở trên chân anh: “Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, em là học sinh của anh, tự nhiên do anh toàn quyền phụ trách.”
“Anh biết tình huống cụ thể.” Tay anh trượt xuống dọc theo cổ tay cô, cùng mười ngón tay cô đan xen vào nhau: “Loại chuyện ngoài ý muốn này anh không thể an ủi em rằng toàn bộ trách nhiệm đều tại thiết bị đã cũ kỹ, hiện tại có nhiều cảm xúc phức tạp cũng là bình thường, anh cũng không ngại một chút nào nếu em phát giận… Nhưng loại tâm tình này, khống chế trong một thời gian ngắn thì được. Hiện tại, ở nơi này, em không cần phải khống chế.”
Làm hải đăng cùng bến đỗ cho cô.
Anh đã từng nói như vậy.
Niệm Tưởng nâng mắt nhìn anh, nhìn hình dáng anh dần dần tối lại trong sắc trời đang ngày càng trầm muộn. Những cảm xúc tiêu cực cùng với bóng đêm dần sâu đã thật sự trôi qua.
Phương pháp mà Từ Nhuận Thanh làm cho cô điều chỉnh cảm xúc rất đơn giản, trong phạm vi của anh, em cứ tùy ý. Bất luận là phát tiết, hay là khóc lớn, ít nhất, phải là ở nơi anh có thể thấy được…
Loại thời điểm này, cũng may mắn rằng phương thức để Niệm Tưởng điều chỉnh cảm xúc là im lặng ỏ bên cạnh cô là được, cô sẽ tự mình khai thông.
Sắc trời càng ngày càng trầm, trong nháy mắt đã thành một tấm màn đen.
Có thể nghe thấy nơi xa xa nào đó có tiếng huyên náo, càng làm cho nơi này có vẻ vắng lặng.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Niệm Tưởng rốt cuộc mở miệng: “Chúng ta về nhà đi.”