Chung Tiểu Nhạc vốn tưởng rằng Tống Nghệ Thiên sẽ đi rêu rao chuyện này ra ngoài, coi như đề tài tán ngẫu với bạn bè.
——Rất đáng mỉa mai phải không, lớp trưởng u ám xa cách lại là một kẻ biến thái, trộm quần áo đàn ông.
Cậu mặt không đổi sắc đứng trước cửa lớp, âm thầm chuẩn bị tâm lí bị cả lớp nhìn với ánh mắt khác thường.
Nhưng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Không có ai liếc cậu một cái, cũng không thấy ánh mắt khinh bỉ trong tưởng tượng, Chung Tiểu Nhạc yên lặng về chỗ của mình, cậu ngẩn ngơ nhìn chăm chăm cái bàn trước mặt, phía sau vang đến tiếng cười đùa của Tống Nghệ Thiên với bạn anh nhưng không nghe thấy một chữ về chuyện đồng phục bóng rổ.
Chung Tiểu Nhạc không biết lúc này mình cảm thấy may mắn hay mất mác nhiều hơn, nhưng trong lòng vẫn thầm hạnh phúc nghĩ, vì chuyện này có thể anh sẽ nhớ kĩ mình, chỉ cần có thể khiến cậu lưu lại một chút trong lòng Tống Nghệ Thiên thì dù là tốt đẹp hay xấu xa điên cuồng, Chung Tiểu Nhạc vẫn nguyện ý làm.
Ôm mục đính phấn đấu này, Chung Tiểu Nhạc từ cuồng nhìn trộm lên chức thành cuồng bám đuôi.
Dù không khoa trương đến vậy nhưng sau một tháng, Tống Nghệ Thiên và bạn bè của anh đều nhận ra. Họ có thể thấy một bóng dáng u ám luôn lượn lờ quanh họ trong phạm vi trăm mét, ánh mắt đó luôn nhiệt tình dính lấy, mục tiêu trước giờ vẫn luôn là Tống Nghệ Thiên, nên bọn họ thường trêu có phải anh gần đây chọc tới người nào rồi.
Tống Nghệ Thiên chỉ lạnh nhạt liếc qua cái người trốn dưới bóng râm một cái, hếch mũi khinh bỉ: “Không có gì đâu, chỉ là một tên biến thái thôi, nó không có gan chọc tao đâu.”
Khi nói ra những lời này, khuôn mặt tuấn lãng của Tống Nghệ Thiên mang theo vẻ châm chọc và lười nhác. Thấy thế, lòng Chung Tiểu Nhạc càng thêm ngứa ngáy, bối rối.
Được sự dung túng ‘vi diệu’ của Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc càng bám dữ hơn. Tuy chỉ đứng từ xa dùng ánh mắt xuyên qua cặp kính dày, dính chặt vào thân thể cường tráng của Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên bị ánh mắt bám dai như ruồi nhặng kia làm cho cả người khó chịu, một ngày nọ, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đành bước tới trước mặt Chung Tiểu Nhạc, ỷ mình cao hơn cậu ta nửa cái đầu nên túm cổ áo Chung Tiểu Nhạc, dùng vẻ mặt nguy hiểm hỏi: “Này, tôi có chọc gì cậu à? Rốt cuộc cậu muốn gì hả, nếu muốn đánh nhau thì ông đây tiếp, đừng có theo tôi suốt ngày!”
A…Anh ấy chạm vào mình, chạm vào mình!
Chung Tiểu Nhạc say mê cảm nhật hơi ấm từ đầu ngón tay anh đang chạm vào cổ cậu, run rẩy khó tả.
Chịu không nổi hơi ấm mê hoặc, Chung Tiểu Nhạc vươn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc kia.
Tống Nghệ Thiên không biết sao lại cảm thấy hơi ớn lạnh, buồn nôn khó tả, anh khó chịu gặt tay cậu, hừ lạnh nói:”Thế nào, lớp trưởng của chúng ta thành người câm điếc rồi?”
“Tôi là Chung Tiểu Nhạc”
“Tôi không hỏi cậu tên gì, sau này đừng có đi theo tôi nữa!” Tống Nghệ Thiên thiếu kiên nhẫn quơ quơ tay.
“Chung Tiểu Nhạc”
“Khục” Tống Nghệ Thiên cười khẩy: “Biến thái”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Sau đó, nguyên năm lớp 10, Tống Nghệ Thiên không thèm nói chuyện với Chung Tiểu Nhạc nửa chữ, thâm chí cả nhìn cũng khinh thường không thèm liếc lấy một cái, hoàn toàn coi Chung Tiểu Nhạc như không khí, cảnh vật xung quanh.
Chung Tiểu Nhạc cũng mặc kệ, toàn tâm toàn ý làm cái đuôi nhỏ của Tống Nghệ Thiên, nhìn đám người cả nam lẫn nữ xung quanh anh thay đổi từng nhóm lại từng nhóm.
Nhưng việc khó khăn nhất cậu chịu không phải là sự coi thường của anh, mà là nghỉ hè.
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn luyện thi ba tháng trong trường. Ánh nắng mùa hè chói chang khiến không khí trong phòng học nóng như lửa đốt. Dù là trời nóng hay tiếng lẹt kẹt của cái quạt trần trên đầu đều làm cậu thấy giày vò vô cùng.
Tống Nghệ Thiên không ở đây, có lẽ đã cúp học rồi, nói chung là ngoài ngày học bổ túc đầu tiên, Chung Tiểu Nhạc không hề thấy người mình luôn tâm niệm nữa, dù tan học rồi cũng không biết tìm người ta ở nơi nào.
Cậu rất nhớ anh.
Dùng ngòi bút vẽ lên giấy, phác họa ra gương mặt nghiêng đẹp đẽ của Tống Nghệ Thiên, việc này cho dù có nhắm mắt lại cậu vẫn thuộc lòng từng nét bút.
Cậu nhớ anh, nhớ tới nổi chỗ ấy cứng phát đau.
Hạ qua thu đến, thu tàn đông sang, Chung Tiểu Nhạc mộng xuân luôn chỉ thấy có mình Tống Nghệ Thiên. Khi cậu 12 tuổi, nằm mơ thấy Tống Nghệ Thiên để trần nửa thân trên quyến rũ, sau đó xuất tinh thì cậu đã hiểu vấn đề của mình rồi.
Cậu yêu Tống Nghệ Thiên.
Hơn nữa, cậu là gay bẩm sinh, không có thuốc chữa.
—-oo00oo—-
Năm hai cấp 3, hành tung của Tống Nghệ Thiên càng lúc càng bí ẩn, anh bắt đầu cúp học, tập tành hút thuốc, trở thành một học sinh hư hỏng trong mắt giáo viên.
Dù vậy, xung quanh Tống Nghệ Thiên vẫn có rất nhiều người. Trong thời kì mới lớn mơ hồ này,Tống Nghệ Thiên vốn đẹp trai hơn người, lại mang vẻ phóng khoáng, bất kham, là kiểu trai hư, vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn, hệt như chứa muôn vàn Pheromone() trong người.
() Pheromone: hoocmon hấp dẫn sinh dục ở các loài côn trùng
Chung Tiểu Nhạc thu tất cả thay đổi của Tống Nghệ Thiên vào mắt. Tống Nghệ Thiên thực sự thay đổi, cậu cũng không màn Tống Nghệ Thiên có trở thành thanh niên hư hỏng không, nhưng khuôn mặt sáng lạn dương quang của anh giờ đã có thêm một mảng lớn sầu lo, có lẽ sẽ không thể quay lại là thiếu niên vô âu vô lo như trước kia được nữa.
Chung Tiểu Nhạc rất muốn hỏi anh đã gặp chuyện gì. Nhưng, cậu không dám, cũng không có tư cách đó.
Chung Tiểu Nhạc không giỏi ăn nói. Mấy năm qua, chỉ số IQ cao ngất của cậu chẳng liên quan gì đến khả năng giao tiếp – EQ, chỉ riêng việc cậu học chung trường tiểu học, trung học, thậm chí cả cao trung mà còn không nói chuyện với nam thần của mình quá mười câu là đủ hiểu. Ngoài Tống Nghệ Thiên ra, Chung Tiểu Nhạc thậm chí còn chưa gọi tên bạn học nào trong lớp.
Như vậy, một kẻ nhút nhát u ám, một kẻ buổi tối học thêm xong về nhà, đi ngang qua một hẻm nhỏ vắng vẻ chơt thấy nam thần của mình đang ngồi tựa vào tường, hắn sẽ làm gì đầy?
A: gian ***
B: khẩu giao
Chung Tiểu Nhạc đang đắn đo chọn A hay B trong lòng, lại vừa tập trung tưởng tượng kết quả, cuối cùng chỉ dám mở miệng, cứng nhắc nói:”Anh không sao chứ?”
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, Tống Nghệ Thiên ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ mờ của đèn đường chỉ giúp anh thấy rõ được kiểu tóc và cái mắt kính dày côm, nhận ra là cái đuôi nhỏ kia, anh tùy tiện giơ tay chào.
“À, biến thái, chỗ này cậu mà cũng theo tới được, kể cũng lợi hại lắm.”
“…Anh bị thương?” Chung Tiểu Nhạc hồi hộp đẩy mắt kính, thấy trên người anh có mấy chổ bị thương, rách da, máu thấm loang lổ, có vẻ mới đánh nhau xong. Cậu nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Xùy, rõ ràng thế còn gì”
Hai người rơi vào cảnh im lặng, Chung Tiểu Nhạc đứng yên tại chỗ không đi, cuối cùng Tống Nghệ Thiên đành mở miệng phá tan bầu không khí gượng gạo này:
“Cậu đừng có rãnh rỗi sinh nông nổi, trẻ ngoan giờ này nên về nhà đi…”
“Về nhà tôi đi.”
Tống Nghệ Thiên ngờ vực mở to mắt:”Hả?”
“Về nhà tôi đi, tôi có hộp y tế” Chung Tiểu Nhạc cố gắng kiềm nén sự run rẩy hưng phấn trong giọng nói mình:”Cha mẹ tôi không có nhà, chỉ có mình tôi.”
Tống Nghệ Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chung Tiểu Nhạc không gợn chút sợ hãi nào, khẽ gật đầu:”Được”
Tâm trạng căng thẳng của Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng nới lỏng, cậu duỗi tay phải trắng nõn ra, chờ đợi phản ứng của Tống Nghệ Thiên. May mà anh cũng không từ chối, thời khắc tay nắm tay là một hồi tim đập dữ dội.
Tống Nghệ Thiên nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, nhịn không được cười nói:”Không ngờ cậu còn là một công tử giàu có, lâu giờ giấu kín ha”
Chung Tiểu Nhạc không nói gì, yên lặng lấy dép lê cho anh, vốn định mang Tống Nghệ Thiên vào phòng mình nhưng chợt nhớ tới đống chân dung Tống Nghệ Thiên treo đầy tường, còn có đống nhật kí rình trộm chất đầy bàn, bản nháp anh vứt đi, chai nước anh từng uống và đủ thứ đồ “Bí phẩm” không thể để lộ.
Tam thời đành đổi hướng, dẫn anh tới ngồi ghế sô pha trong phòng khác, mở đèn, tìm hộp y tế, nghĩ một lát lại đi lấy cho Tống Nghệ Thiên lon nước ngọt ướp lạnh.
“Hì hì, cảm ơn.”
Tống Nghệ Thiên không ngại ở nhà người ta, ngồi trên ghế sô pha uống nước ngọt ừng ực. Chung Tiểu Nhạc nhìn cổ họng xinh đẹp màu mật ong đang nhấp nhô, nhịn không được nuốt nước bọt.
Cậu mang tới một thau nước ấm, ngồi chổm hổm cạnh Tống Nghệ Thiên, dùng khăn sạch giúp anh lau cát vụn quanh miệng vết thương. Động tác của cậu quá cẩn thật đi, vẻ mặt cũng cực kì chuyên chú, người thích náo nhiệt như Tống Nghệ Thiên thấy không quen, anh gãi gãi đầu, giọng mất tự nhiên nói:”Cậu không cần cẩn thận thế đâu, tôi da dày thịt chắc, một chút vết thương nhỏ này thì thấm tháp gì.”
“Không sao, cứ để tôi làm”
Chung Tiểu Nhạc mím chặt môi, động tác thành thạo giúp anh khử trùng, bôi thuốc, dùng băng chống thấm nước quấn quanh vết thương, cho đến khi mọi thứ ổn thỏa mới đứng dậy, trên tác đã sớm dính đầy mồ hôi hột.
“Cậu đã từng học qua mấy chuyện này?” Tống Nghệ Thiên đã buông cảnh giác với Chung Tiểu Nhạc xuống, thái đọ thoải mái trò chuyện với cậu.
“Mẹ tôi là bác sĩ nên đã quen làm mấy chuyện này”
“Ba mẹ cậu không ở chung với cậu, một mình cậu sống thế nào?”
“Bọn họ đi công tác rồi, tôi tự nấu cơm, cuối tuần có đi làm thêm.”
Cứ hỏi một đáp một như vậy, Chung Tiểu Nhạc đã xoắn xít tới mức mồ hôi ướt hết cả tay, mũi mấp máy tham lam hít hơi thở của anh. Đây là lần đầu tiên cậu được gần Tống Nghệ Thiên đến vậy.
Tống Nghệ Thiên thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu, cũng không biết nên nói gì. Anh khẽ chuyển động đôi tròng mắt đen bóng, mạnh tay gỡ cặp kính quê mùa của Chung Tiểu Nhạc xuống. Chung Tiểu Nhạc kinh ngạc, hình ảnh trước mắt lờ mờ không rõ nhưng nghĩ tới người gỡ mắt kính là Tống Nghệ Thiên thì cậu cố gắng không giật lại.
Hơi thở ấm áp của Tống Nghệ Thiên phả lên mặt cậu, mang tới một cảm giác xốn xang như gió biển xông tới tận óc. Hơi thở của hai người hòa cùng một chỗ khiến bầu không khí cũng hơi hướm ngọt ngào. Chỉ chốc lát sau, Tống Nghệ Thiên mở miệng: “Biến thái này, cậu trông cũng được lắm đấy.”
Tống Nghệ Thiên nghiêng đầu đánh giá, trả mắt kính lại cho Chung Tiểu Nhạc, cười thoải mái: “Cậu xem, cậu có đầu óc tốt, nhà có tiền, ngoại hình cũng rất được, sao lại có cái tính thối nát thế?” nghĩ một chút lại bổ sung:”Sở thích cũng quá quái dị đi. Cậu từ rày về sau đừng có theo tôi nữa được không”
“Chung Tiểu Nhạc” cậu nhàm chán lặp lại lần nữa.
“Được rồi, ‘biến thái’ phù hợp với cậu hơn.”Tống Nghệ Thiên hơi nheo mắt, khiến khuôn mặt lộ chút nét ngây thơ.
Biết thái, ờ thì biến thái, dù sao cũng là biệt danh Tống Nghệ Thiên cho mình, Chung Tiểu Nhạc không hề có khí phách, lập tức chấp nhận.
“Đã trễ vậy rồi, người nhà anh không lo sao?”
“Tôi không về có khi họ lại vừa lòng hơn.” Tống Nghệ Thiên tự giễu.
Chung Tiểu Nhạc không dám hỏi nhiều, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh:”Vậy anh ở lại đi?”
“Ờ…cậu không phiền là được.”
“Tôi đi pha nước tắm cho anh, áo ngủ thì mặc tạm áo ba tôi, nội y dùng của tôi được không?”
“Ừ, cảm ơn.”
Tống Nghệ Thiên đứng dậy đi theo, lúc này mới phát hiện Chung Tiểu Nhạc mới năm trước còn thấp hơn mình nửa cái đầu giờ chẳng biết lúc nào đã ngang bằng mình rồi, nghĩ thầm tên nhóc này còn nhỏ hơn mình một hai tuổi, đúng là dậy thì nhanh quá đi.