Tống Nghệ Thiên mạnh như vũ bão, sớm hôm sau vừa tỉnh lại đã chuẩn bị xong cho cả hai.
Chung Tiểu Nhạc suốt chuyến đi vô cùng ngoan ngoãn. Tống Nghệ Thiên lúc đầu vốn còn có hứng thú lựa gọng kính cho Chung Tiểu Nhạc, chỉ tiếc rằng thời gian một đêm không đủ để mấy cục sưng trên mặt Chung Tiểu Nhạc xẹp xuống. Vì thế cho nên Tống Nghệ Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ có được mấy lựa chọn như sau‘ đầu heo mang kính đen’, ‘đầu heo đeo kính áp tròng’ và ‘đầu heo mang mắt kính gọng vàng’.
Thế nào cũng là toàn mặt mũi bầm dập làm đầu đề, Tống Nghệ Thiên hết cách, vò đầu bứt tai, dứt khoát quăng gánh nặng này lại cho Chung Tiểu Nhạc quyết định.
Chung Tiểu Nhạc đang ngồi cạnh đó, mỗi khi bắt được cơ hội là lập tức dán mặt lên cánh tay trần của Tống Nghệ Thiên, ngốc ngốc cọ hai cái: “Anh thích là tốt rồi.”
Tống Nghệ Thiên mặt không đổi sắc đẩy cái tên biến thái ngày càng giở trò biến thái bất chấp thời gian địa điểm này ra, nhớ lại bộ dạng Chung Tiểu Nhạc lúc trước một chút, cuối cùng chọn cái gọng màu vàng giao cho nhân viên cầm đi cắt kính.
“Tơ vàng và biến thái, rất hợp.” Tống Nghệ Thiên nhếch môi, có chút xấu xa mà đưa tay nhéo nhéo mặt Chung Tiểu Nhạc
Chung Tiểu Nhạc ngẩng đầu dịu dàng nhìn anh: “Nếu em không biến thái thì anh có đến với em không?”
Nếu Chung Tiểu Nhạc không biến thái, nếu Chung Tiểu Nhạc vốn không gay, nếu Chung Tiểu Nhạc là một người bình thường—- ‘sẽ không’-Tống Nghệ Thiên nghĩ.
Một người là một kiến trúc sư hành xử cứng nhắc nhưng tiền đồ rộng mở, một người là giáo viên thể dục sống tùy hứng hay nói thằng là sống tới đâu hay đó, nghĩ sao cũng đíu thể đi chung đường. Hai người bọn họ có thể cùng nhau đi tới bước này cũng nhờ hết vào sự chấp nhất của Chung Tiểu Nhạc: “Biến thái.”
Cả ngày sau đó coi như bình an vô sự. Nhá nhem tối, Đổng Thiên có tới một chuyến, việc đầu tiên hắn làm là ôm Chung Tiểu Nhạc đã hoàn toàn biến dạng gào khóc thút thít, nói rằng rốt cuộc hắn đã tìm được nữ…à không nam thần của gã! Tiếp theo chỉ vào mặt Chung Tiểu Nhạc rồi rủa xả vụ đêm kia 10 phút, sau đó lại như ông cụ nói mấy lời thấm thía, khuyên Chung Tiểu Nhạc phải chăm chỉ bán thảm (ra vẻ tội nghiệp) cố gắng tỏ ra đáng thương để giành được sự đồng cảm của Tống Nghệ Thiên, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Chung Tiểu Nhạc toàn thân đau nhức, cả ngày yên tĩnh như con gà, đúng là đã chọt trúng chút lương tâm, dĩ nhiên cũng sinh ra chút thương tiếc.
Buổi tối, theo lẽ thường thì Tống Nghệ Thiên sẽ giúp cậu tắm rửa, xong việc thì cả hai đều chỉ mặt quần con ngồi trên sô pha đối diện nhau, cạnh đó đặt rượu thuốc mà thuốc mỡ. Ngón tay Tống Nghệ Thiên chấm rượu thuốc, ra vẻ tập trung xoa lên mặt Chung Tiểu Nhạc và vùng eo chỗ bị sưng bầm của cậu.
Tống Nghệ Thiên làm rất nhẹ nhàng, chạm qua nơi nào nơi ấy liền nóng thấm tận vào lòng. Chung Tiểu Nhạc thầm rung động, đau nhức cũng giảm phân nửa. Cậu cũng mở thuốc mỡ ra, quệt vào ngón tay, lại thận trọng chăm sóc vết thương trên trán đã bắt đầu kết vảy của anh.
Trong lòng ấm áp cuộn trào, Chung Tiểu Nhạc khẽ mở miệng: “Anh Nghệ Thiên, anh thật tốt với em.”
Tống Nghệ Thiên dùng tay ấn lên khối máu bầm lớn trên bụng Chung Tiểu Nhạc: “Sao? Tôi tốt với cậu?”
Chung Tiểu Nhạc rụt người lại, bắt lấy cái tay chơi xấu của Tống Nghệ Thiên, đưa tới bên miệng quý trọng hôn hôn: “Ừm, anh tốt nhất, cực kì tốt, nếu…”
“Muốn gì hả?”
“…Nếu anh chịu làm tình với em thì còn tốt hơn.”
Tống Nghệ Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, rút tay xong lại chọc chọc trán Chung Tiểu Nhạc: “Biến thái, trong đầu cậu không thể nghĩ cái khác được à?”
“Nghệ Thiên ca, anh sao lại không chịu làm với em? Em có thể học hỏi, nếu làm không tốt thì chắc chắn sẽ sửa, cái gì cũng nghe theo anh.” Chung Tiểu Nhạc bị chọc lắc lư đầu vẫn không quên hỏi chuyện quan trọng.
“Vì cái thứ kia của cậu quá lớn” Tống Nghệ Thiên trả lời vô cùng thẳng thắn.
“…”riêng cái này thì không thể sửa.
“Nếu cậu muốn làm thì cắt bớt phân nửa đi rồi tôi làm ngay với cậu.” Tống Nghệ Thiên cố ý đùa cậu, tay cách quần nhéo nhéo trym Chung Tiểu Nhạc.
“…” thế thì sao dùng được nữa! Chung Tiểu Nhạc tan nát cõi lòng
Tống Nghệ Thiên vui vẻ hôn cậu, Chung Tiểu Nhạc vội phối hợp theo nụ hôn này, còn vân vê chà xát.
Dù sao đi nữa, cuộc sống tươi đẹp của Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng đã tới rồi.
Chân Chung Tiểu Nhạc bị thương khiến cậu chỉ có thể khập khiễng đi chuyển trong nhà, việc nhà cũng không lo nổi. Mà căn hộ này cũng xấp xỉ 240×250 mét vuông, Tống Nghệ Thiên lại hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sạch sẽ, đã ba ngày anh kiềm chế nỗi cáu kỉnh, mỗi ngày đều dọn dẹp từ trong ra ngoài nhà. Vả lại nếu tâm tình Tống Nghệ Thiên không tốt thì nơi trút giận chỉ có Chung Tiểu Nhạc đáng thương.
Vì thế sau khi thương lượng, hai người quyết định mời một người làm thêm giờ. Nhưng giờ làm cũng là một vấn đề nan giải. Buổi sáng không được rồi, Chung Tiểu Nhạc lo sẽ có một buổi sáng hai người bỗng củi khô lửa bốc, lăn lộn trên giường mà lại bị người ta tới quấy rối. Buổi trưa cũng không được, không chừng lúc đang ăn cơm, Nghệ Thiên ca phát hiện nhan sắc mình ‘ăn’ vào cũng được lắm mà tại có người ngoài nên không thể làm mấy chuyện xấu hổ được thì sao. Buổi tối thì càng không được, người ta nói ban đêm là thời kì phát xuân của muôn loài, không chừng đêm nào ăn no xong lại muốn làm, hai người đang tâm đầu ý hợp nóng bỏng nhìn nhau, muốn làm ngay tại chỗ, lúc này mà có người tới thì chẳng phải là phá hỏng đại sự cả đời của Chung Tiểu Nhạc sao!
Chung Tiểu Nhạc ảo tưởng mình thành nạn nhân, thế nên dứt khoát quyết định để người tới làm thêm vào xế chiều, lo việc quét dọn và rửa bát. Đương nhiên cậu cũng có chút tâm tư, ví như muốn nhân cơ hội nếm đồ ăn Tống Nghệ Thiên tự làm lần nữa.
Buổi tối, cậu đường đường chính chính, vẻ mặt bình thường báo co Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên ca, bên làm thêm nói chỉ có thời gian vào buổi chiều.”
“Cho nên em phải mua đồ ăn tự làm cơm. Tuy chân em không dùng được nhưng tay thì vẫn thoải mái, em từ nhỏ vốn có khả năng giữ thăng bằng tốt lắm, dù có một chân cũng đứng vẫn được.” Chung Tiểu Nhạc cố gắng tung chiêu đáng thương: “Nghệ Thiên ca, em không nỡ để anh ngày nào cũng phải ra ngoài ăn, vừa không đủ dinh dưỡng vừa không ngon.”
Tống Nghệ Thiên cười xùy một tiếng, có chút hứng thú nhếch miệng: “Biến thái, tôi từng nói cậu không hợp nói dối chút nào chưa nhỉ?
“…”Chung Tiểu Nhạc cũng không phản bác, thành thật lắc đầu.
“Thả lỏng tay.” Tống Nghệ Thiên dùng ánh mắt ra hiệu cậu.
Chung Tiểu Nhạc ngỡ ngàng cúi đầu xuống dưới, giờ mới phát hiện hai tay của mình nãy giờ đều ra sức nhanh tay chà xát drap giường liên tục, khiến drap giường nhăn nhó thành hai đóa cúc.
Tống Nghệ Thiên thấy Chung Tiểu Nhạc không hề xấu hổ vì bị bắt thóp, trái lại còn nghiêm mặt sáp tới người mình. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Chung Tiểu Nhạc: “Được rồi, chân cậu nên được bồi bổ thật tốt…Thả lỏng tay! Ngủ thôi!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Nghệ Thiên ra ngoài mua thức ăn trong ánh mắt lưu luyến của Chung Tiểu Nhạc. Trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghệ Thiên còn sót lại vết bầm đã chuyển vàng và vết thương trên trán, cả người từ xa đã toát ra khí thế ‘không thể chọc’. Vì thế không bị ai tranh giành ngăn cản, mang theo chiến lợi phẩm đi ra khỏi hàng ngũ các cô các thím, tiêu sái ra về.
Miệng thì nói lời tàn nhẫn dã man thế chứ thật ra trong lòng anh còn rất bận tâm tới cái chân kia của Chung Tiểu Nhạc, còn cố ý lên mạng tra xem nên nấu gì cho người bị gãy xương, về nhà liền mặc tạp dề của Chung Tiểu Nhạc bắt đầu loay hoay trong bếp.
Tay nghề của Tống Nghệ Thiên dĩ nhiên không bằng Chung Tiểu Nhạc nhưng cũng khá ổn, chí ít trong mắt Chung Tiểu Nhạc là món ngon hiếm có khó tìm. Cậu ở đằng kia, hai tay cầm một ống xương hầm bóng loáng, trong mắt nồng nàn tình cảm khiến Tống Nghệ Thiên nổi da gà cả người.
Lúc này, nhiệm vụ của mọi người đều được phân chia rõ ràng, người giúp việc làm thêm giờ thì lo việc nhà, Tống Nghệ Thiên lo chuyện mua thức ăn và nấu cơm, cộng thêm việc tắm rửa hằng đêm cho Chung Tiểu Nhạc. Còn Chung Tiểu Nhạc cũng không chịu ngoan ngoãn làm người nhàn rỗi, ngoài chuyện ngồi trong thu phòng tiếp tục vẽ đồ án kiếm tiền thì còn tự ôm đồm thêm việc giặt đồ cho Tống Nghệ Thiên.
Chung Tiểu Nhạc lý lẽ hùng hồn mà thề sống thề chết bảo vệ quyền lợi giặt quần áo của mình, lấy lý do là giặt áo quần bằng tay chứ không phải bằng chân, chân cũng tại cậu thích tìm đòn nên mới què cho nên cậu không thể ăn không ngồi rồi mãi được. Cậu luôn muốn cống hiến hết khả năng của mình để san sẻ với Tống Nghệ Thiên, muốn chứng minh giá trị của mình, đòi bảo vệ sự hiện diện của mình….
Tóm lại Tống Nghệ Thiên không lay chuyển được cậu, đành phải nghe theo.
Chung Tiểu Nhạc cẩn thận mở cửa, vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn chậu quần áo Tống Nghệ Thiên, ôm lên vùi mặt vào đó ngửi.
Là mùi của Nghệ Thiên ca, thật tuyệt…
Chung Tiểu Nhạc lấy mặt cọ cọ mấy miếng vải thô ráp kia, thấy bao nhiêu cũng không đủ.
—Dù sao Tống Nghệ Thiên cũng không thể dán cả người lên tiểu sắc lang này cho cậu ngửi đủ, Chung Tiểu Nhạc cũng đành nhượng bộ, lấy hương còn vương trên quần áo bên người để an ủi.
Chung Tiểu Nhạc ngửi đủ rồi, lại rút ra trong đó một cái quần lót xanh thẫm. Chung Tiểu Nhạc tưởng tượng cái quần lót này đã bao lấy cái mông tròn thơm mát của Tống Nghệ Thiên, trong ngực khí huyết sôi trào, không kiềm lòng nổi mà lè lưỡi liếm vài cái.
Chung Tiểu Nhạc thỏa thích thở qua cái quần lót, trong lòng ý *** Tống Nghệ Thiên
Toàn là đồ Nghệ Thiên ca đã dùng qua!
Đã dùng qua!
Chỉ cần Chung Tiểu Nhạc vừa nghĩ thế, nội tâm càng không thể cứu vãn, vừa phỉ nhổ kinh bỉ mình không biết xấu hổ, vừa phát ra càng nhiều ý niệm bậy bạ trong đầu.
Cùng lúc đó, Tống Nghệ Thiên ở ngoài phòng, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp mà rùng mình một cái.