Tử Từ Suy Lý

Chương 48: Chiếc vali màu đỏ (3)



Nói xong câu kia, Cố Minh không nói thêm bất kỳ chữ nào nữa, mặt không chút cảm xúc ngồi yên ở đó, ánh mắt vẫn vô định. Bất luận Từ Hoãn Hoãn nói gì, hắn làm như không nghe, từ chối giao lưu, thậm chí còn nhắm tịt mắt lại.

Hiển nhiên, nếu không tìm ra tên của mẹ hắn, Cố Minh nhất quyết không mở miệng.

Không làm gì được hắn, Từ Hoãn Hoãn bất lực rời khỏi phòng thẩm vấn. Nhóm Cao Lâm đã bắt tay truy tìm tư liệu mẹ ruột của Cố Minh, tuy nhiên phiền phức nằm ở chỗ, từ khi sinh ra đã không hề có bất kỳ ghi chép nào về hắn, mãi cho đến năm 5 tuổi được viện cô nhi nhận nuôi.

Từ Hoãn Hoãn nhìn tư liệu về Cố Minh mà Chu Tề Xương vừa in ra, cô đọc lướt qua: “Do vậy, có nghĩa là từ khi sinh ra đến năm 5 tuổi là không có ghi chép?” Ba mẹ hắn là ai không biết, hắn sinh ngày nào cũng không biết, ngày hắn được viện nhận nuôi chính là ngày sinh nhật hắn.

Chu Tề Xương ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, vuốt vuốt cằm: “Không sai, hắn ở cô nhi viện, không một gia đình nào nhận nuôi, mãi đến năm mười tám tuổi thì rời đi.”

Từ Hoãn Hoãn phát hiện thành tích học tập của Cố Minh cực kỳ giỏi, thành tích của hắn chắc chắn có thể thi đậu đại học top 3 của thành phố S. Thế nhưng, hắn không thi đại học mà đi xin việc làm.

Cao Lâm nhìn Chu Tề Xương đang gửi địa chỉ cô nhi viện của Cố Minh vào di động cho anh ta: “Tôi sẽ qua viện cô nhi một chuyến, tra cứu xem tình hình năm viện cô nhi nhận nuôi hắn thế nào.”

Nơi đó là nơi hắn trưởng thành, lưu giữ nhiều dấu vết của hắn nhất.

Nghe đến đây, Từ Hoãn Hoãn thả tài liệu trong tay, “Tôi cũng đi!”

Khoảng một tiếng, bọn họ đến viện, viện trưởng là một người phụ nữ trung niên khoảng tầm năm mươi tuổi, bà ta tiếp Cao Lâm trong văn phòng. Nghe Cao Lâm nhắc đến tên Cố Minh, Viện trưởng Ngô suy nghĩ một chút, lát sau nở nụ cười: “Là Tiểu Minh sao, là đứa bé thông minh nhất ở đây!”

Nhắc đến hắn, Viện trưởng Ngô có vẻ rất tự hào.

Cao Lâm hỏi: “Viện trưởng, năm 5 tuổi, anh ta được viện nhận nuôi đúng không?”

Thời gian đã qua rất lâu nên viện trưởng Ngô không nhớ rõ lắm: “Anh chờ tôi một chút, để tôi lục lại hồ sơ!”

Cao Lâm lên tiếng cám ơn: “Vâng! Phiền viện trưởng!”

Không lâu sau một giáo viên trong viện đưa hồ sơ của Cố Minh tới, Cao Lâm nhận lấy đọc sơ qua: Cố Minh vào Viện cô nhi năm 5 tuổi, được một cảnh sát tuần tra phát hiện ở bên đường. Khi thấy hắn, cơ thể khá suy yếu, hai ba ngày trời không ăn uống, thiếu máu và mất nước, được trị liệu tại bệnh viện. Về sau vì không có người thân nên cuối cùng được đưa đến việncô nhi.

Cao Lâm đột nhiên đọc được một hàng ghi chép: “Hắn không biết nói chuyện?”

Viện trưởng Ngô gật đầu, thở dài: “Đúng! Tiểu Minh là một đứa trẻ đáng thương. Khi vừa được đưa đến một câu cũng không nói. Sau khi được các bác sĩ kiểm tra phát hiện vấn đề không phải ở bệnh lý mà là tâm lý. Ắt hẳn đã trải qua một sự việc rất đau khổ. Tuy nhiên, hai tháng sau, Tiểu Minh mở miệng nói. Tôi còn nhớ là ‘Mẹ!’, từ đầu tiên nó nói là chữ mẹ.”

Đưa đến đây, hắn chỉ nhớ tên mình nhưng không nhớ tên mẹ, chưa từng gặp qua ba, ngay cả mình ở đâu hắn cũng không biết.

Từ Hoãn Hoãn đi loanh quanh khu đó, chợt trông thấy có những bức tranh Cố Minh đã vẽ, có rất nhiều bức, đồng nhất đều là vẽ về một người phụ nữ mặc đầm đỏ, kéo theo chiếc vali đỏ ra khỏi cửa.

Hình ảnh này khắc sâu trong đầu hắn hơn mười năm, hắn không quên, theo năm tháng lại càng in sâu trong ký ức.

Từ Hoãn Hoãn nhìn ngày tháng dưới góc phải, mỗi năm đều có một bức, càng lớn các bức tranh của hắn càng chi tiết hơn: có cửa, có tủ giày, có đồng hồ trên vách tường, người phụ nữ đi giày cao gót.

Đang nghiên cứu mấy bức tranh, cô nghe tiếng Cao Lâm gọi mình ở phía sau: “Cố vấn Từ!”

Từ Hoãn Hoãn quay đầu: “Sao? Tra được gì không?”

Cao Lâm lắc đầu, sắc mặt không vui: “Không có. Cố Minh được cảnh sát phát hiện trên đường sau ngày mẹ hắn rời đi khoảng hai ba ngày. Có lẽ, hắn ra ngoài tìm mẹ, lạc đường. Khi tìm được hắn, hắn mất nước, thiếu máu. Lúc vào viện mắc chứng cản trở ngôn ngữ, hai tháng sau mới hồi phục.”

“Bị mẹ vứt bỏ đã tạo nên thương tích rất lớn trong lòng hắn.” Từ Hoãn Hoãn đưa những bức tranh cho Cao Lâm xem: “Đây là tranh hắn vẽ mỗi dịp Tết đến, tất cả đều là hình ảnh mẹ hắn rời đi!”

Thế nhưng, những đầu mối này vẫn không cách nào giúp bọn họ tìm được tung tích mẹ của Cố Minh.

Dựa vào những thông tin đã có, Từ Hoãn Hoãn có thể suy đoán: “Cố Minh không có ấn tượng với người cha, vì lẽ đó tôi nghĩ bà ta là một bà mẹ đơn thân.”

Cao Lâm bổ sung: “Còn nữa, Cố Minh được phát hiện ở khu CH. Một đứa bé năm tuổi trong vòng hai ba ngày chắc chắn không thể đi xa. Vì thế, có thể suy đoán hắn ở khu CH hoặc khu YG.”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu, đây là suy luận hợp logic.

Đúng lúc này điện thoại của Cao Lâm vang lên, anh ta nhận điện: “Alo, Từ Tĩnh! Không tìm được? Ok! Tôi biết rồi!”

Anh ta cúp máy, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Từ Hoãn Hoãn: “Trong kho DNA không tìm được người có cùng huyết thống với Cố Minh.”

Muốn tìm một người phụ nữ mất tích mười sáu năm trời, lại không biết tên tuổi, thật sự quá sức gian nan. Phiền phức hơn chính là hiện tại bây giờ có một người phụ nữ vô tội đang mang thai không rõ tung tích, từng giờ từng phút trôi qua đều liên quan đến hai mạng người.

Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn mang toàn bộ tư liệu và những bức tranh hắn vẽ về Cục.

Thời gian cấp bách, manh mối lại quá ít, Chu Tề Xương đề nghị: “Hay chúng ta đăng thôngbáo tìm người? Trên blog chúng ta đăng tải ảnh chụp Cố Minh khi còn bé, và những thông tin chúng ta có được, khả năng mẹ của hắn xem được sẽ tự liên hệ.”

Cao Lâm suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy chỉ còn mỗi cách này: “Đành phải thử xem sao!”

Chu Tề Xương biên tập xong xuôi đăng lên blog. Thật sự bọn họ chẳng có hi vọng nhiều lắm, vậy mà hai tiếng sau khi đăng tải, bọn họ nhận được tin quan trọng, có người nhận ra Cố Minh, là ông Dư sống tại khu YG, ông ta còn nhớ Cố Minh khi còn bé sống ở dưới lầu nhà ông.

Cao Lâm nhanh chóng liên lạc với ông Dư, hỏi rõ ràng địa chỉ rồi chạy đến đó.

Ông Dư sống tại căn hộ số 402, còn nhà Cố Minh ở nhà 302. Vì ông ta sống ở đây đã lâu nên hầu như đều khá ấn tượng với một vài gia đình ở đây. Ông ta còn nhớ căn hộ đó có hai mẹ con, bọn họ dời vào đó sống khi đứa bé vừa sinh ra. Ông ta chưa từng thấy có bất kỳ người đàn ông nào ở đó. Khi đứa bé được năm tuổi thì không còn gặp mẹ con nhà họ, căn nhà bao lâu nay vẫn ở đó, không có một ai ghé qua.

Cao Lâm mở cửa, một căn nhà hơn mười năm nồng nặc mùi ẩm mốc và bụi bẩn, góc tường còn có mạng nhện.

Bọn họ vào trong phòng ngủ tìm kiếm vài manh mối hi vọng có thể tìm ra được thông tin mẹ của Cố Minh, Từ Hoãn Hoãn vẫn cầm trong tay những bức họa của Cố Minh. Nhìn phần cửa, tủ giày và đồng hồ trên vách tường… các vị trí đều khá giống như trong tranh. Từ Hoãn Hoãn lùi về sau một chút, mãi cho đến khi lưng cô va vào vách tường. Cô ngồi xổm xuống. Ắt hẳn từ vị trí này hắn trông thấy cảnh mẹ mình bỏ đi. Nếu như càng đến gần cửa càng không trông thấy đồng hồ trên vách.

Khi ngồi xuống, cô phát hiện bên cạnh mình có một ngăn tủ cũ, trên cánh cửa tủ có hai lỗ hổng, chắc chắn là lỗ vít tay nắm. Cô đưa ngón tay vào mở một cánh, bên trong không có gì, một ngăn tủ trống không.

Từ Hoãn Hoãn nhìn chằm chằm trong đó ấy một lúc lâu, cô đột nhiên nảy ra ý nghĩ. Nếu ở vị trí này Cố Minh chứng kiến cảnh mẹ mình ra đi, như vậy cũng có nghĩa có thể thông qua hai lỗ tròn kia nhìn mẹ hắn bỏ đi.

Để thí nghiệm cho suy đoán ấy của mình, cô dời ngăn tủ sang một bên, ngồi vào vị trí đó, giơ tay phải tạo thành một vòng tròn đặt trước mắt mình, nheo một mắt lại… Xác thực có thể nhìn thấy.

Từ Hoãn Hoãn đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô lấy tay phủi phủi bụi rồi đứng dậyra phía cửa. Mở tủ giày, là một tủ hai tầng, không có nhiều giày: hai đôi giày em bé, ba đôi giày nữ, một đôi giày thể thao và hai đôi giày len.

Cao Lâm từ trong phòng ngủ bước ra, trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang ngồi xổm, “Đã biết tên của mẹ Cố Minh, Cố Cảnh Di.”

Không biết Từ Hoãn Hoãn đang suy nghĩ gì, cô không hề có chút phản ứng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm tủ giày.

“Cố vấn Từ!”

“Cố vấn Từ!”

Gọi hai lần Từ Hoãn Hoãn mới tỉnh người, nghe có người kêu tên mình, cô quay đầu: “Sao?”

Đối diện với ánh mắt của cô, Cao Lâm lặp lại lần nữa: “Đã có thể nói cho Cố Minh tên mẹ hắn!”

Từ Hoãn Hoãn khá mất tập trung, cô gật gật đầu, ra hiệu đã biết, nhưng gương mặt cô không lộ ra bất kỳ vẻ vui sướng nào. Cô nhíu mày, cắn môi, đứng lên: “Tôi sang phòng ngủ một chút!”

Vốn dĩ muốn về cảnh cục, Cao Lâm đành nói: “Được!”

Đến phòng ngủ, Từ Hoãn Hoãn mở tủ áo, bên trong có một ít nữ trang và quần áo trẻ con.

Cao Lâm đi phía sau: “Xem ra cô ta không mang gì theo!”

Nghe câu này, bàn tay Từ Hoãn Hoãn đang lật quần áo chợt khựng lại rồi run lẩy bẩy.

Cao Lâm phát hiện Từ Hoãn Hoãn từ nãy đến giờ đều có điểm khác thường, anh ta lo lắng: “Cố vấn Từ, sao vậy?”

Mấy giây sau, Từ Hoãn Hoãn quay đầu nhìn Cao Lâm, ánh mắt lộ ra tia khiếp sợ, cô mím chặt môi, thanh âm run rẩy: “Bức ảnh Cố Minh vẽ một người phụ nữ mặc váy đỏ, đi giày cao gót. Thế nhưng, trong tủ giày, tất cả đều là giày đế bằng.” Cô chỉ tay vào tủ quần áo, “Còn nữa, quần áo của mẹ hắn đều là tông màu nâu, đen và trắng, không có bất kỳ màu sắc sặc sỡ nào.”

Cao Lâm nhíu mày, nhìn lại, đúng như Từ Hoãn Hoãn đã nói.

Từ Hoãn Hoãn tiếp tục: “Người phụ nữ kéo theo chiếc vali đỏ nhưng kỳ lạ cô ta không hề mang theo món đồ gì.”

“Còn nữa…” Từ Hoãn Hoãn hướng về phòng khách, chỉ cho Cao Lâm vị trí ngăn tủ: “Tôi cho rằng Cố Minh nấp trong ngăn tủ này nhìn người phụ nữ kia rời đi, tại sao đứa trẻ lại ở trong đó? Hoặc có thể nói, tại sao nó lại được giấu ở đó?” Cô tự trả lời: “Bởi vì gặp nguy hiểm!”

Cao Lâm ý thức được Từ Hoãn Hoãn muốn biểu đạt điều gì, anh ta trợn tròn mắt kinh ngạc: “Nguy hiểm … Ý cô là …”

Từ Hoãn Hoãn khoanh cánh tay, dung sức: “Nếu như người phụ nữ mặc váy đỏ, đi giày cao gót kéo theo vali đỏ mà Cố Minh trông thấy kia vốn dĩ không phải là mẹ hắn thì sao?”
— QUẢNG CÁO —