Từ sau khi ‘Chết’, đây là lần thứ sáu Ngôn Lạc về lại thành phố S.
Hàng năm, cứ đúng ngày sinh nhật của Từ Hoãn Hoãn, hắn lại quay về mang theo một món quà; tuy nhiên, hắn chưa bao giờ tặng cho cô, vì dù sao hắn vẫn là ‘Người chết’, chẳng ai thích nhận quà của người đã khuất.
Sáu năm trước, hắn lựa chọn cái chết để kết thúc mọi chuyện, chỉ vì hắn không còn chút hứng thú nào với cuộc sống này.
Mẹ hắn, Khương An Tâm đã qua đời trước khi hắn biết được chân tướng sự việc. Điều hắn tiếc nuối nhất chính là bà ta không chết trong tay hắn, mà do chính người đàn ông được bà ta bao nuôi giết chết trên giường.
Khi biết tin này, hắn đã cười rất lâu, hắn cười bà ta, cũng cười chính bản thân mình.
Có điều … hắn cũng phải cảm ơn Khương An Tâm. Nếu không nhờ bà ta, hắn sẽ không gặp được Từ Hoãn Hoãn, người duy nhất trên thế giới này có thể nhìn thấu hắn.
Sau khi rời khỏi thành phố S, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, cũng làm rất nhiều chuyện, duy chỉ có chuyện ‘giết người’ là hắn hoàn toàn thu tay. Bởi, nếu hắn giết người, Từ Hoãn Hoãn nhất định sẽ biết, cô sẽ phát hiện hắn chưa chết.
Ngôn Lạc rất mâu thuẫn, hắn vừa muốn gặp cô, muốn ôm cô nhưng hắn biết đó chỉ là vọng tưởng, từ lần đầu tiên hắn giết người hắn đã biết cả đời này hắn buộc phải sống cảnh lưu vong.
Đã như vậy, hắn sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của cô nữa.
Hừm … Tự bao giờ hắn lại trở nên vĩ đại như thế?!!!
“Chú ơi, chú đang chơi cái gì đó?” Giọng nói véo von cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn, đó là một bé gái tầm bốn năm tuổi, không biết ngồi bên cạnh hắn từ bao giờ, đôi mắt to tròn nhìn khối rubik trong tay hắn đầy tò mò.
“Rubik!”
“Ru-bik!” Cô bé bi bô lặp lại lần nữa.
Có được đáp án nhưng cô bé không có ý định rời đi, đôi mắt vẫn dán chặt vào tay hắn.
Hắn nói rất nhỏ nhưng bé gái lại nghe thấy, “Chú cũng thấy kỳ cục đúng không, con mèo nhà cháu cũng tên Mạn Mạn!”
Ngữ điệu cô bé có phần nào đó tức tối, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi rubik, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại, rất chăm chú.
Ngôn Lạc cụp mắt, nhìn vào gáy cô bé: “Ba mẹ cháu đâu?”
“Ba mẹ cháu đi làm nên dì Lâm đưa cháu ra ngoài chơi!”
“Sau này khi chỉ có một mình cháu không nên chơi cùng người lạ mặt!”
Nghe vậy, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì sẽ gặp người xấu ư?”
“Ừm!”
“Nhưng mà chú chắc chắn không phải người xấu!” Âm thanh non nớt của cô bé chậm rãi vang lên.
Người xấu? Hắn chính là kẻ xấu siêu cấp!
Mạn Mạn tiếp lời: “Cháu cảm nhận được mà!”
Ngôn Lạc ngẩn người.
Mạn Mạn nở nụ cười ngọt ngào: “Trên người chú không có mùi vị của người xấu!”
“Có đúng vậy không ….”
Mạn Mạn không hề chú ý đến vẻ mặt của hắn, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “À, đúng rồi, chú chưa nói cho Mạn Mạn biết tên của chú!”
Tên ư?
Ngôn Lạc bừng tỉnh, trả lời: “Bí mật!”
Mạn Mạn chớp chớp mắt, “Mật Mật?”
Là tên con gái ư ~~~
*
Một năm sau.
“Anh, anh theo tôi làm gì?” Cậu bé nắm chặt chuôi dao, nhìn người đàn ông áo đen đứng cách cậu không xa.
“Ái chà, ngay cả dao cầm còn không chắc mà muốn giết chết cha dượng?” Trong bóng tối nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được thanh âm chế giễu của hắn.
Cậu bé trừng mắt: “Anh … Anh … Làm sao anh biết được?”
Người đàn ông không có ý định trả lời cậu, chỉ nói thêm một câu khiến cậu càng thêm khiếp sợ.
“Năm ngày, chỉ đợi thêm năm ngày nữa hắn sẽ chết!”
“Tại sao?”
“Năm ngày sau đợi tôi ở đây.” Nói xong câu này người đàn ông nghênh ngang rời đi.
Năm ngày sau, cha dượng của cậu bé quả nhiên qua đời.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, cậu bé chợt nhớ đến người đàn ông kia, cậu liền chạy đến con hẻm hẻo lánh hôm trước, nhưng không có một ai.
Cậu bé cứ đứng chờ … Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng …
Chờ đến khi trời tối mịt, mãi cho đến khi cậu vừa lạnh, vừa đói, người đàn ông kia rốt cục cũng đến.
“Muốn đi theo tôi không?” Người đàn ông đứng trước mặt cậu, cụp mắt nhìn.