Tư Tự Vạn Thiên

Chương 20: Chương 20





Dần tỉnh lại dưới ánh sáng, Đường Thác chầm chậm mở đôi mắt ướt át, như một cảnh phim quay chậm chiếu trong giấc mộng rồi kết thúc.
Khoảnh khắc mở mắt ấy, cậu nhìn thấy người đang đứng bên cửa, Đường Tự.
Mà cũng vào khoảnh khắc đó, Đường Thác gần như khiếp sợ vô cùng bật người dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía cửa.

Tiếp đó, tay chân cậu luống cuống, hoảng loạn bắt đầu lùi về phía sau.

Đợi đến khi cơ thể đụng tới đầu giường cứng ngắc, khi không thể lùi được nữa, nước mắt mới bỗng nhiên tuôn trào mãnh liệt, ùn ùn kéo tới thấm ướt cả gương mặt.

Đường Thác run rẩy mấp máy môi, cậu gấp gáp muốn giải thích gì đó song lại phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Đường Tự, như một con thú khốn khổ bị bóp chặt cổ họng giữa núi rừng đêm khuya.
Đường Tự đẩy cửa bước vào trong, tầm nhìn của anh không hề rời khỏi Đường Thác dù chỉ một chút, ánh mắt mịt mờ không rõ.
“Đường Tự…” Cuối cùng Đường Thác cũng phá vỡ được tình cảnh thất thanh của mình, cậu khẽ cử động, ỷ như muốn vũng vẫy về phía trước, nhưng cả người cậu mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể dán bên đầu giường, quỳ ở nơi đó, nói năng lộn xộn giải thích với người trước mặt: “Xin lỗi… em xin lỗi… em định chút nữa giúp anh giặt ga giường… Đường Tự…”
Đường Thác càng nói lại càng khóc lớn hơn, gương mặt cậu gần như co rút lại, cả người đều run rẩy, dáng vẻ ấy khiến Đường Tự nhìn mà kinh hãi.
“Tư Hành, em bình tĩnh lại đi.” Anh cố hết sức thả lỏng gương mặt đang rất căng thẳng của mình, dùng giọng điệu dịu dàng nói.
Đường Thác từ đầu đến cuối đều nhìn anh, thế nhưng câu nói này không hề có hiệu quả, cậu vẫn vừa nghẹn ngào vừa lẩm bẩm giải thích, chỉ là Đường Tự đã hoàn toàn không nghe rõ cậu đang nói gì nữa.
Đường Tự hơi cử động, anh muốn tới gần Đường Thác thêm chút nữa, song lại thấy cậu như bị bật nút kích thích, run rẩy dịch về phía cách xa anh nhất.

Tiếng khóc lại lớn hơn, thậm chí còn giống tiếng khóc thét của một đứa trẻ.
Anh bất lực, chìa một tay ra với Đường Thác: “Qua đây đã được không?”
Đường Thác không phản ứng, cậu nhìn anh chằm chằm, một tay giữ chặt lấy tấm gỗ bên đầu giường, gân xanh nổi cả lên.
Đường Tự đứng bên kia đầu giường, ánh mắt thủy chung khóa chặt lấy đôi mắt của Đường Thác, như mê hoặc mà thả nhẹ giọng điệu, kiên nhẫn nói: “Tư Hành, nghe lời, qua chỗ tôi trước đã.”
Hai người cách nhau một cái giường, Đường Tự gọi cậu qua đó, khung cảnh này thật giống nhiều năm về trước xiết bao.
Đường Thác rơi nước mắt nhìn Đường Tự, lớp vỏ ngụy trang đó giờ của cậu bỗng nhiên vỡ tan vào buổi sáng ngày hôm nay, từng mảnh vỡ đâm thẳng vào tâm can cậu, đau đến mức hiện giờ Đường Thác không động đậy nổi.

Cậu rất muốn làm lại một cái kén cho bản thân rồi khóa chặt mình ở trong đó, không cần phải đối diện với Đường Tự, cũng không cần phải nhìn thẳng vào sự thực bị phát hiện.
Nhưng cuối cùng Đường Thác vẫn sợ hãi quá độ, cậu sợ cậu không kịp nói gì đó, người trước mặt sẽ rời đi ngay lập tức.

Vậy nên cậu ném bỏ chút tự trọng cuối cùng của mình, vừa quỳ vừa bò về phía trước, vội vội vàng vàng.


Khoảng cách một cái giường ngắn là thế, hai lần chân cậu mềm nhũn đổ nhào, chật vật vô cùng.
Lúc này Đường Thác chỉ mặc một chiếc T-shirt tay ngắn của Đường Tự, thân dưới không chút che đậy, đến cả quần lót cũng không có, bên đùi còn vương chất lỏng màu trắng sắp khô.

Ánh mắt chạm đến bắp đùi trắng nõn của mình, nước mắt Đường Thác lại không khống chế được mà tuôn trào mãnh liệt hơn.

Cậu vươn tay kéo vạt áo xuống, một hành động vô nghĩa song dường như như vậy, cậu mới có thể che đi vẻ nhếch nhác cùng biết bao vết bẩn.
“Em định giặt ga giường cho anh… xin lỗi…”
Đường Thác loạng choạng tới trước mặt Đường Thác, vươn một cánh tay ra nhưng lại ngập ngừng giữa không trung, không dám hạ xuống trên người Đường Tự.
Đường Thác đã khóc đến nấc nghẹn, còn có nước mũi đọng bên dưới mũi.

Cậu không biết, cũng không dám nghĩ xem hiện giờ bản thân mình tệ hại đến mức độ nào, cậu chỉ biết sợ hãi, sợ Đường Tự sẽ mắng cậu, sợ Đường Tự ghê tởm cậu, sợ Đường Tự… một lần nữa rời bỏ cậu.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Đường Thác gần như không cảm giác được cậu còn đang tồn tại, bất kể sự tồn tại ấy có hổ thẹn nhường nào.
Không khí bốn bề đột nhiên trở nên lạnh buốt, nhiệt độ truyền từ làn da trần trụi, thuận theo hàng nghìn hàng vạn dây thần kinh lan tới trong tim cậu, khiến cả người cậu run rẩy.
Thân thể bỗng được một vật ấm áp vây chặt, Đường Thác ngẩng đầu, ánh mắt đẫm lệ mơ màng, nhìn thấy Đường Tự đang dùng chăn bọc chặt người cậu lại.

Cả người cậu cuối cùng không không phải hổ thẹn mà tiếp xúc với không khí, tiếp xúc với ánh mặt trời, mà người giấu đi một thân chật vật của cậu, là Đường Tự.
“Đường Tự…” Người trước mắt vươn tay lướt nhẹ qua gương mặt cậu, thở dài: “Sao lại khóc thành như vậy?”
Đường Thác lúc này chỉ đang thút thít, muốn dừng cũng không dừng được.
Đường Tự bèn đứng ở đó, ôm chặt cả chăn lẫn Đường Thác, để đầu cậu tựa bên người anh.

Anh không lên tiếng, chỉ vỗ về phía sau lưng cậu từng chút từng chút một, giúp cậu thuận khí.
Đợi đến khi Đường Thác ở trong lòng anh bình tĩnh hơn đôi chút, tiếng thút thít trở nên nhỏ lại, Đường Tự đột nhiên vươn một cánh tay nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh.

Đường Thác hoảng hốt muốn quay đầu đi, song Đường Tự lại khó lòng để cậu thực hiện được.
“Bình tĩnh lại chưa?” Đường Tự hỏi.
Cả người Đường Thác bị khóa lại trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, đôi mắt vì khóc mà đỏ ửng, mũi cũng đỏ.


Cậu mấp máy môi, nhưng bởi mũi nghẹn tắc lại nên chỉ phát ra một tiếng run rẩy.
“Vậy nói với tôi, tại sao lại như vậy?”
Đường Thác không nói chuyện, cậu cứ thế ngây ngốc, nấc từng cái từng cái nhìn anh, dường như không nghe hiểu anh đang nói gì.
Đường Tự lại thở dài một hơi thật nhẹ, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cái chăn cho cậu, quay người.
Đường Thác nhìn thấy động tác của anh thì sững người, tiếp đó toàn thân cậu đột nhiên phịch một tiếng ngã về phía trước, còn đưa tay với lấy Đường Tự.

Đường Tự bị tiếng động sau lưng dọa giật mình, anh quay người thì thấy Đường Thác đã sóng soài trên đất, bèn vội vàng bước tới đỡ cậu, kéo cậu vào lòng.
Lần này Đường Thác từ trong chăn vươn tay cố hết sức giữ chặt lấy áo của Đường Tự, cậu lại bắt đầu khóc.
Đường Tự hiểu ra, vỗ vỗ sau lưng cậu như dỗ một đứa trẻ: “Tôi chỉ muốn đi lấy giấy lau nước mũi cho em thôi.”
Nói đoạn, anh cũng từ bỏ luôn việc tới đầu giường lấy giấy, trực tiếp túm áo lau mũi cho Đường Thác.
Cẩn thận từng chút lau sạch, Đường Tự quấn chặt cái chăn cho Đường Thác, bưng đầu cậu lên, một mực rõ ràng hỏi: “Giờ nói cho tôi, tại sao lúc tự an ủi em lại gọi tên tôi?”
Anh vừa nói xong thì Đường Thác lại trở nên kích động, cố hết sức lắc đầu: “Xin lỗi… sau này em không… sẽ không…”
“Tư Hành.” Đường Tự cắt ngang không để cậu bày giải: “Nghe này, tôi không nói gì cả, cũng không tức giận, em không cần phải xin lỗi mãi.

Nói cho tôi tại sao, tôi muốn nghe lí do thực sự, lời em nói, tôi sẽ không giận dù chỉ một chút.”
Nắm thóp điểm yếu của một người quả thực có hơi tàn nhẫn, song Đường Tự hôm nay muốn ép Đường Thác nói lời thật lòng, anh muốn nhìn một Đường Thác chân thật dưới lớp vỏ ưu tú lễ phép bên ngoài.
Dần dần Đường Thác trở nên im lặng, cậu chỉ nhìn anh.
Thấy cậu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Đường Tự lại xoa mặt cậu như khích lệ, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt mới lăn trên má.
“Nói thật cho tôi biết.”
Bàn tay của Đường Tự ấm áp quá đỗi, đến ngày đông khi trước cũng có thể hâm nóng sự tồn tại của Đường Thác chứ huống chi là lúc này.
Đường Thác ngẩn ngơ nhìn anh, rõ ràng gần gũi xiết bao, gần đến mức từng đường nét trên gương mặt cũng rõ ràng, hô hấp hòa lẫn, song Đường Thác lại cảm thấy cậu không nhìn rõ được Đường Tự, càng muốn chớp mắt để nhìn anh kĩ hơn chút đỉnh mắt cậu lại càng trở nên mơ hồ.

Gương mặt này đã xuất hiện ở trong mơ của cậu không biết bao nhiêu lần, khoảng thời gian bọn họ mỗi người một phương không chút liên quan, rồi về sau cậu trèo đèo lội suối tới bên anh, trong những ngày tháng sắm vai một đứa trẻ ngoan, gương mặt ấy là giấc mộng duy nhất của cậu, cũng là nơi sinh ra tất thảy tình cảm của cậu.

Người có thất tình lục dục, khi cậu vừa mới hiểu được thế nào là tình, hiểu được thế nào là dục, tình và dục của cậu đã khắc tên của Đường Tự từ lâu.


Cậu không xóa được, chỉ đành tự mình giấu kín, vừa hạnh phúc vừa run rẩy giữ lấy, cẩn thận tỉ mỉ, không để người khác thấy được.
Vậy mà sáng nay, tấm màn che đó bị xé toang, tất thảy bí mật chỉ còn cách ánh sáng mặt trời vừa đúng một câu trả lời của cậu.
Đường Tự vẫn còn đợi cậu cho anh đáp án, vẫn nhìn cậu, dáng vẻ chuyên chú như thể trong mắt anh chỉ có duy nhất cậu mà thôi.
Bàn tay nắm lấy áo của Đường Tự lại siết chặt hơn, nước mắt trên mặt cậu vẫn tuôn trào, rơi một giọt Đường Tự lau một giọt, lại rơi lại lau… Hai người cứ như vậy giằng co đi giằng co lại.

Dường như hôm nay Đường Tự có lấy ra hết nhẫn nại trong người anh cũng không có ý bỏ qua cho Đường Thác.
Đến khi bàn tay đã hơi khô của Đường Tự đều bị nước mắt của Đường Thác thấm ướt, Đường Thác cuối cùng mới nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhẹ giọng mở miệng.
“Bởi vì em thích anh…”
Nước mắt cả đời như thể muốn chảy cạn vào lúc này, Đường Thác không chịu được cúi thấp đầu, nước mắt từng hàng từng hàng rơi trên chăn, dáng vẻ rưng rưng nước mắt đó thùy mị mà quyến luyến.
“Xin lỗi, xin lỗi… chỉ là em thích anh…”
Một câu trả lời đã đoán được từ sớm nhưng vẫn khiến cõi lòng Đường Tự dậy sóng như cũ.

Đường Thác siết chặt lấy tay anh, cúi đầu để lộ mái tóc luộm thuộm, thêm cả bờ vai run rẩy, tất cả đều như xuyên thấu qua đôi mắt anh, níu lấy rồi khuấy động dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh.

Chỉ một lần động chạm khe khẽ, đỉnh đầu anh đã ầm ầm bắt đầu đau nhức.
Đường Thác thích anh đã là chuyện từ bao giờ? Lúc đưa cậu rời đi cậu mới chỉ là một đứa trẻ, lần thứ hai gặp lại cũng mới chỉ nửa học kì, Đường Thác đã thích anh từ lúc nào?
Đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nhận sai, đỏ mắt gào thét với anh buổi tối nhiều năm về trước đó lại hiện ra trước mắt, anh nhắm chặt mắt, vươn tay phủ lấy sau gáy Đường Thác, vuốt ve chân tóc mềm mại nho nhỏ của cậu.
Thực ra cũng không phải không có dấu hiệu nào, chỉ là anh không muốn tin, cũng không dám tin tưởng mà thôi.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Đường Tự khẽ ôm lấy cậu, để cậu đổi tư thế ngồi trên giường, quỳ lâu như thế, chắc chân cũng tê lắm rồi.
Đặt cậu xuống, Đường Tự lại lau nước mắt trên mặt cậu: “Đừng khóc.”
Nói ra bí mật cuối cùng, Đường Thác như thể bị rút sạch sức lực, mặc cho Đường Tự “xử lí”, cực kì ngoan ngoãn.

Hai người cứ thế im lặng bên nhau một lúc lâu.
Đường Tự không tiếp tục truy hỏi tỉ mỉ vấn đề liên quan tới “thích anh” này nữa, anh cảm thấy hôm nay đến đây là đủ rồi.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn Đường Thác bảo: “Sắp phải lên lớp rồi, hai lớp các em có mỗi tôi dạy môn đó thôi, tìm tạm giảng viên khác dạy thay thì chắc chắn không kịp nữa.

Mặc dù thời gian tôi dạy học không dài nhưng vẫn chưa để xảy ra sự cố gì, giờ tôi mà không đi là thành sự cố rồi đấy.”
Nghe tới chữ “đi”, lông mi Đường Thác khẽ động, cậu ngẩng phắt đầu.
“Tôi không yên tâm để em một mình ở nhà, em đi thu dọn qua đi rồi cùng tôi tới trường, được không?”
Nghe vậy, cả người Đường Thác rõ ràng cứng đờ lại, lúc sau cậu mới chầm chậm lắc đầu, khi mở miệng nói chuyện thì cổ họng khàn đặc: “Em không muốn đi.”
Đường Tự thở dài: “Tôi biết, vậy phải làm sao, một mình em ở nhà sao?”

Đường Thác rầu rĩ một tiếng, gật đầu.
“Tôi không yên tâm.”
Nói đoạn, Đường Tự lấy điện thoại gọi một cuộc cho thầy giáo cùng tổ, Đường Thác thấy vậy thì hơi cuống, lại muốn khóc: “Em không sao thật, anh, anh đi dạy đi.”
Cuối cùng Đường Tự không lay chuyển được Đường Thác, đợi cậu nằm xuống thì dặn dò cậu mấy câu, sau đó quay người rời khỏi phòng ngủ.

Nhưng mới đi tới phòng khách anh lại nhớ tới ánh mắt nhìn anh rời đi của Đường Thác, một ánh mắt đau tới tận tim.
Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu chói chang, anh dừng bước, đứng ngược với ánh nắng chói mắt đó lúc lâu, rồi quay người trở lại.
Đường Tự vẫn luôn là một người có chủ kiến, từ nhỏ tới lớn bất cứ chuyện gì cũng đều là anh tự mình quyết định, rất ít khi để bố mẹ hay người khác nhúng tay vào.

Đây là lần thứ hai anh không biết phải làm thế nào cả.

Lần thứ nhất là bảy năm trước, sau khi anh không biết làm thế nào, anh đã đưa Đường Thác đi.
Anh quyết định biết bao lần như vậy, sự thực chứng minh, hầu như mỗi lần đều là quyết định đúng đắn nhất, có lợi nhất.

Mà hiện tại, anh nhận ra rằng, hoặc nói anh thực sự đã ý thức được, quyết định bảy năm trước của anh đã sai.

Anh không rõ Đường Thác đã trải qua những gì, nhưng từ biểu hiện ngày hôm nay của cậu, cuộc sống của cậu không êm đẹp như anh nhìn thấy, vĩnh viễn không.
Có lẽ người phải nói lời xin lỗi, hoàn toàn không phải là Đường Thác.
Trong phòng, Đường Thác đã khép hai mắt, cho dù có nghe thấy tiếng bước chân trở lại của Đường Tự cậu cũng không mở ra.
Đường Tự đứng trước giường, cúi người xuống.
Xúc cảm ấm nóng vừa truyền tới, Đường Thác đột nhiên mở mắt.

Cậu chớp chớp, rất nhẹ rất nhẹ, như sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng quá đỗi hạnh phúc này.
“Tôi không biết phải thế nào mới khiến em an lòng, đừng nghĩ linh tinh cũng đừng chạy loạn, không cần giặt ga giường, em buồn ngủ thì ngủ một giấc, không buồn ngủ thì xem tivi, chơi một lát, đợi tôi về nhà rồi ăn cơm, được không?”
Giọng nói của Đường Tự vang lên, Đường Thác vẫn chưa thoát khỏi dáng vẻ trừng lớn hai mắt.

Cậu trì độn giơ tay xoa xoa cái trán của mình.
Anh ấy hôn… cậu?
Hơn nữa… đây không phải là mơ?
Không đợi được câu trả lời, Đường Tự cũng không biết người trên giường rốt cuộc có nghe được hay không, anh nắm lấy cái tay đang đặt trên trán của Đường Thác, kéo nó xuống, một lần nữa hôn lên.
“Tôi phải đi dạy thật rồi, ngoan ngoãn ở nhà, đừng để tôi lo lắng, biết chưa?”