Tư Tự Vạn Thiên

Chương 23: Chương 23





Đường Tự đỗ xe trước cổng tiểu khu nhà Đường Thác, sắc trời tối đen đã bao trùm lên hết thảy, cả thành phố Bắc Kinh lớn đến vậy đã mất đi bộn bề căng thẳng lúc ban ngày, được đèn đường, đèn xe chiếu rọi lại tăng thêm mấy phần lãng mạn và ưu nhã.
Hoàn toàn khác so với tiểu khu “già cội” chỗ anh, tiểu khu này không cho phép xe của người ngoài lái vào.
Anh tắt máy, gửi tin nhắn cho Đường Thác báo mình đã tới, sau đó bỏ điện thoại xuống nghĩ ngợi.

Đường Tự sợ mùi thuốc trong xe nồng quá bèn khởi động xe lại một lần nữa, hạ hết cửa kính bốn phía xuống.
Không lâu sau thì nhìn thấy Đường Thác phía xa xa đang chạy tới.

Hôm nay Đường Thác mặc một cái áo khoác thể thao có mũ, màu xám nhàn nhạt, chất vải mềm mại vừa đẹp tôn lên hơi thở niên thiếu của cậu.
Cậu mở cửa xe ngồi vào, mũi vẫn thở hổn hển, trời còn đang chuyển lạnh mà Đường Thác đã nóng đỏ cả hai tai.
“Muốn ăn gì?” Đường Tự hỏi.
Đường Thác lập tức muốn đáp anh nhưng lại bị Đường Tự cướp lời: “Đừng nói gì cũng được, hôm nay em bắt buộc phải chọn.”
Khuôn miệng vừa mới hé ra được nửa của Đường Thác bỗng cứng đờ tại chỗ, không hiểu nguyên do nhìn anh.

Đường Tự trông mà buồn cười, anh vươn tay, một ngón tay đỡ dưới cằm của cậu, nâng nó lên, thay cậu “đóng” miệng lại.
“…” Đường Thác dịch người về phía sau, cậu quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt bất chấp quấy rầy cái máy điều hòa nho nhỏ phía trước: “Nhưng em thực sự ăn gì cũng được.”
Đường Tự còn chưa lái xe, ung dung tựa bên tay lái như thể anh đã hạ quyết tâm hôm nay bắt buộc phải để Đường Thác chọn ra một nơi để ăn: “Vậy cũng phải chọn.”
Đường Thác nghẹn hồi lâu, móc điện thoại ra từ trong túi: “Thế để em xem đánh giá của mọi người…”
Cuối cùng Đường Thác tìm cả nửa ngày, chọn được một quán lẩu cá, giơ lên cho anh xem: “Quán này được không?”
Đường Tự ghé qua, không cầm lấy điện thoại mà thuận thế nắm luôn bàn tay đang giữ điện thoại của Đường Thác, chẳng mảy may gì bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu bình luận bên dưới.
Động tác này của anh cực kì tự nhiên, đợi Đường Thác nhận ra rằng Đường Tự đang nắm lấy tay mình thì Đường Tự đã nghiên cứu xong, thả cậu ra: “Bên dưới toàn về đồ cay, em thấy được không?”
“Hả?” Đường Tự cầm điện thoại về nhìn lại, phát hiện ảnh nồi lẩu đúng thật là đỏ rừng rực luôn: “Ơ… cay à.”
Đường Tự khởi động xe: “Đi chỗ đó đi, chắc sẽ có lẩu thường hoặc là lẩu không cay thôi.”
Tới quán lẩu cá, Đường Tự gọi một nồi lẩu uyên ương, hai cân thịt cá, thêm cả chút rau xanh.

Lên đồ xong, Đường Tự ăn bên cay, Đường Thác ăn bên không cay.
Thế nhưng thoạt nhìn, bên cay kia nom có vẻ ngon hơn đôi chút.


Đường Thác cắn cắn đầu đũa, lúc Đường Tự cúi đầu chấm tương mè bèn len lén mò tới bên nồi lẩu cay đang sôi sùng sục kia gắp một đũa.
Lúc mới bỏ vào miệng thì không sao, nhai hai cái mới rớt nước mắt.

Đường Tự ngẩng đầu, đúng lúc thấy được Đường Thác mặt toàn nước mắt đang ăn cá, anh giật mình ngẩng cổ nhìn sang.
“Mau uống nước mau uống nước.” Nói đoạn, anh lại buồn cười đưa cho cậu một tờ giấy: “Lau đi.”
Đường Thác nhận lấy rồi lau mặt, miễn cưỡng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, rồi ừng ực uống hết nửa cốc nước chanh.
“Không ăn được cay mà còn ăn?”
“Em… khụ… Em thấy ngon quá nên muốn thử, nhưng mà… khụ khụ… cái này cay quá…” Đường Thác cảm giác vị cay còn ngấm kĩ hơn, nói chuyện cũng không được lưu loát, cậu lại uống nốt nửa cốc nước chanh còn lại vào bụng, uống xong thì rầu cả người, cậu no nước luôn rồi.
Đường Tự nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Đường Thác, muốn cười lại không tiện cười ra mặt, anh lắc đầu: “Sau này không gọi lẩu uyên ương nữa, gọi lẩu thường hết.”
Đường Thác tưởng Đường Tự sẽ đưa cậu về nhà, hoặc là đưa cậu tới trường, ai ngờ anh hỏi cũng không hỏi cậu, kéo luôn cậu về nhà mình.
“Em về trường là được rồi, ngày mai còn phải đi học.”
“Tới chỗ tôi đi, ngày mai lại về.”
Đường Thác không tranh luận thêm gì nữa, theo Đường Tự về nhà, rồi xem tivi, uống sữa bò, nằm trên giường, nói chúc ngủ ngon với Đường Tự đang đứng trước cửa.

Tất cả đều như bình thường làm Đường Thác tưởng rằng chuyện hôm kia chỉ là ác mộng của riêng mình cậu.
Nhắm chặt mắt, Đường Thác nghĩ, Đường Tự có ý gì nhỉ? Giả bộ không có chuyện gì xảy ra hết à?
Cậu trở mình, nằm nghiêng nhìn bức rèm cửa tối đen như mực.
Ra vẻ không có chuyện gì cả, như vậy cũng không tồi.
Ngày hôm sau, Đường Tự bảo anh phải tới công ty hợp tác gần đó một chuyến, để Đường Thác xuống xe ở cổng trường học, Sau đó anh gọi Đường Thác đang muốn xuống xe lại, nói: “Bài tập lần trước em chưa nộp đâu đấy, nhớ hôm nay đem đến phòng làm việc cho tôi.”
Đường Thác ngẩn người: “Ò.”
“Đi đi.”
Đường Thác lại đáp: “Ò.”
Sau đó cậu mở cửa, xuống xe.
Nhìn Đường Tự lái xe rời đi, Đường Thác vẫn còn khó lòng tưởng tượng nổi, không hiểu đó giờ Đường Tự đều không giục bài tập, hôm nay lại đột nhiên giục cậu nộp.


Đường Thác bước từng bước vào trong trường, cậu vẫn thấy không thuyết phục cho lắm, chẳng lẽ Đường Tự cho rằng cậu sẽ không nộp bài tập hay sao?
Học kì này đã qua được hơn nửa, điều này có nghĩa là những tháng ngày than trời trách đất cũng sắp đến, không chỉ sắp sửa phải thi, thí nghiệm của một vài môn học cũng kéo tới, ví dụ như điện tử số, dùng hai cái tủ thử nghiệm lớn ghép lại, dựa theo sơ đồ mạch điện truyền từ đời này qua đời khác thì ít nhất cũng phải nối hơn một trăm sáu mươi dây dẫn mới có thể hoàn thành thí nghiệm, dằn vặt người ta không khác gì Dung ma ma tra tấn Tử Vy.
Đường Thác bị học hành giữ chân, cậu không có quá nhiều thời gian để mà suy xét về Đường Tự, thỉnh thoảng những lúc vụn vặt, cậu sẽ đột nhiên nhớ Đường Tự, ví dụ như khi đi trên đường, nhìn thấy một bạn nam mặc áo đen hoặc là nghe thấy bên kia có người đang hô một tiếng “chào thầy”, hay chỉ khi trông thấy một con chim nhỏ vỗ cánh đậu xuống nơi đường dây điện giao nhau giữa không trung, sau đó lại nghĩ đến câu hát liên quan tới con chim sẻ lắm miệng ngoài cửa sổ.

Những thứ nhỏ lẻ vụn vặt là vậy nhưng cậu lại có thể liên tưởng đi liên tưởng lại không biết bao nhiêu lần tới Đường Tự.
Tính kĩ thì thời gian cậu và Đường Tự gặp nhau mỗi tuần đã rất nhiều rồi, hai hôm học, vài lần ở phòng làm việc, thậm chí còn ăn cơm cùng nhau mấy bận, thêm cả vài buổi tối ở chung nữa.

Đường Tự thực sự không có bởi vì chuyện ngày trước mà trốn tránh cậu, hơn nữa vào những lúc Đường Thác không phải đi học, dường như anh còn càng ngày càng thích đưa cậu tới các thể loại quán ăn, sau đó chở cậu về nhà ngủ.

Đến Hà Chúng cũng phải líu lưỡi cảm thán, dạo này số ngày cậu không ngủ ở trường mỗi lúc một nhiều, nếu không phải trông Đường Thác chính trực, cậu ấy còn nghi ngờ Đường Thác vụng trộm đi ở cùng bạn gái.
Câu này khiến Đường Thác nghe mà chột dạ, lại không biết bản thân mình đang chột dạ điều gì.
Thí nghiệm điện tử số ba người một tổ, Đường Thác và Hà Chúng cùng tổ, còn có thêm cả một bạn nữ trong lớp nữa.

Mặc dù nói là ba người một tổ, nhưng bạn nữ đó hình như không hiểu lắm, thế nên về cơ bản đều là Đường Thác và Hà Chúng làm.

Thầy giáo cho thời gian một tuần, lúc này bên ban nhạc còn phải tập luyện, hành trình của cậu và Hà Chúng cũng trở thành: ăn cơm, đi học, tập luyện ban nhạc, đi phòng thí nghiệm.
Có lẽ cũng bởi khoảng thời gian này bận bịu quá, mùa đông ở Bắc Kinh lại kéo tới một cách ngang ngược, thời tiết lạnh vô cùng, Đường Thác rất không may bị cảm cúm, là cảm phong hàn.
“Mày bị ốm thì nghỉ ngơi đi, đã bảo mình tao đi thôi là được rồi.”
Đường Thác xua xua tay: “Cảm mà thôi, có phải bệnh nặng gì đâu.”
Phòng thí nghiệm ở lầu bốn tòa nhà dạy học số bảy, lúc hai người đợi thang máy vừa hay đụng phải Đường Tự cùng một thầy giáo nhìn rất quen mắt đang bước qua đây, cũng đứng trước cửa thang máy.
“Thầy Đường!” Hà Chúng hô trước một tiếng.
Đường Thác ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Đường Tự, cậu cũng chào theo: “Thầy Đường ạ.”
Đường Tự gật đầu với hai người: “Các em tới đây làm gì?”
“Làm thí nghiệm, thí nghiệm điện tử số thầy ạ.”
Đường Tự mới nghe đã hiểu ra: “Khó làm lắm nhỉ.”

“Chả thế thầy ơi, hơn trăm dây dẫn, nối mà sai lúc kiểm tra lại phải cặm cụi gỡ cả nửa ngày.”
Đường Tự bật cười, thầy giáo ở bên cạnh cũng cười theo.
Thang máy tới lầu bốn, Đường Thác và Hà Chúng muốn xuống trước.

Hai người lễ phép chào một câu “em chào thầy ạ” rồi ra khỏi thang máy.

Gần như vừa sải bước vào phòng thí nghiệm thì điện thoại trong túi của Đường Thác rung lên, là tin nhắn Đường Tự gửi đến.
“Bị cảm hửm?”
Đường Thác nắm điện thoại, trong lòng bỗng lấy làm lạ, vừa rồi hình như tổng cộng cậu chỉ nói có bảy chữ thôi, thầy Đường ạ, em chào thầy ạ.

Thế mà cũng nghe ra được cậu đang bị cảm sao?
“Ừm…”
“Đi khám chưa?”
Bởi vì phải dành thời gian làm thí nghiệm nên Đường Thác chỉ tạch tạch gõ một hàng chữ rồi nhét điện thoại vào trong túi, bước tới trước bàn thí nghiệm.
“Chưa, không nghiêm trọng, bình thường qua mấy hôm là em khỏi, hơn nữa hai hôm nay bận quá không có thời gian, em phải làm thí nghiệm đây… thầy Đường.”
Kiểm tra mạch điện, điều chỉnh mạch điện là một chuyện cực kì phiền phức, cậu không yên tâm Hà Chúng tay chân cẩu thả, chỉ để cậu ấy đứng bên cạnh đọc những đấu nối trên sơ đồ mạch điện, còn cậu thì đối chiếu kiểm tra từng sợi dây dẫn một trong tủ thử nghiệm.

Một buổi chiều qua đi lại càng thêm hoa mắt chóng mặt, vô cùng hoài niệm cái giường của mình.
Đợi hai người cuối cùng cũng điều chỉnh mạch điện xong xuôi, cảm thấy đại khái có thể qua cửa kiểm tra của thầy giáo, nhìn đồng hồ trên tường một lần nữa mới nhận ra đã sáu rưỡi rồi.
Hà Chúng bị biểu hiện “bởi việc học hành mà quên đi thời gian” của mình làm cho khiếp sợ: “Đậu má, sáu rưỡi rồi, buổi tối ban nhạc còn phải tập luyện kìa, đi lẹ thôi, đi ăn cơm.”
Hà Chúng dọn dẹp bàn thí nghiệm, kéo Đường Thác đi ra ngoài.

Đường Thác theo thói quen rút điện thoại ra xem, lúc này cậu mới nhìn thấy tin nhắn hồi âm từ lâu của Đường Tự.
“Làm xong thí nghiệm thì tới tìm tôi, tôi ở phòng làm việc đợi em.”
“Ôi.” Rất đột ngột, Đường Thác hô lên một tiếng kinh ngạc.
“Sao vậy mày?” Hà Chúng ấn thang máy, hỏi cậu.
Đường Thác ngẩng đầu, cắn môi nhè nhẹ, bàn chân cũng hơi dịch chuyển: “Mày cứ đi ăn trước đi, Đường… thầy Đường bảo tao tới tìm thầy ấy.”
Nói đoạn Đường Thác chạy ù về phía cầu thang bộ.
“Ài.” Tòa nhà số bảy trừ tầng một ra thì vắng như chùa bà đanh khiến Hà Chúng muốn mở miệng gọi cậu cũng phải miễn cưỡng nghẹn lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Thác như con nghé con được tự do tự tại, biến mất trong tầm nhìn của cậu.
Đường Thác đứng trước cửa phòng làm việc bình ổn lại hơi thở, xong xuôi mới giơ tay gõ gõ cửa.

Đường Tự vẫn chưa rời đi, một mình trong phòng làm việc gõ máy tính.

Thấy cậu bước vào, anh bèn đứng dậy.
“Vừa làm xong hả?”
Đường Thác gật đầu, hai tay đan vào nhau đứng ở một bên, ánh mắt nhìn theo Đường Tự lách qua bàn làm việc bước tới trước mặt cậu.

Sau đó anh giơ tay, xoa bên trên cổ cậu.
Da gà da vịt nổi hết cả lên, cậu dùng ngón tay trái miết đi miết lại lòng bàn tay phải.
“Cổ họng có đau không?” Giọng nói của Đường Tự cắt ngang dòng suy nghĩ trống không của cậu.
Đường Thác lắc đầu: “Không đau.”
“Đo nhiệt độ chưa, có sốt không?”
Cậu lại lắc đầu: “Không sốt, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi.”
Đường Tự nghe vậy, quay người trở lại bên bàn.

Trên mặt bàn có một cái túi, anh sột soạt lục lọi tìm tòi bên trong cái túi ấy, lấy ra một hộp thuốc.
“Vậy uống cái này thôi là được.”
Trong phòng làm việc có lắp một bình đựng nước, đèn báo nước nóng biến thành màu quả quýt, nước được giữ ở chế độ ấm.
Một ly nước nóng được bưng tới trước mặt Đường Thác, lúc này cậu mới rũ mắt nhìn cái cốc quen thuộc đó, sau đó ngẩng đầu nói: “Em bị cảm, sẽ lây đấy.”
Đường Tự kéo lấy tay Đường Thác, nhét cốc nước vào lòng bàn tay cậu, rồi bóc hai viên thuốc từ vỉ thuốc đưa cho cậu: “Không tìm thấy cốc giấy, chắc là dùng hết rồi, em ráng dùng cốc của tôi vậy.”
Uống thuốc xong, Đường Tự còn muốn đưa Đường Thác về nhà ăn cơm rồi ngủ, song Đường Thác lại bảo buổi tối còn phải luyện tập.

Đường Tự nhíu mày: “Bị ốm cũng phải đi sao?”
“Lúc Tết dương trường học có buổi diễn, dạo này thầy giáo yêu cầu phải cố gắng có mặt để tập luyện.”
Hết cách, Đường Tự chỉ đành đưa cậu tới nhà ăn giáo viên ăn cơm.
Ăn xong lúc tạm biệt, Đường Tự nhét hộp thuốc vào trong tay Đường Thác, dặn đi dặn lại cậu nhớ uống thuốc đúng giờ đúng liều lượng.

Đường Thác cúi đầu, phát hiện trên hộp thuốc có mấy chữ được viết bằng bút dạ mực đen, đương nhiên đó là nét chữ của Đường Tự: Hai lần một ngày, sau bữa sáng và bữa tối, mỗi lần hai viên.
Chẳng khác gì ngày trước, dường như thời gian không hề trôi đi mất, bảy năm này cũng chưa từng ngăn cách bọn họ.
Nhất thời, Đường Thác chỉ cảm thấy trái tim mình như được một lớp bông quý báu vừa thu xuống ôm trọn lấy, mềm mại, ấm áp và thoải mái, hơn nữa cậu còn hãm sâu vào trong đó, muốn thoát cũng không thoát ra được.