Tư Tự Vạn Thiên

Chương 6: Chương 6





Chỗ ngồi của Đường Thác trong giờ của Đường Tự đã chuyển từ hàng thứ hai từ dưới đếm lên thành hàng thứ nhất.
Chương trình học của ngành kĩ thuật rất nhạt nhẽo, lên lớp trừ công thức ra thì chỉ có công thức, thế nhưng giờ học của Đường Tự lại vô cùng náo nhiệt, lúc nào cũng có một đoàn tham quan tới “chấm công” giờ của anh, đương nhiên, đều là các bạn nữ.
Đối với chuyện này lúc mới đầu Đường Tự chỉ cười trừ không để bụng, cùng lắm anh chỉ nói đôi ba câu bông đùa: “Chút nữa học tôi sẽ đặt câu hỏi đấy, gọi đến ai không biết thì phạt chép công thức.”
Mặc dù vậy nhưng tâm trạng tới xem trai đẹp của các bạn sinh viên vẫn không hề giảm chút nào.

Thẳng cho đến một ngày, khi Đường Tự vào lớp học, anh phát hiện lớp học nho nhỏ đã kín người, Đường Thác đeo balo đang đứng ở lối đi nhìn anh, vẻ mặt cậu hoang mang, trên tay còn ôm một chồng bài tập.
Anh bỏ tài liệu trong tay xuống bàn, thở dài một hơi: “Các bạn sinh viên, tôi không phản đối các em vì bất kì sự yêu thích nào mà tới nghe giảng, nhưng tiền đề là các em phải bảo đảm các bạn sinh viên của lớp tôi không bị ảnh hưởng.” Sau đó anh hất cằm về phía Đường Thác: “Giờ có ai có thể nhường cho đại diện môn của tôi một chỗ không?”
Một câu “đại diện môn của tôi” làm Đường Thác cả tiết học cứ như đang trong mơ.
“Đường Thác?”
Một bạn “con nhà người ta” ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay khẽ đụng Đường Thác, cây bút trong tay Đường Thác vạch một đường lên trang sách.

Cậu là một người rất quý trọng sách vở, không quen nhìn trên đó có chút xíu vết bẩn nào cả, thế nên lúc đứng dậy, ánh mắt ảo não xót xa của Đường Thác vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách đó.
Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, Đường Thác phát hiện Đường Tự không đứng trước chỗ đặt máy tính bên trái phía sau bục giảng, anh đứng ngay trước mặt mỉm cười nhìn cậu, như vô tình hữu ý còn liếc cuốn sách trên bàn cậu một cái.
Đường Tự xoay viên phấn trong tay, anh không quay đầu, đưa tay dùng phấn chỉ vào màn hình lớn: “Sai số ổn định của đáp ứng hàm nấc đơn vị là bao nhiêu?”
Thực ra lúc Đường Thác bị gọi tên, các bạn học trong lớp đều rất bình tĩnh, không hề thay cậu lo lắng một chút nào.

Dù sao trong lớp Đường Thác cũng là chỗ “dựa hơi” vững chắc nhất, mỗi lần tới cuối kì là có thể xoay chuyển tình thế, cứu vớt mấy đứa như bọn họ.

Ai ngờ Đường Thác vừa lên tiếng, các bạn học phía dưới đều trố mắt nghẹn lời.
“… Sai số ổn định là cái gì?” Đường Thác nói rất bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn nào của người không nghe giảng bị gọi tên cả.
Đường Tự đang đứng trên bục giảng khẽ nghiêng đầu: “Sao thế, bài hôm nay tôi giảng khô khan lắm hả?”
Nghe xong câu này, trừ Đường Thác, hầu như tất cả mọi người đều không giám thở mạnh.
Không khí trong lớp học bỗng trở nên căng thẳng dị thường, ánh mắt Đường Tự quét qua cả lớp một cái, anh bật cười: “À không, không phải hôm nay, vốn dĩ môn học này đã rất khô khan, thế nên tôi thấy mấy đứa học chùa[1] như các em đúng là không nghĩ ra được.”
[1] Nguyên văn là 蹭课, chỉ việc tới lớp khác học
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều cười vang.

Đường Tự ra hiệu cho Đường Thác ngồi xuống, đợi đến khi không còn tiếng cười nữa anh mới trả lời đáp án cho câu hỏi vừa rồi, sau đó tiếp tục giảng bài.

Nửa sau tiết học Đường Thác cũng nghe không vào, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng Đường Tự cứ thoáng qua trước mắt.
Tan học, Đường Thác không rời đi ngay như bình thường, cậu ngồi tại chỗ chầm chầm thu dọn balo.

Trên bục giảng có một bạn nam đang thắc mắc một vấn đề với Đường Tự, anh viết viết vẽ vẽ lên bảng giải thích cho bạn ấy, đường cong cánh tay cực kì đẹp.
“Thác Thác, buổi tối nhớ đi tập luyện đấy.”
Bả vai bị vỗ một cái, người vỗ là Lộ Hồng, lớp phó văn nghệ của lớp bọn họ.

Rõ ràng là một chàng trai cao lớn thô kệch vậy mà bởi vì hôm bầu ban cán sự lớp không tham gia, dưới tình huống không hay biết gì bị mấy đứa bạn xấu và một đám bạn học đào hố cho làm lớp phó văn nghệ, thế là làm đến tận bây giờ, thực sự khổ hết nấc.
Hoạt động chào tân của đại học Công nghệ mỗi năm đều vô cùng phong phú, trừ lúc vừa mới khai giảng ra thì trường học sẽ có một buổi lễ chào tân rất long trọng.

Mỗi viện trong trường cũng sẽ có thêm một buổi chào tân nữa do hội học sinh và đoàn thanh niên tổ chức, thời gian không quy định, hoàn toàn dựa theo phong cách và hiệu suất của các viện.

Đường Thác ở viện Viễn thông, là viện số một số hai của đại học Công nghệ nên tất nhiên mọi chuyện đều phải giành giật, đến lễ chào tân cũng phải nghiêm túc tỉ mỉ.

Đã khai giảng được một tháng rồi những vẫn chưa tổ chức lễ chào tân, có điều như vậy cũng không sao, đã từng có một viện tận cuối học kì mới tổ chức, từ đó một đường thành danh.
Đường Thác gật đầu, nói: “Tao biết rồi.”
Lần này lớp bọn họ biểu diễn một tiết mục ngâm thơ chủ đề thanh xuân, Đường Thác phụ trách phần dùng sáo phối nhạc.

Tiết mục này chuẩn bị rất đơn giản, thành viên không nhiều, cũng không giống mấy tiết mục nhảy hay diễn kịch phải ngày ngày luyện tập, chỉ có bốn người phụ trách đọc diễn cảm, một người chơi piano phối nhạc và thêm cả Hà Chúng với Đường Thác hai người thổi sáo nữa, mọi người tự tập luyện riêng rồi cùng nhau luyện hai ba lần là xong chuyện.
Đợi lớp phó văn nghệ rời đi, bên cạnh Đường Tự cũng không còn ai cả.

Anh cầm lấy điện thoại trên bàn rồi bấm bấm, nhìn như đang trả lời tin nhắn cho ai đó vậy.


Đường Tự nhìn thấy Đường Thác vẫn ở đó thì thuận miệng hỏi: “Chưa đi sao?”
Đường Thác đứng dậy, sau khi cân nhắc một lát mới mở miệng: “Có cần phải chép công thức không ạ?”
Ngón tay đang lướt điện thoại của Đường Tự bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn Đường Thác của anh đầy vẻ thảng thốt, còn mang theo chút ý cười nữa.
Bắt gặp ánh mắt như vậy, Đường Thác hối hận cắn cắn môi.

Tiếc là lời đã nói ra thì chẳng khác gì bát nước đổ đi, tiếng cười của Đường Tự đã cường ngạnh quấy nhiễu hai tai của cậu.
“Em nghĩ gì vậy, tôi đùa các em thôi.” Dường như Đường Tự đã xử lý chuyện của anh xong, vừa cười vừa bỏ điện thoại vào trong túi quần.

Anh cầm lấy sách bước xuống bục giảng, vươn tay xoa đầu Đường Thác một cái rồi nói: “Ngốc hả em.”
Đúng là ngốc thật.

Chẳng ai là không nhìn ra, cái câu phạt bạn nào không trả lời được câu hỏi vẫn luôn treo bên miệng của Đường Tự chỉ là một lời bông đùa, thế nhưng Đường Thác vẫn sẽ suy nghĩ, nhỡ đâu đó là thật thì sao?
Đường Thác cúi đầu “ò” một tiếng rất nhỏ.
Đường Tự cuối cùng cũng ngừng cười: “Sao cả tiết hôm nay em cứ lơ mơ thế?”
“Buồn ngủ.” Đường Thác nói.
Nhìn hai bọng mắt to của cậu, Đường Tự lắc đầu: “Sao thế, ở kí túc xá phát tác thói xấu thức đêm à?”
“Ừm.” Tiếng “ừm” này hoàn toàn là giọng mũi của Đường Thác, sau đó cậu để ý thấy quai hàm của Đường Tự căng ra rồi khẽ hất, đến môi dưới của anh cũng hơi nâng lên.
Đường Thác rũ mắt, vẫn là động tác nhỏ đó không hề thay đổi.

Từ trước tới nay anh ấy đều như vậy, mỗi khi không vừa lòng với chuyện gì, trên mặt đều sẽ có chút biến đổi, đại khái ngay cả bản thân Đường Tự cũng không hề biết.
“Sau này đừng ngủ quá muộn, không xem tin tức hai hôm trước có một bạn sinh viên vì thức đêm nhiều mà đột tử sao? Bạn cùng phòng của em ngủ muộn thì em cứ giục bọn họ, đừng không dám mở miệng.” Nói xong, Đường Tự đưa quyển “Nguyên lý tự động khống chế” trong tay cho Đường Thác: “Lên lớp không nghe giảng còn vẽ vời lên sách, quyển sách này của tôi đổi lại cho em, tôi có hai quyển, vừa hay hôm nay đem quyển mới.”
Đường Thác kinh ngạc ngẩng đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Chậc, khách sáo với tôi làm gì.”
Đường Thác không lên tiếng, bởi vì cậu không biết phải tiếp lời như thế nào.


Tới bây giờ cậu cũng chưa thể rõ ràng cậu và Đường Tự quen thuộc đến mức nào, cũng không biết có tới mức không cần phải khách sáo này không.
“Ban nãy nghe thấy Lộ Hồng gọi em đi tập luyện, tập luyện gì vậy?”
Đường Thác cẩn thận đáp: “Tiết mục chào tân của viện.”
“Ồ? Em biểu diễn cái gì?”
“Sáo, lớp chúng em ngâm thơ, em phối nhạc.”
Trong mắt Đường Tự xoẹt qua một tia tán thưởng: “Em học thổi sáo? Không tồi nhỉ.”
Đường Thác cười: “Trình độ kém lắm, thổi bừa thôi.”
Hình như Đường Tự còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một bạn sinh viên đột nhiên muốn vào lớp tự học cắt ngang.
Đường Thác nhìn người đang chần chờ đứng trước cửa một cái, cậu cầm lấy cuốn sách trên bàn: “Thầy Đường, em đi trước đây.”
Đường Tự một mình về phòng làm việc, chưa bước vào anh đã nghe thấy phòng làm việc đối diện đang cười đùa náo nhiệt, một thầy giáo đang kể dáng vẻ miệng lưỡi bén nhọn của con trai lúc ở nhà tranh luận với anh ta, mọi người đều cảm thán trẻ con bây giờ đúng là nói không lại được.

Đường Tự bước vào góp vui, sau khi nghe một hồi, anh hỏi thầy giáo có hơi lớn tuổi kia một câu: “Trẻ con lúc nhỏ nói rất nhiều, sau khi lớn sẽ trở nên kiệm lời hay sao?”
Thầy giáo đó cảm thấy kì lạ: “Chuyện này không có quy luật gì đâu, phải xem tính cách đứa trẻ phát triển thế nào, có đứa tính cách từ nhỏ tới lớn đều không khác biệt mấy, có đứa lại thay đổi rất lớn, ảnh hưởng từ gia đình, những gì đã trải qua hay những người xung quanh, vân vân.”
Đường Tự nghe vậy thì khẽ cau mày.
Buổi tối Đường Thác ở sảnh tòa nhà dạy học của viện Viễn thông luyện tập hai tiếng đồng hồ, mọi người cùng nhau tổng duyệt tất cả các chi tiết một lần mới coi như hoàn toàn xong xuôi tiết mục.

Sau khi kết thúc, Lộ Hồng gào thét kêu tất cả đi ăn đồ nướng, Đường Thác thổi sáo cả buổi tối thực sự có chút đói, thế nên cậu rất tích cực đồng ý.

Lúc chuẩn bị đi, một bạn nữ đang đứng uống nước đột nhiên gọi cậu: “Đường Thác, điện thoại của cậu đang rung kìa!”
Cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại có hơi kì lạ, chỉ một chữ “A”.
Bạn nữ đó rất thông suốt, sau khi không cẩn thận liếc thấy thì cười hi hi nói: “Anh Thác lãng mạn ghê vậy, lưu danh bạ vị trí đầu tiên luôn, bạn gái hả?”
Là Đường Tự gọi đến.

Đường Thác không trả lời bạn nữ ấy, chỉ nhìn cười với cô rồi cầm điện thoại đi tới một bên.

Điện thoại đổ chuông rất lâu rồi, dù có bối rối thế nào Đường Thác vẫn phải lập tức nghe máy.
“Tập luyện xong chưa?” Thanh âm lười biếng của Đường Tự truyền đến, dẫu xung quanh có ồn ào thế nào giọng nói ấy cũng hết sức rõ ràng.
“Ừm, tập xong rồi.” Đường Thác nói.
“Có đói không, bận mãi đến giờ tôi vẫn chưa ăn cơm, em đi ăn khuya với tôi nhé?”

Đường Thác nâng tay còn lại của cậu lên gảy gảy cái cột ở bên cạnh: “Em không đói…”
Phải nói trên đầu ba thước có thần linh[2] thế nào nhỉ, vừa mới sóng êm biển lặng nói dối một câu Đường Thác đã nghe thấy tiếng hô đầy kinh ngạc phía bên kia.
[2] Trên đầu ba thước có thần linh: ý nói thần linh có khắp mọi nơi, không nơi nào là không tồn tại, thế nên đừng nghĩ rằng xung quanh không có ai là có thể làm chuyện xấu.
“Thầy Đường!”
Đường Thác sửng sốt, cậu lập tức từ phía sau cây cột ló đầu nhìn về phía bên đó, kết quả nhìn thấy Đường Tự đang cầm điện thoại chầm chầm bước xuống từ giữa cầu thang bộ.

Tim cậu bỗng run một cái, nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, chột dạ cúp luôn điện thoại.
Lúc lặng lẽ nhìn lại một lần nữa, Đường Thác thấy Đường Tự kì lạ bỏ điện thoại từ bên tai xuống nhìn một cái.
Lộ Hồng nhảy mấy bước lên bậc thang tới bên cạnh Đường Tự, cười hi hi: “Muộn vậy rồi thầy Đường mới đi ạ.”
Nhìn chiến trận của mấy người họ, Đường Tự ngạc nhiên hỏi: “Các em ở đây tập luyện sao?”
“Vâng ạ.”
Lúc này Đường Tự mới nhớ ra tòa nhà số bảy buổi tối đôi khi quả thực có nghe được tiếng nhạc mơ hồ, theo bản năng, anh lập tức tìm Đường Thác, nhưng lại không nhìn thấy cậu.
“Thầy Đường, tụi em đang định đi ăn đồ nướng này, thầy đi cùng tụi em đi.”
Tất nhiên, đề nghị này của Lộ Hồng rất được mọi người hoan nghênh, ai ai cũng đồng ý.
Vừa mới định từ chối thì Đường Tự đột nhiên liếc thấy góc áo lộ ra phía sau cây cột ở đại sảnh.

Anh hơi nhướn mày, rất chi là hứng thú nhìn cái góc áo sơ suất bị lộ ra đó, hỏi: “Các em có bao nhiêu người?”
Dù không hiểu câu hỏi này lắm nhưng Lộ Hồng vẫn nói: “Bảy ạ, vừa mới đi mất hai đứa thì vẫn còn năm.”
Đường Tự nở nụ cười gật đầu: “Duyệt, vậy thì tôi còn mời được, đi thôi.”
Mọi người thi nhau hoan hô, tiếng của Hà Chúng lớn nhất.
Đường Thác đang núp sau cây cột khóc không ra nước mắt, trong lòng cậu tính toán thời gian, Đường Tự đi đến đâu thì cậu dịch chuyển theo cây cột đến ấy, khỏi bị phát hiện.
Thế nhưng vừa mới tính xong thì nghe thấy Hà Chúng cao giọng hét: “Thác Thác! Đi thôi! Mày trốn ở đấy làm gì thế!”
Da đầu Đường Thác bắt đầu tê rần rần, trước ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Hà Chúng, cậu bất đắc dĩ phải đi ra, còn phải đón nhận một ánh mắt khôi hài khác nữa.
“Tao không đi đâu, tao không đói.” Cậu kiên trì nói.
Đồng đội heo có một đứa thôi sao mà được, vật họp theo loài, heo cũng không ngoại lệ.
Lộ Hồng đứng bên cạnh Đường Tự hô: “Đùa gì vậy mày, ban nãy không phải mày vẫn kêu gào đòi đi ăn đó sao!”
Đường Thác: “…”
Lúc đó Đường Tự đứng dưới ánh đèn của đại sảnh không rõ đang cười cái gì, anh vẫy vẫy tay với cậu, nói: “Đại diện môn, cùng đi ăn đi, cho tôi chút mặt mũi.”