Học kì mới, giáo viên dạy dương cầm cho Quý Đồng vẫn là Tần Ngữ.
Khả năng của Quý Đồng vẫn vậy, không hề tiến bộ, Cao lão gia biết cậu không thích nhưng cũng không đổi ý. Theo thường lệ Tần Ngữ chỉ cần dạy một khóa, nhưng bây giờ đã là khóa thứ hai của cậu rồi.
Dạy dỗ cậu nhóc này đối với Tần Ngữ không phải khó, nhưng cái chính là không biết làm thế nào để cậu yêu thích dương cầm, cô rất khó chịu với thái độ coi thường dương cầm của Quý Đồng.
Quý Đồng rất thông minh, nhưng cậu lại không đặt tâm vào đó, kiểu gì cũng là thái độ lãnh đạm nhạt nhẽo, hoàn toàn không hiểu được cái hay cái duy mĩ của dương cầm. Trên mặt Tần Ngữ thì biểu hiện kiên nhẫn nhưng nội tâm không kìm được gào thét, cô lại không tự chủ mà nhìn về phía phòng bếp, hình như đã lâu rồi cô không gặp được Lý Nhiễm. Trước đây mỗi khi cô tới, Lý Nhiễm đều lẳng lặng chờ ở cửa, rồi lại vào bếp làm điểm tâm chiêu đãi, giọng điệu ôn hòa, khác hẳn những người trước đây cô gặp.
Tới nơi nhà cao cửa rộng, cô cũng nghe được không ít tin đồn nhưng cô không tin Lý Nhiễm là loại người đó. Sau đó mới hiểu, vì sao trước đây cô không bao giờ gặp được ba của Quý Đồng.
Ba Quý Đồng, nghĩ đến người đó, cô lại vội vàng thu lại ánh mắt.
''Cô giáo Tần, mời cô uống trà, nghỉ ngơi chút đi.'' Dì Chương mang trà lên, thật vất vả nghỉ ngơi, Cao Quý Đồng vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, nói muốn vào nhà vệ sinh.
''Đứa nhỏ này.'' Dì Chương bất đắc dĩ mà lắc đầu, đột nhiên nhận được điện thoại, bên kia không biết nói chuyện gì mà sắc mặt bà đột nhiên nghiêm trọng, Trần Ngữ lập tức hỏi: ''Có chuyện gì vội thì cô cứ đi đi, hôm nay cháu không có việc gì, có thể chăm sóc Quý Đồng một lát.''
Dì Chương và Tần Ngữ cũng nói chuyện nhiều lần, nhận được ân tình này, ''Phiền đến cô rồi, cô chăm sóc Quý Đồng giúp tôi một chút, tôi sẽ về sớm.''
Dì Chương vừa đi xong, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Ngữ, cô cũng không dám lộn xộn, kiên nhẫn ngồi chờ Quý Đồng đi ra.
Mười phút trôi qua, vẫn không thấy Quý Đồng đâu. Cô nhịn không được đến cửa phòng nhà vệ sinh gõ cửa: ''Quý Đồng, con vẫn ở trong đó sao?''
Thật lâu sau mới truyền ra âm thanh của Quý Đồng, ''Cô giáo Tần, tay con hình như trật khớp rồi.''
Tần ngữ hoảng hốt, lập tức mở cửa, thấy Quý Đồng đang ngồi trên nắp bồn cầu, đang nâng cánh tay. Cậu cau màu, ngẩng đầu nhìn Tần Ngữ, Tần Ngữ ngồi xổm xuống xem vết thương, lập tức muốn đưa cậu đi bệnh viện. Cao Quý Đồng cũng đồng ý, nhịn đau dứng lên, Tần Ngữ đỡ cậu ra cửa rồi gọi điện cho Lý Nhiễm, điện thoại vang lên hồi lâu không có người nghe, cô chỉ có thể hỏi Quý Đồng; ''Quý Đồng, con có nhớ số của ba không?''
Quý Đồng bảo cô gọi điện cho Lý Nhiễm, lại thấy cô hỏi số của Cao Lãng, cậu có chút không tình nguyện, nhưng vẫn bảo cô rằng số điện thoại của Cao Lãng có trong đồng hồ của cậu.
Tần Ngữ tháo xuống đồng hồ của cậu, điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.
Cao Lãng đang ở cuộc họp, thấy trên màn hình xuất hiện tên Cao Quý Đồng liền hoảng hốt một chút. Đứa nhóc này chưa bao giờ gọi cho hắn, hắn do dự một chút, lập tức đựng dậy đi nghe điện thoại, giải tán cuộc họp, một mạch chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ đang cố định tay cho Quý Đồng, cậu nhìn thấy Cao Lãng cũng không nói gì, bác sĩ hỏi cậu có đau nữa không, cậu đáp lại không đau.
Cao Lãng được bác sĩ gọi qua dặn dò một chút, đồng thời cấp thuốc. Tần Ngữ đứng một bên, màn hình điện thoại sáng lên, nhìn thoáng qua là Lý Nhiễm, Cao Lãng xoay người nhìn cô một cái, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại buông di động xuống.
''Còn đau không?'' Cao Lãng dừng ánh mắt trên người cô một giây rồi quay qua bên Quý Đồng.
''Không đau.'' Quý Đồng thấy hắn hỏi thì chán ghét, rõ là mới nói không đau xong.
Cao Lãng thấy phản ứng của cậu, ngực cứng lại.
Đứa nhỏ này, còn nói không đau.
Quý Đồng thấy Cao Lãng đưa tay về phía mình, sợ hắn ôm lấy mình, nhanh chóng nhảy từ ghế xuống, Cao Lãng dừng lại chút rồi thu hồi tay, lại quay qua nhìn Tần Ngữ: ''Cô là cô giáo Tần à? Cảm ơn cô.''
Cao Lãng lại khách khí nói cảm ơn, từ bệnh viện đi ra liền gọi taxi cho cô, tiễn cô đi rồi mới đưa Quý Đồng về nhà.
Trên xe Quý Đồng giả bộ ngủ, Cao Lãng chịu đựng cơn tức giận, về nhà vẫn không thấy Lý Nhiễm. Dì Chương mới từ bên ngoài trở về, thấy Quý Đồng bị thương, đau lòng nhìn về phía Cao Lãng nó xin lỗi, Cao Lãng không đành lòng trách cứ trưởng bối, xách Quý Đồng về phòng cho cậu nghỉ ngơi.
Quý Đồng vốn không muốn nói chuyện, cậu ngã xuống phải dừng tay đã, không thể nào không đau, nhưng nhìn thấy Cao Lãng thì không muốn bày ra bộ dạng bị thương cho hắn xem, cậu vươn cái tay không đau ra nói, ''Lấy giúp con cái iPad, con muốn xem Iron Man, cảm ơn.''
Cao Lãng liền mở phim cho cậu, dùng sức xoa đầu,
''Được rồi, con xem đi, đừng lộn xộn, làm sao thì nói với ta.''
Cao Quý Đồng không quan tâm, tỏ vẻ hắn có thể đi rồi. Cao Lãng hơi buồn buồn, đóng cửa rời đi.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy dì Chương đang gọi điện cho Lý Nhiễm liền biết cô đang trên đường về, hắn nói với di Chương; ''Dì Chương, hôm nay cô về trước đi, hôm nay con không đi làm, con ở đây rồi.''
Dì Chương nhìn sắc mặt hắn, lại sợ khuyên không được còn phản tác dụng, cuối cùng chỉ có thể thở dài, liền tránh đi.
Cao Lãng vẫn đang chờ đợi, đợi đến khi Quý Đồng ngủ rồi mới thấy Lý Nhiễm trở về. Cô vừa vào cửa, giày cũng chưa tay, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Cao Lãng, chạy thẳng về phía phòng ngủ của Quý Đồng, thấy cậu đang yên lặng ngủ mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm Tần Ngữ gọi điện, cô đang dọn dẹp, cả người toàn là tro bụi. Lại nhìn đến cánh tay của Quý Đồng, còn thấy đầu giường đặt băng và thuốc, hiểu được là thằng bé chỉ bị trật khớp.
Thấy Quý Đồng ngủ ngoan, cô cũng không muốn đánh thức cậu, đứng dậy bước ra ngoài.
Cao Lãng đứng ở hành lãng, Lý Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt hắn liền biết sắp phải ứng phó với cơn tức giận, cũng may cô cũng có kinh nghiệm, nhẹ giọng nói một câu: ''Để Quý Đồng ngủ.''
Những lời này là có ý tức, đối phương cũng hiểu.
Cao Lãng lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi về phòng khách, Lý Nhiễm đi theo sau hắn, đi đến phòng khách, Cao Lãng lại thấy cô đi ra cửa, cho rằng cô lại muốn chạy trốn, liền đi theo sau, không nghĩ cô chỉ khom lưng cởi giày.
Nhìn cô thay giày, hắn cười lạnh chất vấn: ''Tôi nói cho cô biết, không biết cô có chuyện gì quan trọng ngoài kia, nhưng đừng quan trọng đến mức có thể bỏ rơi thằng bé.''
Lý Nhiễm bình tĩnh trả lời: ''Chuyện của em, anh không cần quan tâm. Ở nhà đâu phải có mỗi Quý Đồng, còn có dì Chương và cô giáo Tần.''
Đây là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không có chuẩn bị.
Cao Lãng bị thái độ của cô làm cho giận điên người, ý của cô đây là gì? Mỗi ngày cô đều ở ngoài không trở về, là ý gì a?
''Lý Nhiễm, cô đừng quên, là cô muốn sinh nó ra.''
Lý Nhiễm đổi xong giày, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: ''Em không quên.''
Cao Lãng bị ánh mắt cô làm đau đớn; ''Vậy bây giờ ý của cô là như thế nào?''
''Em chẳng có ý gì.'' Cô nói chuyện không mang theo một tia cảm xúc, ''Cũng không phải lần đầu Quý Đồng bị trật khớp, nó thích vận động, trước kia cũng từng bị thương. Chắc là lần đầu anh thấy nên làm mọi thứ nghiêm trọng đi.''
Cao Lãng bị cô nói đến sửng sốt.
''Nó rất kiên cường, bị thương cũng không khóc, sợ mẹ phải khổ sở nó sẽ càng khó chịu hơn. Nó là một đứa trẻ độc lập, không thích mẹ quản nhiều, càng không thích người khác quản.''
''Em biết anh không hiểu cái này, nhưng chuyện này vốn bình thường như vậy. Anh không phải làm nghiêm trọng lên với em, trước đây là em muốn giữ lại Quý Đồng. Em chăm sóc nó cũng không tồi, không làm phiền đến anh, em tự thấy mình là một người mẹ có đủ tư cách, làm tròn bổn phận của mẹ.''
Âm thanh nói chuyện của Lý Nhiễm ôn nhu từ tốn nhưng lại như cây búa vô tình nện mạnh vào lồng ngực hắn, ngực rất đau, đau đến muốn điên.
''Cô hiện tại là đang trách cứ tôi sao?'' Hắn cố gắng kiềm chế, âm thanh run run.
''Không có.'' Đôi mắt Lý Nhiễm bình thản quá mức, dùng ngữ khí bình thường đáp lời, ''Anh đã nói, em không có tư cách trách cứ anh. Em cũng không muốn trách ai, kết cục này là em chọn.''
''Vậy cô đang hối hận sao?''
''Em không hối hận vì đã sinh ra Quý Đồng.'' Cô bình tĩnh đáp, ''Nhưng cũng không phải hoàn toàn không hối hận.''
''Em cũng giống như anh, hối hận vì đêm đó đã không rời đi. Cũng càng hối hận, hối hận vì đã thích anh.'' Câu cuối cùng cô nói ra cũng thực nhẹ nhàng.
Cô khi đó không đủ trưởng thành, cho rằng cứ thích thôi là đủ rồi. Kỳ thật, thích một người, không nhất quyết phải có được, chỉ cần người đó hạnh phúc là tốt rồi.
''Mẹ.'' Quý Đồng dường như nghe thấy tiếng của Lý Nhiễm, dụi dụi mắt đi xuống giường, mở cửa ra quả nhiên thấy mẹ.
Nháy mắt Lý Nhiễm lộ ra nụ cười ôn nhu, bước qua phía cậu.
''Xin lỗi, Quý Đồng, bây giờ mẹ mới về.'' Cô dán mặt mình lên mặt Quý Đồng, độ ấm bình thường, không sốt, ''Con còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?''
''Không đau, không có vấn đề gì ạ. Chỉ là trật khớp thôi, bác sĩ nói đã ổn rồi.'' Cậu sờ sờ tóc Lý Nhiễm, như an ủi lại mẹ.
Cậu sợ nhắn là Lý Nhiễm phải đau lòng, khi còn nhỏ cậu bị sốt, nửa đêm mở mắt ra thấy mẹ đang khóc.
''Có đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con.'' Lý Nhiễm cười.
''Có chút đói bụng.''
''Muốn ăn gì nào?''
''Ăn gì cũng được ạ.''
''Tốt, vậy con lên giường nghỉ ngơi đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm.''
''Dạ.''
Lý Nhiễm đưa Quý Đồng về phòng, xoay người lại vẫn thấy Cao Lãng đứng đó. Sắc mặt hắn trầm xuống, cô cũng nhẹ thở dài.
Hình như hắn dạo này cũng không tốt lắm, có chút mệt mỏi. Bất quá, chờ khi cô đi rồi, hắn sẽ lại tốt thôi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy trước khi đi nên nói với hắn một tiếng, như vậy đối với hắn tốt hơn. Không đợi đến khi cô tiến đến, hắn đã nhanh đi qua, trở lại phòng đóng cửa.
Cao Lãng muốn bình tĩnh lại, nhưng phát hiện càng kiềm chế càng không chịu được.
Hối hận? Bây giờ cô mới hối hận thì đã muộn rồi.
Cô quấy đảo cuộc sống của hắn như vậy, giờ lại thản nhiên nói hối hận, cứ như vậy cho ân ân oán oán bỏ qua sao?
Cô dựa vào cái gì mà hối hận? Làm sao có tư cách hối hận? Ai cho phép cô hối hận? Hắn càng không cho cô hối hận!