Từ Từ

Chương 9



Tào Nhân dẫn Lý Nhiễm đi dạo phố, tư thái không so được với Mục Tuyết, nhưng cũng không kém cạnh. Cô sắp kết hôn rồi, có rất nhiều thứ muốn mua. Đi dạo trên đường, cô nhìn thấy một tiệm chụp ảnh, liền lôi Lý Nhiễm vào theo.

Hôn kì của cô là năm sau, nhìn lại thì thấy vẫn còn thật nhiều thời gian, nhưng mấy tiểu tiết cần làm thì thật nhiều, cô tính toán một hồi không bằng làm luôn bây giờ, liền tính đến chuyện chụp ảnh cưới.

Vừa vào cửa, nhân viên đã nhiệt tình chạy ra tiếp đãi hai người. Tào Nhân xem qua một số ảnh chụp có sẵn của họ, cảm thấy phong cách không tồi. Lý Nhiễm ở một bên nghe bọn họ tư vấn, giờ mới biết hóa ra chụp ảnh cưới lại phiền toái như vậy.

Cứ như vậy hơn một giờ trôi qua, thẩm mỹ của Tào Nhân rất cao, nhưng giá cả lại thấy không phù hợp nên còn do dự. Nhân viên nỗ lực tư vấn, nhìn thấy Lý Nhiễm bên cạnh, nhiệt tình mà nói:

''Nếu quý khách làm cùng bạn mình, giá cả có thể ưu đãi đó. Tôi thấy hay là vị tiểu thư này cũng kết hôn đi? Hiện giờ đính hôn, đến ba năm sau vẫn còn ưu đãi, chiết khấu lời lắm.''

Lý Nhiễm không nghĩ nhân viên có thể nhiệt tình đến vậy, ôn hòa cười nói không cần. Tào Nhân cũng cười cười, quay qua nhân viên nói:

''Con trai cô ấy học tiểu học rồi.''

Nhân viên a một tiếng, nói Lý Nhiễm trẻ như vậy, thật sự không nhìn ra. Lý Nhiễm lật xem một số ảnh chụp của họ, nhận định rằng ảnh chụp rất được, những cặp đôi yêu nhau hạnh phúc trong bức ảnh thật đẹp và sống động.

Quả thật việc chụp ảnh cưới, không phải không có ý nghĩa.

Không trách được những cặp đôi yêu nhau đều muốn cùng ghi lại những khoảnh khắc tình yêu rực rỡ trang trọng đó.

Từ trong tiệm bước ra, Tào Nhân mời Lý Nhiễm ăn cơ. Ở chỗ ăn, Tào Nhân gọi cả bạn trai tới. Đối phương bâng quơ đáp lại vài câu, Tào Nhân có chút không kiên nhẫn vội treo điện thoại.



Thấy Lý Nhiễm đang nhìn mình, cô không thèm để ý mà cười cười, ''Sao vậy? Sao lại nhìn tớ như vậy?''

Lý Nhiễm hỏi Tào Nhân: ''Cậu thích anh ta lắm sao?''

''Thích'', cô thẳng thắn đáp lời, không chút giấu giếm, ''Nhưng chỉ như vậy thôi.''

''Tình yêu của một người là hữu hạn, tớ đã trao nó cho người khác, cuối cùng lại không thể trao cho anh ấy nhiều như vậy.'' Lý Nhiễm nghe cô bi thương nói, không biết phải an ủi thế nào.

''Bất quá hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu.'' Tào Nhân mau chóng khôi phục cảm xúc, ''Chúng ta đều không còn nhỏ nữa, mấy cái tình yêu gì đó đều là gió thoảng mây bay, cậu hẳn là cũng hiểu rõ rồi, cậu cũng vì Quý Đồng, mới cố gắng được đến hôm nay.''

Lý Nhiễm gật gật đầu, hai người đều bước qua cái tuổi tình yêu màu hồng, trên vai giờ phải gánh chỉ là trách nhiệm.

''Chính là,..'' cô muốn nói rồi lại thôi, chân thành nói với Tào Nhân, ''Tớ cảm thấy cậu xứng đáng có được hạnh phúc thật sự.''

Cô ấy người trưởng thành đều phải học cách thỏa hiệp, nhưng Tào Nhân là một người rất tốt, cô hy vọng cô ấy có thể thật hạnh phúc.

Tào Nhân nở nụ cười bất đắc dĩ đầy phức tạp, than nhẹ một tiếng, ''Đôi khi tớ cảm thấy cậu cũng trưởng thành hơn trước kia rấy nhiều, có khi lại cảm thấy vẫn ngốc nghếch như ngày xưa.''

''Do tớ nhiều chuyện rồi.'' Lý Nhiễm hiểu tâm tư mà chắn trước, ''Tớ đã sống thật hồ đồ, cứ nghĩ này thì mình thật thông minh, này thì kiên cường, cuối cùng lại không biết mình đang sống vì cái gì. Tớ chỉ vọng, cậu không được từ bỏ. Tớ biết một số chuyện cậu muốn buông xuống, nhưng thực sự không phải nghĩ là có thể làm...''

Cô chính mình kể ra trăn trở của bản thân, ''Thỏa hiệp, khẳng định là muốn thỏa hiệp. Còn có trách nhiệm. Chính là, chính là, chỉ cần cậu không từ bỏ. Không phải là không được từ bỏ những việc cậu sắp làm trước mắt, mà là không từ bỏ kỳ vọng vào đối phương ở tương lai.''

''Như vậy sẽ vui vẻ.'' Cô thật sự không biết bày tỏ suy nghĩ như thế nào, cuối cùng chỉ có mấy chữ này.

Tào Nhân trong lòng run lên, Lý Nhiễm từ bỏ bày tỏ tiếp.

''Hiện tại tớ cảm thấy rất vui vẻ.'' Tào Nhân không sợ mà cười cười, ''Có người yêu tớ, tớ rất hài lòng.''

- -------

Cao Lãng cuối cùng cũng thỏa hiệp với Cao Quý Đồng, đồng ý cho cậu bé ăn cơm hộp. Gà rán, hamburger, đều là mấy thứ thực phẩm không tốt cho sức khỏe.

Cao Quý Đồng nhìn đầy bàn mấy thứ này, còn thấy cả Cao Lãng đang vừa ăn vừa xem điện thoại, ''Mẹ nói không được vừa ăn vừa xem điện thoại.''

Cao Lãng liếc cậu một cái, buông di động xuống, ''Vậy con nói xem, mẹ đi ra ngoài sao không dẫn con theo.''

''Con không muốn đi theo.''

Cao Lãng nghẹn một chút, hơn nửa ngày không nói chuyện nữa.



Ăn xong cơm trưa, Cao Quý Đồng dọn dép rác trên bàn, về phòng dọn đồ đi học. Cả chiều Cao Lãng không có việc gì, nói tài xế không cần tới nữa, tự mình đưa cậu đi học. Cao Quý Đồng không nói không được, nhưng biểu tình cũng chẳng vui vẻ gì.

- ------

Võ quán không nhiều người lắm, Cao Quý Đồng cũng tự tìm thấy thầy giáo của mình. Trẻ con trong gia đình họ là như vậy, từ bé đều phải học một ít võ phòng thân, ở nhà Cao Quý Đồng cũng tập luyện ở sân giống như Cao Lãng lúc nhỏ.

Cao Quý Đồng tuổi còn nhỏ, bắt đầu học đánh quyền cảm thấy thật khó khăn, tay chân nhỏ nhỏ không luyện ra được dáng hình gì, Cao Lãng nhìn nhìn rồi quay ra ngoài chờ cậu bé.

Cao Lãng trời sinh diện mạo nổi bật, có mấy mỹ nữ đến gần hỏi chuyện, hắn không có phản ứng gì, nói ''Con tôi đang học trong đó.''

Lý Nhiễm cùng Tào Nhân dạo phố, lại nhìn lại thời gian thấy chưa đến lúc Quý Đồng tan học, lập tức một đường đến võ quán, chuẩn bị cùng cậu về nhà.

Đến nơi liền thấy một mỹ nữ từ trước mặt Cao Lãng, đang hậm hực rời đi.

Thấy hắn, cô khẽ dừng chân. Cao Lãng cũng thấy cô, ánh mắt dừng lại vài giây cũng nhanh chóng rời đi.

Lý Nhiễm tìm một chỗ khá xa hắn rồi ngồi xuống, ở võ quán có người nhận ra cô, đưa tới trà nóng: ''Mẹ Quý Đồng a, hôm nay ai đứa Quý Đồng đi học vậy?''

Ở võ quán không có người biết Cao Lãng, chỉ thấy là một người trẻ tuổi có vẻ thân thích với Quý Đồng. Lý Nhiễm nói đó là ba của Quý Đồng, đối phương thực sự kinh ngạc.

''Hai người kết hôn sớm vậy sao, là thanh mai trúc mã sao?''

Lý Nhiễm cùng Cao Lãng đều trông rất trẻ tuổi, cùng Cao Quý Đồng đứng cùng một chỗ, nhiều người chỉ nghĩa là anh em họ hàng chứ không nghĩ tới là một nhà ba người. Người nói chuyện với Lý Nhiễm là một nam sinh trẻ tuổi, là sinh viên, ngày thường hay cùng Lý Nhiễm nói chuyện, cũng tính là quen biết lẫn nhau.

''Không phải vậy.'' Cô hiền hòa cười một cái, Cao Lãng cùng Ứng Thanh Hề mới là thanh mai trúc mã, cô chỉ là kẻ vô duyên xen vào cuộc sống của họ.

Chàng trai dựng ngón tay cái về phía cô, ''Yêu sớm nha.''

Bọn họ hàn huyên vài câu, Cao Lãng đột nhiên đem cặp của Quý Đồng ném lên mặt bàn, kéo Lý Nhiễm khỏi ghế. Chàng trai thức thời mà rời đi, Lý Nhiễm đem cặp của Quý Đồng đặt sang ghế bên cạnh.

''Đến nam sinh cô cũng không tha?'' Khuôn mặt hắn vô tình mà xoát điện thoại, cũng không thèm nhìn Lý Nhiễm, Lý Nhiễm không nói chuyện, cúi đầu sửa sang lại cái túi.

Ở nơi công cộng, Cao Lãng không thể phát tác tính xấu, ngực như bị đè nén đến phát đau.

Quý Đồng học xong, chạy ra ngoài liền nhìn thấy Lý Nhiễm, tức khắc cười rộ lên, ''Mẹ, sao mẹ lại tới đây?''

''Tới đón con về đó, có mệt không? Trưa nay con ăn cái gì đó?'' Cô ôn nhu mà cười với Quý Đồng, cũng cầm khăn lông lau đi mồ hôi cho cậu.



''Gà rán cùng hamburger.'' Cao Quý Đồng nói đúng sự thật.

''Ôi, sao con có thể ăn mấy cái thứ đó. Vậy chút nữa con muốn ăn cái gì?''

''Bò bít tết.''

''Được, đợi chút nữa chúng ta đi ăn bò bít tết.''

Cao Lãng thấy hai mẹ con không thèm nhìn đến hắn, nhắc Quý Đồng cằm lấy cặp sách rồi liền đi ra ngoài. Lý Nhiễm nhìn hắn, quay qua Quý Đồng nói: ''Quý Đồng, con cùng ba ba lên xe chờ mẹ, mẹ đi toilet xíu.''

Người phía trước nghe thấy vậy cũng bước chậm lại, Cao Quý Đồng theo sau, tuy rằng không nói chuyện nhưng cũng chịu hướng hắn mà đi tới.

Bởi vì Quý Đồng muốn ăn bò bít tết, Cao Lãng liền dẫn bọn họ đến một nhà hàng tây. Lý Nhiễm thấy được Quý Đồng thật sự hứng thú, cảm thấy thằng bé đang rất vui vẻ, lúc thì nói về nhân vật trong anime yêu thích, lúc thì lại kể về giấc mộng đêm qua.

Quý Đồng vui vẻ, Lý Nhiễm cũng vui vẻ. Cô không để ý ánh mắt của Cao Lãng, không biểu hiện thái độ gì với hắn, hắn cũng ngoài ý muốn phối hợp, khống chế bất mãn đối với cô.

Mấy năm nay, hắn không phải không có thay đổi.

''Quý Đồng!'' Một nhà ba người đang ăn cơm, đột nhiên truyền đến âm thanh vang dội.

Lý Nhiễm nhìn về phía đâu, một cậu nhóc tròn vo đáng yêu đang chạy về phía họ. Là nhóc nhà Thẩm gia, Trình Tễ Minh, từ nhỏ đã chơi thân với Quý Đồng, đáng yêu lại nhiệt tình.

Theo sau hắn là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Đều là người cô quen biết, một người là bạn tốt của Cao Lãng – Thẩm Trị. Một người là người mà Cao Lãng bắt cô phải hứa không bao giờ được xuất hiện trước mặt người đó nữa, Ứng Thanh Hề.