Bên tai truyền đến tiếng sóng biển vỗ vào bờ, trong không khí tràn đầy mùi thơm của hoa diên vĩ, hương hoa nhàn nhạt đẩy lùi mùi tanh nồng của nước biển khiến người ta không biết đang trên đất liền hay giữa biển sâu.
Lâm Tri Ngư khó khăn mở hai mắt, phát hiện mình đang nằm trong một nơi giống hang động, dưới thân là tơ lụa mềm mại, bốn phía chất đầy kim ngân châu báu, trong ‘hang động’ vốn tối tăm cũng nhờ minh châu được khảm trên đá mà sáng ngời rực rỡ.
Ngoài cơn đau nhức sau lưng, thân thể cậu không có chỗ nào không thoải mái. Nếu không phải hai bên bắp đùi lít nhít dấu hôn đỏ lừ, Lâm Tri Ngư còn tưởng tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ đến Tố Châu khác thường ngày hôm qua, Lâm Tri Ngư vừa lo lắng vừa sợ hãi, ánh mắt vô thức lướt qua dao găm sắc bén làm từ xương cá cắm dưới đất, bên cạnh là một cái xương cá không nguyên vẹn.
Hang không sâu, trên đường ra ngoài treo đầy chuông gió từ vỏ sò phát sáng, gió biển thổi qua nó sẽ kêu leng keng vui tai. Lâm Tri Ngư nhờ vào tia sáng yếu ớt đó đi ra ngoài, một bãi đá ngầm như những ngọn núi nhỏ kề nhau san sát xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Một cơn sóng vỗ vào bờ, đâm vào tảng đá lớn, bọt biển trắng xóa như tuyết phun lên tung tóe. Bên cạnh bày đầy chậu hoa diên vĩ màu tím lam được trồng trong vỏ trứng chim.
“Thích không?”
Người cá ngồi bên bờ biển, đội vòng hoa trên đầu, cười vui vẻ nhìn thiếu niên mới tỉnh. Ánh nắng ngoài khơi rơi vào đôi con ngươi sâu không thấy đáy, hiện lên vẻ dịu dàng thường ngày.
“Tố Châu…”
Lâm Tri Ngư ngồi xổm bên bờ, muốn xoa xoa đôi mắt Tố Châu, tay cậu nhấc đến giữa không trung rồi đột nhiên rụt trở về.
Tố Châu thấy thế, nắm tay Lâm Tri Ngư đặt lên khóe mắt, nhẹ nhàng xoa xia: “Xin lỗi, tối hôm qua anh mất khống chế nên dọa em, đừng sợ anh, được không?”
Lâm Tri Ngư nhìn mắt Tố Châu đôi mắt, là màu đen kịt đến từ biển sâu chú không phải màu đỏ tươi khát máu.
“Mất khống chế? Anh bị bệnh à?”
Tố Châu bật cười, lấy vòng hoa trên đầu mình đội cho Lâm Tri Ngư, giải thích: “Người cá bình thường sống dưới biển sâu vạn mét, rất ít khi xuất hiện. Nhưng vào ngày trăng máu, chúng anh sẽ phải nổi lên mặt nước để giao phối.”
Đâu chỉ giao phối? Trăng máu sẽ kích thích tính hung tàn từ trong xương của người cá, có không ít người cá vì không thể kiềm chế nổi mà lợi dụng nhan sắc trời ban để dụ dỗ thủy thủ trẻ tuổi, kéo họ xuống nước tiến hành giao phối, sau đó hút cạn máu của họ, nuốt vào bụng.
Kí ức đêm qua hiện lên trong đầu, Lâm Tri Ngư đỏ mặt, ngón tay lúng túng bấm vào nhau. Rõ ràng hôm qua Tố Châu hung ác kịch kiệt như thế, dường như muốn ăn cậu, nuốt vào bụng, thực sự chỉ là giao phối sao?
“Tiểu Ngư thích con dao này?”
Tố Châu nhìn thấy con dao bằng xương trong tay Lâm Tri Ngư, ánh mắt tối sầm lại, cười khẽ: “Cái này, năm ấy anh mới phân hóa, đánh nhau cùng một người cá trưởng thành, không may bị đánh đứt xương sườn.”
Lâm Tri Ngư sững sờ, lập tức ném con dao xuống đất, cậu lại thấy không thích hợp lắm, vội vàng nhặt nó lên, lau sạch rồi đưa cho Tố Châu, ánh mắt liên tục nhìn vào lồng ngực tái nhợt đang phập phồng của đối phương.
“Không cần lo lắng.” – Tố Châu kéo tay Lâm Tri Ngư đặt dưới sườn, xương sườn hoàn chỉnh không hề tổn hại hơi trập trùng theo hô hấp của hắn: “Anh không sao rồi, người cá có năng lực tự lành rất mạnh.”
“Ai thèm lo lắng cho anh.” – Lâm Tri Ngư rụt tay về, mắt liếc sang đám chim biển đang săn mồi.
“Có phải Tiểu Ngư đói bụng không? Để anh chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Không đợi Lâm Tri Ngư trả lời, Tố Châu nhảy xuống biển, đuôi cá màu xanh đen như ẩn như hiện dưới mặt nước, một lát sau thắng lợi trở về.
Cá hồi sống nhảy nhót tưng bừng, một đống trái cây xanh xanh hồn hồng và một đống con sò to to nhỏ nhỏ khiến Lâm Tri Ngư nhìn hoa cả mắt. Không biết Tố Châu tìm từ đâu hai khối đá trắng đánh lửa, Lâm Tri Ngư bẻ mấy cành cây mọc từ trong khe đá, bắt đầu nhóm lửa nướng cá.
Cá hồi bị Tố Châu mổ bụng nhanh gọn, đổ lên một loại gia vị không biết tên, xiên qua que nhọn, đặt trên đống lửa. Cá chín thơm ngon, da nướng vàng giòn rụm, thịt mềm tươi ngọt, Lâm Tri Ngư ăn mấy con liền, suýt thì no căng cả bụng.
“Có ngon không?” – Tố Châu đưa cho Lâm Tri Ngư một loại quả màu hồng: “Ăn cái này đi, tiêu cơm.”
Lâm Tri Ngư gật gật đầu, sờ cái bình sứ Thanh Hoa đựng gia vị: “Anh lấy mấy cái này ở đâu thế?”
“Trái cây anh hái trên đảo, gia vị là con quỷ bạch tuộc đưa cho” – Tố Châu thần bí nhìn cậu: “Tiểu Ngư có muốn đi nhìn tên đó không?”
“Theo lời con người các em thì là Hải Thẩn.” – Tố Châu dần thấp giọng, mang theo ý tủi thân làm nũng: “Ngày trước Tiểu Ngư còn coi cái tên xấu xí đấy là anh.”
“Suỵt!” – Lâm Tri Ngư vội bịt miệng hắn, lặng lẽ liếc nhìn bốn phía: “Nếu chúng ta nói xấu Hải Thần thì có bị nghe thấy không?”
“Không đâu, tên đó bị lãng.”
Tố Châu vừa dứt lời, trong nước biển phun lên một cột nước to, một đám san hô đỏ tươi như máu rơi bên chân Lâm Tri Ngư.
“Đây là?” Lâm Tri Ngư nhặt một nhánh san hô nhỏ, không hiểu gì, nhìn về phía Tố Châu.
“Nhận đi, đây là quà ra mắt của tên quỷ bạch tuộc kia.”
Tố Châu như làm ảo thuật, lấy một viên trân châu màu hồng nhạt từ vòng hoa, cười nói: “Muốn xuống đáy biển chơi không? Hoàng tử bé của anh?”
Lâm Tri Ngư vừa căng thẳng vừa mong đợi: “Đáy biển? Nhưng mà em…”
Chưa nói xong, trên môi đã bị một thứ mềm mại chặn lời. Cậu bị Tố Châu nâng cằm lên, cạy môi cậucậu, dùng nụ hôn chặn lại.
“A…”
Trong lúc môi lưỡi dây dưa, một viên trân châu bị đẩy vào trong miệng, Lâm Tri Ngư suýt thì nuốt nó xuống, vội đẩy lồng ngực Tố Châu, a a kêu cứu.
Tố Châu chưa thỏa mãn, lưu luyến liếm lên môi cậu rồi mới lùi lại: “Đây là Tị Thủy châu, ngậm chặt.”
Viên trân châu hồng nhạt này là Tị Thủy châu? Lâm Tri NGư nửa tin nửa ngờ che miệng, gật gật đầu.
Người cá giảo hoạt híp mắt, hôn lên mu bàn tay cậu, xoay người trước hoàng tử bé của hắn, mở miệng: “Lên đây đi, anh cõng em.”
Trong miệng ngậm đồ vật không tiện nói chuyện, Lâm Tri Ngư ôm cổ Tố Châu, làm một động tác xung phong hưng phấn, giống như đứa trẻ đang nóng lòng chinh phục biển rộng bao la.
Ánh sáng nhạt trong trẻo ngoài khơi bị một cột nước phá tan, người cá mạnh mẽ cõng hoàng tử bé của hắn nhảy vọt giữa không trung, lao xuống dòng nước biển xanh thẳm.
Lâm Tri Ngư hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, sau đó bị nước biển lành lạnh bao vây, chìm xuống dưới.
Trên má đột nhiên bị cắn một cái, Lâm Tri Ngư giật mình mở mắt ra, Tố Châu nghiêng đầu nhìn cậu, cố ý nhếch môi để lộ hàm răng sắc nhọn, cười vừa tà ý vừa phóng đãng.
Lâm Tri Ngư không để ý tới con cá háo sắc này, bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn. Tia nắng xuyên qua nước biển, chiếu sáng một vùng biển yên tĩnh, tất cả sinh vật dưới biển đều được tắm dưới vầng sáng mông lung này. Có san hô màu hồng nhạt, có hải tảo đang lay động, có đám cá nhỏ không biết tên đang tuần tra, khám xét hai người xa lạ, có cơn sóng trôi nổi giữa biển, mang theo đủ loại tia nắng sắc màu nhấp nhoáng, chẳng khác nào một giấc mơ tiên cảnh mà ai cũng mơ ước.
Hai người dừng giữa biển, lẳng lặng thưởng thức bầy cá và rùa biển lướt qua, nhìn con sứa trong suốt như phát sáng đang phiêu du xung quanh hai người. Lâm Tri Ngư nhìn ngắm ngẩn người, Tố Châu đụng tay cậu, ánh mắt hất về bên dưới.
Muốn xuống sâu hơn sao? Lâm Tri Ngư nắm chặt cánh tay, đột nhiên cảm giác thân thể bay vụt về phía dưới, đuôi cá sắc bén xé tan màn nước lạnh lẽo, lao vút về phía đáy biển.
Hai người giống như hai ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống, xuyên qua đám đá ngầm bất ngờ xuất hiện như những ngọn núi khổng lồ, phóng qua rãnh biển đen ngòm bí ẩn, không ngừng lao vun vút xuống đáy biển sâu hun hút, dường như không thấy điểm dừng.
Ánh sáng dần biến mất, trong nước biển đen kịt không có một tia sáng, Lâm Tri Ngư hơi sợ, ôm chặt cổ Tố Châu. Tố Châu bơi chậm lại, nghiêng đầu cắn lên má cậu an ủi, sau đó trở tay ôm hông cậu, đột nhiên lại vụt xuống dưới.
Trước mắt dần hiện ra ánh sáng, Lâm Tri Ngư híp mắt ngẩng đầu lên. Hai người đã qua tầng biển đen kịt như đám mây mù kia, dần tới thế giới biển xa lạ.
Dưới đáy biển sâu vạn mét không có chút tiếng động nào, từng tảng đá lởm chởm và san hô nằm đầy trên đất, có thể nhìn rõ một đống xác tàu đắm chìm xuống đây, vàng bạc châu báu rải rác khắp nơi trong cát mịn dưới đáy biển đang phát sáng.
Tố Châu tiện tay vốc một nắm vàng ngọc từ đống cát mịn, dâng lên trước mắt Lâm Tri Ngư như đang hiến dâng vật quý cho hoàng tử bé bảo bối của hắn. Thấy cậu không có phản ứng, hắn ném sang một bên, ôm một đống đồ to nặng hơn cho hoàng tử bé tha hồ lựa chọn.
Lâm Tri Ngư bị vàng bạc châu báu nơi đây dọa cho líu cả lưỡi, đến khi phản ứng lại thì trên người đã bị treo đầy dây chuyền quý hiếm, Tố Châu đang cầm một chiếc nhẫn nạm ngọc to đùng đeo vào ngón áp út của cậu.
Vòng hoa trên đầu Lâm Tri Ngư đã bị nước biển cướp mất, Tố Châu nhìn xung quanh, ôm cậu ngồi lên tảng đá cao nhất, xoay người bơi vào một chiếc tàu khổng lồ bị đắm.
Không lâu sau, Tố Châu ôm một chiếc vỏ sò trắng khổng lồ tới trước mặt cậu. Lâm Tri Ngư nhìn hắn ra hiệu, đưa tay mở vỏ sò, một chiếc vương miện nạm đầy kim cương xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Vương miện vàng khảm từng vòng kim cương và trân châu tròn sáng bóng, ở giữa là một viên đá quý màu đỏ lộng lẫy chói mắt, nó tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như ẩn chứa ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, chói mờ cả mắt Lâm Tri Ngư.
Người cá trịnh trọng nâng vương miện, cẩn thận đội trên đầu cậu, thành kính hôn lên giữa viên đá quý.
Nước biển đang lưu động đột nhiên ngưng tụ biến thành một bức tranh chân thực màu xanh lam, hai người như đôi tình nhân được điêu khắc tỉ mỉ, nụ hôn này đã khiến họ biến thành vĩnh hằng.
Trong nước biển yên tĩnh truyền đến một tràng hoan hô, từ sau đám đá đen vụt lên hàng ngàn tia sáng, không biết bao nhiêu người cá đã trốn trong đó đồng loạt bơi ra chúc mừng, chứng kiến hôn lễ đột ngột giữa con người và người cá, được tổ chức tại nơi con người không thể đặt chân tới này,