Tù Với Biển Sâu

Chương 19



Gió biển gào thét ầm ĩ xông vào khoang tàu, Lâm Tri Ngư run rẩy tỉnh lại, hai chân nổi lên trận đau ngứa lít nha lít nhít khiến cậu không nhịn được muốn đưa tay xuống gãi.

“Đừng cử động.” – Tố Châu nắm hai tay Lâm Tri Ngư, vẩy vẩy đuôi cá gỡ khăn trắng đang bọc hai người.

Lâm Tri Ngư nhìn xuống theo bản năng, chỉ thấy hai chân mình đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp vảy non, dần trở thành đuôi cá thực thụ, vảy xanh nhạt hơi phát ra ánh sáng lạnh lùng trong khoang tàu tối tăm.

“Đây là.là.. Đuôi của em?” – Lâm Tri Ngư khó tin hơi giật giật nửa người dưới, cái đuôi xiêu xiêu vẹo vẹo giãy trên sàn nhà mấy lần.

Tố Châu nâng đuôi cá, nhẹ nhàng cuốn lấy đuôi của Lâm Tri Ngư, hai cái đuôi quấn quýt lấy lấy nhau, một lớn một bé, một đậm một nhạt, cùng thân mật âu yếm nhau.

Lâm Tri Ngư sờ đuôi của mình, nhỏ giọng thầm thì: “Kỳ lạ thật… Nó biến thành như này từ bao giờ, sao em không có cảm giác gì.”

“Em thì ngủ ngon lắm đấy.” – Tố Châu hơi oán trách cậu: “Tối qua cả người em nóng hầm hập, anh gọi mãi em không tỉnh, dọa anh sợ chết khiếp.”

“Chẳng lẽ không phải do anh hại em à…” – Lâm Tri Ngư chu môi hôn lên tai Tố Châu, nhìn sắc trời mờ mịt ngoài cửa sổ, hỏi: “Trời sáng rồi à?”

“ừm, chúng ta phải đi thôi.” – Tố Châu chống đỡ thân thể, để Lâm Tri Ngư ra phía sau lưng mình: “Ôm chặt cổ anh.”

“Chú Đỗ và mọi người vẫn còn ở đây, chúng ta phải đi cứu họ.” –  Lâm Tri Ngư nghe lời ôm cổ Tố Châu, lo lắng hỏi: “Bọn họ có súng, chúng ta có cần tìm người giúp đỡ không?”

“Yên tâm, họ sẽ không sao đâu.” – Tố Châu cõng Lâm Tri Ngư đến bên cửa sổ, hai tay chống lên khung cửa, dùng sức bật nhảy xuống dưới.

Ngay khi hai người sắp rơi xuống biển, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng súng, ngay sau đó một chiếc lưới cá mập được quăng ra, vây kín hai người, kéo cả hai xuống nước.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tố Châu giơ tay cắt lưới đánh cá, cấp tốc ôm Lâm Tri Ngư bơi ra ngoài, tiếng súng liên tiếp không ngừng vang lên, nhiều lần đều bay qua sát bên người họ.

Lâm Tri Ngư được Tố Châu bảo vệ dưới thân, cực tốc vụt trong nước, run sợ nhìn  đạn bắn gần hai người, bắn trúng một đàn cá đang bơi gần đó, một đám máu lớn hòa cùng nước biển xanh lạnh lẽo nổi lên trên.

“Đừng sợ.” – Tố Châu che hai mắt Lâm Tri Ngư, đâm thẳng vào một hang động đen tối sâu hút.

Hang động sâu không thấy đáy không có nổi một tia sáng, Tố Châu tiện tay bắt một con cá nhỏ bơi ngang qua nhét vào tay Lâm Tri Ngư, nghiêm túc dặn dò: “Không cần biết xảy ra chuyện gì, em tuyệt đối không được ra ngoài, cẩn thận ở đây chờ anh.”

“Ừm!” – Lâm Tri Ngư gật mạnh đầu, Tố Châu hôn lên trán cậu, nhanh chóng quay người rời rời đi.

“Anh nhất định phải bình an trở về!” – Lâm Tri Ngư nhìn theo bóng Tố Châu, hét lên, không tự chủ nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực.

Nước trong động đá cực kì trong, hoàn toàn không giống nước biển đầy sinh vật phù du bên ngoài, sâu trong hang này chỉ có một mình cậu, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Lâm Tri Ngư nắm con cá nhỏ màu tím phát sáng, hơi di chuyển ra hướng ngoài hang. Đuôi cá mới mọc còn chưa linh hoạt, cậu không điều chỉnh được phương hướng, suýt nữa đâm đầu vào vách đá.

Thời gian chờ đợi quá lâu dày vò trái tim người ở lại, Lâm Tri Ngư chán nản đếm số tôm tép nhỏ bé bên ngoài, ngay khi cậu đợi đến lúc chóng mặt hoa mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên cơn đau quặn thắt, đau đến mức nghẹt thở.

Một linh cảm xấu ập vào lòng cậu, Lâm Tri Ngư hoảng hốt, cố gắng lay động đuôi cá muốn bơi ra ngoài. Cá nhỏ luôn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu bỗng lắc lư liên hồi, ngậm lấy đầu ngón tay cậu lắc đầu quẫy đuôi như muốn nói cậu đừng đi.

Lâm Tri Ngư nhẹ nhàng đẩy nó ra, dứt khoát lao ra ngoài hang động, không ngờ trước mắt cậu là một rãnh biển hẹp dài, khe sâu tối tăm không rõ như đang ẩn giấu con quái vật khủng bố nào đó.

Lâm Tri Ngư hít sâu một hơi, víu vào vách đá lởm chởm định ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy một con cá đuối khổng lồ, thân hình thoi dẹt cùng chiếc đuôi dài nhỏ như con diều cực lớn.

Mặc dù cá đuối là loài động vật hiền lành, nó sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng bây giờ cậu là người cá, ai biết được liệu người cá và cá đuối có phải kẻ thù hay không…

Trong lúc Lâm Tri Ngư đang suy nghĩ, cá đuối bới tới trước mắt cậu, cung kính khom mình, cậu kinh ngạc hỏi nó: “Mi… Tới giúp ta sao?”

Cá đuối vẫy vẫy đuôi chỉ lên lưng mình, dường như đang ra hiệu cho Lâm Tri Ngư bò lên.

Như thế này sẽ nhanh hơn so với mình tự bơi, Lâm Tri Ngư nhanh chóng bò lên lưng cá đuối, đang định cảm nhận kĩ lại phương hướng thì nó đã lao vút theo hướng mà cậu cảm nhận được.

“Sao mi biết?” – Lâm Tri Ngư nằm trên lưng cá đuối, nghi hoặc hỏi nó, mặc dù cậu cảm nhận được vị trí của Tố Châu nhưng cũng chỉ cảm nhận được mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, không hề chắc chắn như con cá đuối này.

Theo hướng bơi của cá đuối, Lâm Tri Ngư càng lúc càng cảm nhận được mãnh liệt, đồng thời cũng càng lúc càng bất an. Nước biển xung quanh bị máu tươi nhuộm đỏ, trên mặt nước lơ lửng xác thuyền và thi thể, cảnh tượng kinh khủng như đang dưới địa ngục. 

Cá đuối chầm chậm dừng lại, xung quanh lai không có nửa cái bóng của Tố Châu. Đúng lúc này, Lâm Tri Ngư cảm nhận được tín hiệu truyền đến từ trên mặt nước, ngay lập tức kích động bơi lên trên, hét lên một tiếng: “Tố Châu!”

“Tri Ngư? Cháu… Sao lại biến thành thế này?” – Người trước mắt không phải Tố Châu mà là Đỗ Phàn đang đứng bên đá ngầm ngạc nhìn cậu

Lâm Tri Ngư không kịp giải thích, vội vàng hỏi: “Chú Đỗ, chú có thấy…” – Đang nói dở, đột nhiên Lâm Tri Ngư nhìn thấy chiếc vảy trong suốt trong tay Đỗ Phàn, vội vã cầm nó về: “Nó… Tại sao nó lại ở trong tay chú? Tố Châu đâu?”

“Cậu ta vì cứu bọn chú mà bị A Nặc làm bị thương, mắc kẹt dưới khoang tàu.” – Đỗ Phàn áy náy nhìn Lâm Tri Ngư: “Chú cũng muốn quay về cứu cậu ta nhưng đột nhiên thuyền phát nổ… Xin lỗi, chú chỉ tìm được cái vảy này.”

Đại não của Lâm Tri Ngư ong ong một hồi, lẩm bẩm trong miệng: “Không đâu… Tố Châu đã đồng ý sẽ bình an trở về.”

“Tri Ngư…” – Đỗ Phàn chần chờ vỗ nhẹ lên vai Lâm Tri Ngư: “Hắn ta rất quan trọng với cháu, có phải không?”

“Đáng lẽ cháu phải nói với anh ấy, cháu nên nói với anh ấy từ tối hôm qua.” – Lâm Tri Ngư khổ sở ôm đầu, trái tim đau đớn như sắp chết mất: “Cháu muốn đi tìm anh ấy, cháu phải đi tìm anh ấy!”

Đỗ Phàn không kịp khuyên can, chỉ thấy Lâm Tri Ngư đột nhiên lao vào trong nước, đuôi cá màu xanh vẽ ra một cột nước lấp lánh.

Ông đứng bên bờ hồi lâu, quay đầu nhìn đồng bạn đang hôn mê, nhớ tới người cá kia vượt qua mưa bom bão đạn, quên mình phá tan cửa sổ bên mạn tàu giúp họ thoát thân, lại dùng vây đuôi sắc bén cắt đầu kẻ địch, trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi.

Lâm Tri Ngư vừa khóc vừa bơi, chẳng mấy đã bơi đến nơi tàu bị nổ, một phần thuyền đã cháy thành than, một phận vẫn còn bốc lên khói đen.

“Tố Châu —— “

Lâm Tri Ngư gọi tên Tố Châu, bới tung những mảnh vỡ trôi nổi tìm kiếm người, ngón tay đã bị cắt đầm đìa máu nhưng vân không thấy bóng dáng Tố Châu. Ngay lúc cậu sắp mất hết hi vọng, trái tim đột nhiên như bị kim đâm, kịch liệt nhảy lên!

Trong nháy mắt, luồng tín hiệu yếu ớt truyền đến từ sau tảng đá ngầm, cả người Lâm Tri Ngư run lên, lao đến khu đá ngầm đó. Bơi đến nơi rồi, cậu lại không dám tiến lên nữa.

Cậu sợ phía sau tảng đá này là thi thể lạnh lẽo cứng ngắc của Tố Châu, cũng sợ không có thứ gì ở đó. Cậu sợ rằng cậu hi vọng lắm thất vọng nhiều, nếu thế cậu thà đập đầu vào tảng đá này chết quách cho xong.

“Khụ… khụ… Tiểu Ngư, nếu em còn không đến anh sẽ chết vì mất máu đó.”

Phía sau đá ngầm đột nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc, Lâm Tri Ngư sửng sốt, không tin nổi mà cấu mạnh vào cánh tay mình, mãi đến khi cảm giác đau nhói truyền đến khắp cánh tay cậu mới lao đến như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

Tố Châu hấp hối mà nằm trên tảng đá, trên người trải đầy vết thương to to nhỏ nhỏ, đuôi cá màu xanh đen vô lực buông xuống, tí tách chảy từng dòng máu.

“Tố Châu!” – Lâm Tri Ngư khóc sưng cả mắt, kéo tay Tố Châu đặt lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em còn tưởng sẽ không còn được gặp anh nữa.”

“Tố Châu cong khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt khó nhìn: “Không phải em đã tìm được anh rồi à?”

“Hu hu hu… Đáng lẽ em nên tìm anh sớm… Không… Đáng lẽ em phải đi với anh!”

“Tiểu Ngư giỏi lắm, nếu không nhờ em đến đúng lúc, anh đã biến thành con cá khô rồi.” – Tố Châu vất vả đưa tay lên vừa lau nước mắt cho Lâm Tri Ngư vừa nhặt viên ngọc vừa rơi xuống.

“Cá khô cái gì, không cho anh nói linh tinh!” – Lâm Tri Ngư nín khóc mà cười, vuốt nhẹ đôi cá chồng chất vết thương của Tố Châu: “Em cõng anh về… Chúng ta cùng đi tìm Hải Thần, chắc chắn ngài ấy sẽ chữa khỏi cho anh.”

“Khụ khụ, ờm, chú tìm được một chiếc xuồng cứu hộ.” – Đỗ Phàn không biết xuất hiện từ lúc nào, chật vật đứng trên thuyền: “Hai đứa đều bị thương, để chú đưa hai đứa đi.”

Lâm Tri Ngư định gật đầu, ngoài khơi đột nhiên xuất hiện một gợn sóng to, cá đuối khổng lồ nổi lên mặt nước, vẫy vẫy đuôi chỉ vào lưng mình.

“Cái này…” – Đỗ Phàn trợn mắt há mồm, lén lùi về sau một bước: “Cái này có độc không?”

Tố Châu liếc nhìn Đỗ Phàn, nói nhẹ: “Đuối đuối không có độc, nó rất ngoan.”

“Đúng đấy, khi  nãy nó đưa cháu đến đây.” – Lâm Tri Ngư phụ họa, cẩn thận diu Tố Châu lên lưng nó, nhẹ giọng hỏi hắn có đau không, rồi mới ngẩng đầu  nhìn Đỗ Phàn: “Chú Đỗ, bạn của chú có ổn không? Hay để chúng cháu tiễn chú một đoạn nhé?”

Đỗ Phàn ngồi xổm người xuống, sờ sờ vảy đuôi mắt của Lâm Tri Ngư, thở dài: “Tri Ngư, chú Đỗ không đi với các cháu được, sau này rảnh… Thôi, cháu cẩn thận sống trong biển sâu đi.”

“Chú Đỗ…” – Lâm Tri Ngư kéo góc áo Đỗ Phàn: “Chú đang giận cháu ạ?”

“Đứa bé ngốc này, chú không giận cháu.” – Đỗ Phàn liếc người cá Tố Châu kia, tháo chiếc còi trước cổ đặt vào tay Lâm Tri Ngư: “Chú Đỗ mãi mãi là người nhà của cháu, sau này nếu nhớ chú thì thổi nó, biết đâu có một ngày chú nghe thấy, sẽ tới gặp cháu.”

Tố Châu khinh thường bĩu môi, ôi chao, u ôi, ai za mà rầm rì thành tiếng, Lâm Tri Ngư lập tức quay đầu, vội vàng hỏi hắn bị làm sao.

Đỗ Phàn nghẹn họng, hầm hừ chỉ vào mũi Tố Châu: “Cậu đừng tưởng tôi không biết gì, tôi nói cho cậu biết, tôi không so đo chuyện cậu quyến rũ Tri Ngư, nếu sau này cậu dám làm chuyện có lỗi với thằng bé, tôi sẽ… “

Tố Châu hất cằm, khiêu khích nhìn Đỗ Phàn, Lâm Tri Ngư vội đứng giữa can ngăn: “Chú Đỗ, chú yên tâm, Tố Châu rất tốt với cháu!”

Đỗ Phàn miễn cưỡng vẫy tay: “Đi đi, đi đường cẩn thận.”

Lâm Tri Ngư cũng nghẹn ngào tạm biệt, hai người đều biết, lần này chia tay không biết đến bao giờ mới gặp lại.

Trong ánh ban mai mờ ảo, Đỗ Phàn nhìn bóng Lâm Tri Ngư càn lúc càng xa, trong đầu chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Lâm Tri NGư trên chợ, Đứa nhỏ nhát gan co rúm khi ấy, bây giờ đã là thiếu niên trưởng thành gan dạ.