Tù Với Biển Sâu

Chương 3



Có lẽ do tối hôm qua đứng bên biển quá lâu, sáng hôm sau Lâm Tri Ngư bị đau họng, cậu uống qua bát cháo trắng rồi chạy đi tìm cần câu, kéo chiếc thuyền gỗ nhỏ đi câu.

Ánh nắng ôn hoà chiếu lên mặt biển lấp loáng giống như kim tuyến lấp lánh được rải trên mặt nước, chim hải âu trên bầu trời bay vòng vòng kêu to từng hồi. Tất cả đều rất đẹp, rất thoải mái. Ngoại trừ… Một con cá Lâm Tri Ngư cũng không câu được. 

“Aizz… Chuyện gì thế này?” – Lâm Tri Ngư nằm úp sấp bên thuyền, nhìn xuống dưới. Bình thường khu nước cạn này có rất nhiều tôm, cá nhỏ. Không hiểu sao hôm nay đến vỏ tôm cũng không thấy.

Liếc nhìn nhà gỗ nhỏ gần trong gang tấc, Lâm Tri Ngư cắn răng lái thuyền gỗ xa một chút. Đến lúc quay đầu nhìn lại phía sau, nhà gỗ không biết từ lúc nào đã biến thành một chấm nhỏ không nhìn rõ, nước biển trong veo dưới đáy thuyền cũng biến thành màu xanh thẳm. Rõ ràng vừa nãy… Cậu đâu có lái xa như vậy?

Nước biển lung lay con thuyền nhỏ, Lâm Tri Ngư nhìn biển lớn trước mặt bỗng nhiên choáng váng, trong đầu hiện lên trận tai nạn kia. Giữa mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng, tiếng thôn dân tuyệt vọng kêu cứu dường như đang hiện lên trước mắt cậu…

Trong óc vang lên một trận ong ong, trước mắt cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp bóng đen, Lâm Tri Ngư nhanh chóng lắc lắc đầu. Cậu không còn sức giữ cần câu, chỉ biết nắm chặt mái chèo cố gắng lái về bờ, bốn phía bỗng nhiên đặc biệt yên tĩnh, tiếng chim biển cũng đột ngột biến mất…

Không biết qua bao lâu, đến khi Lâm Tri Ngư ngẩng đầu lên, trên mặt nước là một màu đen ngòm, nước biển tanh nồng đến gay mũi, mặt trời trên đỉnh đầu biến mất, thay vào đó là mặt trăng đỏ khổng lồ toả ra ánh sáng màu hồng mông lung quỷ dị.

Cảm giác sợ hãi quen biết này lấp đầy tim, từ trong lồng ngực phát ra từng tiếng đập nặng nề. Một lát sau, tiếng động ấy lớn đến mức làm màng nhĩ đau đớn, trong lúc Lâm Tri Ngư không biết làm sao, nước biển tanh nồng bỗng nhiên truyền đến từng trận kêu gào:

“Lâm Tri Ngư, cứu tôi!”

“Tri Ngư, lại đây, chú Chu ở đây…”

“Lâm Tri Ngư… Đến đây, mày phải đi theo chúng tao…”



Tiếng hô hoán quỷ dị vang vọng trong bóng tối, dường như bị đám quỷ trong biển sâu bò lên túm lấy hai chân, Lâm Tri Ngư bất lực đứng ở đầu thuyền che hai tai, nhắm mắt gào khóc: “Đừng gọi tôi! Đi ra! Đi ra đi!”

“Tri Ngư…”

“Lâm Tri Ngư…”

Âm thanh càng ngày càng gần, mái chèo không biết rơi mất từ lúc nào, Lâm Tri Ngư chỉ có thể lùi lại không ngừng, dưới đáy thuyền vang lên tiếng thùng thùng giống như có thứ gì ở phía dưới đập lên.

Ngay khi cậu nhắm mắt chịu chết, ầm một tiếng, một bóng đen từ dưới nước vọt lên đẩy cậu một cái. Lâm Tri Ngư bất ngờ ngã xuống thuyền, đầu đập vào ván gỗ, trước khi bất tỉnh cậu nhìn thấy một tia sáng màu hồng khẽ loé lên…

Dường như Lâm Tri Ngư đang nằm mơ, giấc mơ mờ ảo không rõ ràng. Trong mơ là màu đen sâu thẳm của biển, cậu đang nằm trong dòng nước biển lạnh lẽo, để mặc nước biển vây lấy mình, bao bọc bên tai mình, trôi lơ lửng theo chuyển động của nước.

Trên mặt có cảm xúc ẩm ướt trơn trượt lạnh lẽo, giống như nước biển hoá thành người vuốt ve gương mặt cậu. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Lâm Tri Ngư như bị thôi miên mà hé miệng, cả người cũng thả lỏng.

Trong miệng bị một vật mềm mại xâm lấn, nước biển mằn mặn chui xuống họng, nó nhẹ nhàng lướt quanh răng môi, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, còn muốn tiến sâu vào cổ họng cậu. Lâm Tri Ngư nghe thấy mình khẽ rên rỉ, sau đó vật kia liền giống như hoảng sợ mà rút ra.

Cứ nghĩ sẽ không bị làm phiền nữa, Lâm Tri Ngư không ngờ một lát sau trên người bị nổi lên một trận ngứa lít nha lít nhít, da dẻ lộ ra bên ngoài như bị bàn chải lông mềm quét qua, để lại vệt nước lạnh lẽo trên đó, cảm giác đâm nhói ngưa ngứa như bị hàng trăm con kiến bò trên người khiến cậu không thoải mái.

Nước biển bỗng nhiên chập chờn, Lâm Tri Ngư cảm giác mình biến thành một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, đột nhiên sấm sét xuất hiện chém cậu thành hai khúc, nửa người trên là cảm giác ngứa ngáy khó tả, nửa người dưới như bị lưỡi dao sắc đâm một nhát, nước biển nhấp nhô khiến nó càng đâm sâu hơn. Cậu cảm giác nó rút ra, xoa nhẹ bên dưới rồi lại đâm phập vào, lấp đầy bên trong…

Mãi đến khi sâu trong cơ thể bị đổ đầy chất lỏng âm ấm, nước biển đột nhiên nóng bỏng như dung nham, Lâm Tri Ngư mới mở hai mắt ra. Trên đầu là mặt trời chói mắt chân thực, cậu nằm một bên thuyền, nửa cẳng chân đang ngâm trong nước, bị ánh mặt trời và nước biển hun nóng.

Có lẽ do nằm quá lâu, thân thể cậu đau nhức vô lực, Lâm Tri Ngư chống cánh tay mềm nhũn nhìn quanh bốn phía, thuyền gỗ vẫn đứng trong khu nước cạn, mái chèo nằm dưới đuôi thuyền, cần câu nằm yên trên mũi thuyền. Giữa ban ngày ban mặt, cảnh tượng vừa nãy có lẽ chỉ là một giấc mơ kì lạ.

Mình ngủ từ lúc nào? Không chờ cậu suy nghĩ, phao bỗng nhiên có động tĩnh, Lâm Tri Ngư nhanh chóng chạy tới xem. Trên lưỡi câu mắc một con cá to, có lẽ nặng hơn hai cân. Nhưng mà… đây không phải cá nước cạn.

Vốn là người miền biển, ba mẹ đã dạy cậu rất nhiều điều về biển. Lâm Tri Ngư cũng nghe qua nhiều chuyện kì lạ, không nghĩ nhiều đến con cá này nữa. Cũng may, tối nay cậu không biết ăn gì, có thể ăn một bữa cá rồi. Cậu không muốn ở lâu tại chỗ quái quỷ đáng sợ này nữa.

Nhanh nhẹn ôm cá vào thùng đựng nước, Lâm Tri Ngư không quay đầu lại mà chạy thẳng từ thuyền nhỏ lên bờ. Cậu không dám quay đầu lại, giống như trong biển có con quái vật đáng sợ, chỉ cần quay đầu lại sẽ bị nó ăn thịt.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Lâm Tri Ngư vẫn còn nghĩ đến giấc mơ quái lạ kia. Cảnh tượng trong mơ quá chân thực, cậu vừa nhắm mắt sẽ lại thấy nước biển đen thẳm và mặt trăng đỏ như máu.

Trong thôn có một truyền thuyết liên quan đến trăng máu, tương truyền vào ngày mặt trăng từ trắng chuyển đỏ, sẽ có người cá xuất hiện trên biển. Nhưng mà trăng máu không phải tượng trưng cho tà, sao lại có liên quan đến người cá được…

Trong lòng buồn bực mà xoay qua xoay lại, Lâm Tri Ngư ôm chăn dựa vào đầu giường. Ánh trăng sáng mờ như sương xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường, đổ xuống sàn nhà. Lâm Tri Ngư vén góc rèm mỏng, ngắm nhìn mặt trăng sáng bên ngoài.

Là mơ, là ảo giác thôi.

Lâm Tri Ngư tự an ủi mình, quấn một nửa rèm lên, gối lên ánh trăng dìu dịu mà ngủ.

Buổi tối sóng biển đánh từng trận nhỏ vào bờ, trong khu đá ngầm màu đen, dưới ánh trăng xuất hiện một bóng đen không rõ hình thù…

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tri Ngư cầm thùng nhỏ đến khu nước cạn, cậu định bắt một ít tôm cua nhỏ, một phần thịt tôm cua có thể giã nhuyễn làm đồ ăn, phần còn lại mang lên chợ bán. Trong nhà không có rau dưa hoa quả gì, cậu phải mua một ít. Gần đây không thể ra biển, cậu cũng cần mua một ít cá phơi khô, cậu còn muốn mua một chậu hoa diên vĩ đặt trên bệ cửa sổ nữa.

“Nếu có thể nhặt được ốc biển với vỏ sò đẹp thì tốt quá.”

Lâm Tri Ngư ngồi trên cát than thở, đồ cậu muốn mua hơi nhiều, chỉ dựa vào mấy con cua nhỏ chắc chắn không đủ, nếu có mấy vỏ ốc vỏ sò sặc sỡ xinh đẹp, cậu có thể bán được nhiều hơn.

Trên bãi cát vàng có một hàng dấu chân ngổn ngang như bức tranh trừu tượng. Lâm Tri Ngư phủi cát trên người, nhặt một con ốc mượn hồn ném vào thùng, có lẽ buổi tối, sau khi thủy triều rút đi sẽ nhặt được nhiều hơn.

Vất vả nhặt mấy con cua, con ốc, Lâm Tri Ngư nằm nhoài trước bàn chợp mắt một chút, không ngờ ‘một chút’ này là đến quá trưa.

Lúc tỉnh lại, mặt trời lặn xuống phía tây, ánh nắng lấp lánh chiếu lên mặt biển xanh mát, cậu đứng trước cửa sổ vươn vai mệt mỏi ngáp, ánh vô tình xẹt qua ngoài cửa sổ, nhất thời ngạc nhiên đến mức quên khép miệng.

Trên bờ biển xuất hiện rất nhiều vỏ sò sặc sỡ, ở giữa là một vỏ ốc cánh phượng hoa văn rõ nét, ánh nắng chiếu lên nó như tụ hội hết thảy những tia nắng tươi đẹp nhất.

“Đẹp quá!”

Lâm Tri Ngư vừa cảm thán vừa chạy nhanh xuống cầu thang, cậu ngồi xổm trên bờ cẩn thận nhặt từng cái lên, có một con ốc biển màu tím, bên trên có mấy cái gai trắng lấp lánh như trân châu, nó to bằng vỏ ốc cánh phượng. Cậu tò mò đặt bên tai, trong phút chốc nghe thấy tiếng sóng biển rào rào đánh vào bờ và tiếng san hô nhẹ nhàng va chạm nhau.

Vỏ ốc, vỏ sò chất đầy một chậu, Lâm Tri Ngư rửa sạch vỏ ốc cánh phượng đặt lên đầu giường, cậu không định bán nó đi.

“Tri Ngư con có biết không? Vỏ ốc cánh phượng còn được gọi là tai Hải Thần, nó là món quà mà biển tặng cho chúng ta, nếu như con nhặt được nó, nhất định phải đặt nó trên đầu giường, nó sẽ mang lại may mắn cho con, sẽ phù hộ con vĩnh viễn bình an…”

Lúc nhỏ chơi đùa trên biển, Lâm Tri Ngư từng nhặt được một vỏ ốc cánh phượng rất to, mẹ cậu vui vẻ ôm cậu vào lòng, ghé vào tai cậu thì thầm truyền thuyết của vỏ ốc này.

Sau khi cha mẹ mất, vỏ ốc cậu đặt trên đầu giường cũng vô cớ biến mất. Người trong thôn ngày càng xa lánh, căm ghét cậu. Cậu làm mất đi may mắn của mình, từng thức trắng mấy đêm liền tìm kiếm nhưng không thấy. Bây giờ, may mắn ấy lại lần nữa tìm đến cậu.

“Lần này ta sẽ không làm mất mi nữa.” – Lâm Tri Ngư vuốt ve hoa văn như mặt trăng non trên vỏ ốc, khẽ thì thầm.

Ngày họp chợ, Lâm Tri Ngư chạy tới đầu chợ bày hàng. Cậu đặt vỏ sò, vỏ ốc xinh đẹp trên tấm vải nhung màu đỏ, chẳng mấy chốc đã có không ít người dừng lại vì đám vỏ khác lạ này, còn có người nhanh chóng chạy tới hỏi mua.

“Bạn nhỏ à, cháu nhặt cái này ở đâu? Bán thế nào?”

“Nhìn kìa, nhìn kìa, nhiều vỏ sò đẹp thế này không bị sứt mẻ gì!”

Lần đầu được nhiều người vây quanh như vậy, Lâm Tri Ngư tay chân luống cuống trả lời: “Lúc thủy triều dâng lên, cháu chỉ…”

“Thằng sao chổi gây hoạ!” – Có người nhìn cậu, trào phúng một câu.

Lâm Tri Ngư theo bản năng che mắt trái, cậu sống một mình quá lâu, quên mất phải đeo bịt mắt.

Mấy người lúc này mới chú ý tới đôi mắt của Lâm Tri Ngư, họ liếc nhìn đống vỏ sò quý hiếm, tiếc rẻ thở dài rời đi.

Người xung quanh không ngừng đánh giá Lâm Tri Ngư, nói ra nói vào đôi mắt khác người của cậu, mà cậu lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng đó nghe người ta chỉ trích, che mắt không dám ngẩng đầu.

“Bạn nhỏ, chú muốn mua hết vỏ ốc của cháu.”

Thanh âm hùng hậu vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Tri Ngư còn tưởng Chu Đại Hải trở về, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, là một người đàn ông lạ mặt đeo trùm mắt.

“Chú tên Đỗ Phàn, là thủy thủ.” – Người đàn ông nhìn con mắt màu hổ phách trong suốt của Lâm Đồng Bạch, cười tự giới thiệu.

Bây giờ đi mua đồ còn phải giới thiệu à? Lâm Tri Ngư đã lâu không nói chuyện cùng người khác, ấp úng nói tên mình: “Chào ngài, cháu… cháu tên Lâm Tri Ngư.”

Chợ lại náo nhiệt như trước, người vây quanh cậu khi nãy đều tản đi, dường như tất cả chỉ là ảo giác.

Đỗ Phàn đưa một tờ tiền mặt cho cậu: “Từng này có đủ không?”

“Cái này… Nhiều quá.” – Lâm Tri Ngư nhìn tờ tiền mà thụ sủng nhược kinh.

“Vỏ ốc của cháu rất hiếm thấy, giá trị chắc chắn cao hơn chỗ tiền này. Nếu cháu ngại có thể đưa nốt thùng cua cho chú.”

“Dạ… Được ạ!” – Hiếm khi có người muốn mua đồ của mình, Lâm Tri Ngư cẩn thận gói vỏ ốc lại, nhấc thùng cua đưa cho Đỗ Phàn.

Cậu thấy Đỗ Phàn cũng đeo trùm mắt, lấy dũng khí hỏi: “Con mắt của ngài… Cũng…”

“Không phải.” – Đỗ Phàn ngắt lời Lâm Tri Ngư, ngữ khí khá là thần bí: “Lần sau gặp mặt sẽ nói cho cháu biết!”