Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 13: Câu Chuyện Thứ Ba (10)





  Bóng hình mơ mơ ảo ảo của nam nhân viên phục vụ mang số hiệu 311 mà tôi từng nhìn thấy trong khách sạn Hoàng Long như đang phiêu diêu ở đâu đó gần căn phòng giam này, một trận gió lạnh phả tới, khi ấy mới đang tiết xuân, cũng chính là mùa ấm áp hoa nở, nhưng tôi lại có cảm giác không khí trong căn phòng này tựa hồ như đang cô đọng thành băng tuyết, khiến toàn thân tôi run lẩy bẩy.

Nhìn nơi đề lao sâu ngun ngút lại chật hẹp, độ rộng phòng tôi chắc cũng chưa tới một mét, có muốn dang tay cũng không được, vừa xong lại trông thấy tình hình quỷ dị, nỗi tuyệt vọng thừa cơ xông thẳng vào đại não.


Tôi nghĩ bụng, hay là cái cậu anh họ này đi ghi âm trộm Vương Tuyết Phi, bị cô ta phát hiện, cậu ta lại không dám phục thù Vương Tuyết Phi nên tới đây tìm mình đòi mạng nhỉ?

Tôi muốn la lên cầu cứu, nhưng bắp thịt toàn thân căng thẳng quá độ, tuy đã há miệng hết cỡ nhưng lại chẳng bật ra được lời nào.

Bình thường tôi rượu vào lời ra, chuyện sinh tử cũng chẳng coi là gì, xưa nay chưa từng bao giờ sợ hãi như vậy.

Có thể là do lần đầu tiên trông thấy hồn ma đã làm sụp đổ chủ nghĩa duy vật hình thành trong suy nghĩ tôi bao nhiêu năm nay, lúc này tôi chỉ còn biết nhắm nghiền hai mắt chờ chết.

Nhưng đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không thấy hồn ma của phục vụ viên đó tới giết tôi, lúc này tôi mới lấy lại được chút can đảm, từ từ trấn tĩnh trở lại, mở trừng mắt ra nhìn thì chỉ trông thấy phục vụ viên kia đang đứng trước mặt tôi, song hình như không có ý muốn hãm hại tôi.

Tôi muốn nói vài lời với đối phương, muốn thăm dò xem ý đồ của cậu ta là gì, nhưng vừa song vì quá căng thẳng nên đầu óc vẫn hoảng loạn, không biết phải mở miệng thế nào.

Không đợi tôi suy nghĩ, 311 đã nói với tôi:

- Em họ, mấy ngày nữa anh phải đi rồi, trong lòng anh vẫn còn vướng bận với em, hai lần trước gặp nhau em toàn đến như gió về như bay, vẫn chưa kịp nói được lời nào, hôm nay anh tới đây là để nói lời cáo biệt với em.

Tôi cảm thấy cậu ta không hề có ý xấu nên cũng bình tĩnh hơn nhiều, thầm nghĩ, nhất định không được tiết lộ chuyện cậu ta nhận nhầm người, không cậu ta lại nổi cơn giận giữ lên thì mình coi như xong đời.

311 nhìn tôi im lặng, cho rằng tôi vẫn còn sợ hãi, bèn nói:

- Đừng sợ, tuy anh là hồn ma nhưng không muốn hại người, càng không thể hãm hại người thân của mình, chúng ta tuy chỉ là anh em họ, nhưng đã lớn lên cùng nhau, thậm chí còn thân thiết hơn cả anh em cùng một mẹ sinh ra, anh chỉ muốn hỏi em, mấy năm nay em sống có tốt không?

Tôi nghĩ nhất định không được có sơ hở, bèn đáp:

- Không thể cho là tốt, em làm công khắp nơi, ăn ít hơn lợn, làm nhiều hơn trâu, ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà...đúng là cũng nếm chút mùi đời vất vả.

Trong lúc nói những câu này, đầu óc tôi cũng đồng thời lo tìm cách ứng phó với những câu hỏi tiếp theo. Nếu cứ để cậu ta hỏi trước, như vậy mình sẽ rơi vào bị động, chi bằng cướp lời trước để làm chủ tình thế.

Không kịp đợi 311 phản ứng, tôi đã nói tiếp:

- Anh họ à, chúng ta đã bao nhiêu năm nay không gặp rồi, em nhớ cũng không rõ nữa, anh vẫn nhớ chứ?

311 nói:

- Đương nhiên là anh vẫn nhớ rồi, năm 1980 kể từ khi em đi thì chúng ta không còn gặp lại nhau, thấm thoắt đã hai mươi năm rồi đấy

Tôi đã nhìn ra chút manh mối, sờ đầu hỏi:

- Anh họ, cách đây không lâu em bị cửa kẹp vào đầu, thành ra đầu óc sinh lẩn thẩn, chuyện trước đây em cũng không nhớ rõ lắm. Anh còn nhớ tại sao chúng ta lại xa nhau lâu như vậy không? Ngày ấy em đã đi đâu?

311 cũng giơ tay ra sờ vào đầu tôi, thân mật nói:

- Đầu em bị cửa kẹp à? Không được, nhất định phải tìm bác sỹ điều trị kịp thời, nếu để lại di chứng gì sẽ rất phiền phức đấy. Năm 1980, em đã kể cho anh nghe rằng, em đã phát hiện ra một ngôi mộ cổ đời Đường ở một ngôi làng nhỏ, em cảm thấy nó rất có giá trị nghiên cứu học thuật, tính một mình đến đó làm một báo cáo khảo sát. Nhưng kể từ lần ra đi ấy em đã không trở về nữa, mọi người trong nhà đã tới thôn đó tìm em nhưng không thu được kết quả gì.

Tôi nghĩ bụng : " Con ma này quả nhiên là ma ngốc, năm 1980 tôi mới lên ba tuổi, hiểu gì về khảo cổ mà nghiên với chẳng cứu. Bây giờ có thể khẳng định chắc chắn rằng, anh ta đúng là đã nhận nhầm người, chỉ có điều là tôi có tướng mạo hao hao giống em họ cậu ta nên mới để xảy ra sự tình này thôi.

Tôi lo cậu ta sẽ hỏi tiếp về phương diện khảo cổ học, vội khôn khéo lảng sang chuyện khác. Tôi bỗng dưng nhớ tới Trương Đào, bèn hỏi 311 có trông thấy Trương Đào trong khách sạn không.

Phục vụ viên 311 nghĩ ngợi rồi nói:

- Anh không biết ai là Trương Đào, song về chuyện của cô gái kia anh đang muốn nói với em đây. Nếu em vẫn theo đuổi cô ta, sớm muộn cũng ném mạng vào tay cô ta thôi. Bình thường bọn anh vẫn chịu sự đe dọa uy hiếp của ả, chỉ biết nuốt uất ức mà không dám nói ra, may mà hôm qua, cô ta dẫn về một người đàn ông, sau khi ăn thịt người đó xong, thì toàn thân ả bị một lớp tơ kén bao phủ khắp người, bọn anh muốn hạ thủ tiêu diệt ả, nhưng cái bọc kén ấy cứng như thép, bọn anh đã dùng rất nhiều cách nhưng vô ích. Vậy là đã cho ả vào một chiếc hộp rồi chôn trước cửa 311, cô ta mãi mãi không thể ra ngoài. Song em nhất định không được mở cái hộp đó ra nhìn đâu đấy.

Tôi nhớ lại chuyện kỳ quặc tối hôm đó, chẳng lẽ cô ta là một quái vật đã thành tinh? Đang muốn hỏi cho rõ đầu đuôi thì thấy 311 đã từ từ ẩn vào tường rồi mất hút.

Tôi sững sờ chạm tay vào tường, chỉ nghe thấy mấy tiếng "keng,keng..", thì ra quản giáo lấy côn gõ vào cửa sắt.

- Cậu kia, bộ phận pháp trị cho gọi đấy