Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 15: Câu Chuyện Thứ Ba (12)





  Đôi cánh của quái vật vừa giống ong lại như bướm đó biến hóa không ngừng, vừa xong là hoa cỏ sơn thủy, nháy mắt đã hóa thành hình một mỹ nữ mắt mày thanh tú khiến lòng người điên đảo.

Hoa văn trên cánh nó khiến tôi không thể rời mắt, nhất thời quên mất vấn đề sinh tử, cũng không lo bỏ chạy.

Mỗi khi quái vật đập cánh, lại có một thứ mùi hương phả vào mũi tôi, khiến máu tươi trong khoang mũi chảy ra như dòng nước.

Máu chảy vào miệng khiến đầu lưỡi mặn tanh, toàn thân kinh động, giờ tôi mới như chợt thức tỉnh.

Lúc này, quái vật đã ở tôi rất gần, không kịp nghĩ nhiều, tôi lấy tay chặn lấy lỗ mũi ngăn máu chảy, quay người toan bỏ chạy.

Quái vật dang rộng hai cánh, đuổi bám sát theo tôi.

Nghe sau mình có tiếng gió, tôi biết nó đang cách tôi rất gần, muốn dồn hết tốc lực rượt chạy, đầu óc mỗi lúc một tỉnh táo, nghĩ thầm, lục quân chạy kiểu gì cũng thua không quân, nếu cứ lao đầu cắm cổ chạy về phía trước thì hôm nay có trăm cái mạng cũng chẳng ăn nhằm gì.

Thế là trong nháy mắt chuyển người, tôi không chạy theo đường thẳng, mà chạy vòng quanh mộ của phục vụ viên cho nó đuổi theo.

Quái vật tuy tạm thời không làm gì được tôi, nhưng sức người có hạn, nếu cứ chạy vòng quanh tiếp thế này thì sức cạn lực kiệt mất.

Hơn nữa máu mũi vẫn chảy ròng ròng, nếu không chết vì mệt thì cũng chết vì mất máu. Sau khi chạy được vài vòng, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, dưới đất như nở hoa bông, ngay lập tức ngã lăn người xuống.

Trong nghĩa trang hiu quạnh tĩnh mặc, tuyệt không có bóng người, cùng lắm thi thoảng lại có tiếng chim ríu rít trong lùm cây vọng ra. Tôi ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng, chưa bao giờ quý trọng tính mạng mình đến vậy, thật sự không muốn hôm nay phải bỏ mạng ở nơi này.

Quái vật đuổi được mấy vòng thì như phát cuồng phát dại, nó không còn bay lòng vòng theo tôi nữa mà lấy đà vút lên trên cao, ra sức vỗ rộng hai cánh làm sinh ra một luồng khí mạnh mẽ vô cùng.

Tôi không thể nào chạy tiếp được nữa, đành phải ngồi xuống dựa lưng vào bia mộ.

Chỉ trông thấy dưới ánh mặt trời, phần dưới bụng của quái vật hiện ra một vòng hào quang, từ trên người phóng ra vô số những cây kim như lông tơ.

Tôi rùng mình, lời Bảo Thạch ngốc nói quả nhiên là thật, tôi đã quá sơ suất.

Những cây kim ấy phóng thẳng vào người khiến tôi bị mất máu quá nhiều khó lòng chống đỡ, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến mấy phần lực khí còn lại được dịp bùng lên, tay trái nắm chặt vào bia mộ, tay phải chống xuống đất.

Vì dùng lực quá mạnh, hết thảy kim châm trong người quái vật đều bị đâm vào bia mộ, muốn rút cũng rút không nổi, nó vội kêu rú lên.

Tôi xé vội miếng vải áo để bịt máu mũi. Nghĩ bụng, lúc này không chạy còn đợi lúc nào nữa. Thoát thân rồi ta sẽ chuyển nhà đến Tân Cương, đến lúc đó mày muốn giết tao e là không dễ vậy đâu.

Vậy là tôi lại quay người cắm cổ chạy, được tầm hơn năm mươi bước mới ngoảnh đầu lại quan sát xem quái vật đã thoát thân chưa.

Chẳng ngờ quái vật đó đã bất động, thân thể biến thành màu vàng nhạt, tôi dừng bước mon men lại gần quan sát, phát hiện nó đã ở trong một cái kén.

Tôi thầm nghĩ, cơ hội tốt như này, nếu không tiện tay giết nó vẹn toàn tính mạng, sau này nó sẽ lại đi hại người. Lúc này tôi sao có thể tham sống sợ chết, chỉ nghĩ cho an nguy của mỗi cá nhân mình.

Có điều trong tay tôi không có vũ khí. Đảo mắt ngang dọc, phát hiện bên đường có mấy tảng đá núi, tảng nhỏ nhất cũng phải nặng khoảng mười bảy mười tám cân. Tôi không thể không mượn cơ hội này để tiêu diệt nó. Trước đây cãi vã đánh nhau thường dùng gạch tương người, tảng đá này tuy không được thuận tay nhưng cũng rất có tác dụng.

Tôi ôm lấy tảng đá đó lên rồi đi lại gần bên quái vật, chỉ thấy nó giống như xác ve, vừa nãy còn năm màu bảy sắc, giờ phần đuôi lại bị dán chặt vào bia mộ, phần bụng bị nát thành một mảng.

Tôi ha ha cười lớn, dùng sức nhấc tảng đá lên đập lên người quái vật, chất dịch đen như mực trong người nó không ngừng tuôn ra, cũng không biết máu của nó là thứ gì nữa.

Tôi không chút nương tay, một khi đã động thủ thì tuyệt đối không lưu tình.

Nhưng thật ra lúc này tôi đang sợ hãi cực độ, tuy cho rằng mình ra tay hơi độc ác nhưng trước giờ cũng chưa từng giết chết sinh vật nào to đến vậy, trước đây "đỉnh" lắm cũng chỉ là giết chết vài con chuột, hoặc là gián rết các loại...

Tôi vừa phang nó vừa hừng hực khí thế nói:

- Mày muốn ăn thịt tao à? Mày chỉ ăn thịt được ông chủ của tao thôi, còn tao là ai mà để mày làm hại chứ?....Tao với Tổng giám đốc đã từng bắt tay nhau....Tao...Tao...Mẹ kiếp, tao nằm trong tốp mười thanh niên kiệt xuất toàn quốc đấy...Mày dám đuổi tao...xem xem tao có đập chết mày không...  

— QUẢNG CÁO —