Tử Vu Tạc Thiên

Chương 5



Đệ ngũ chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm

Trong mộng, cái người mà Vãn Ca gọi kia là ai?

Là Hoa Khuynh sao?

Một bộ hoa y đỏ rực đập vào trong tầm mắt, dáng người nhỏ xinh bước chậm dưới tàng cây hoa đào, tóc hồng nhu mị khuynh lạc hai vai, mị nhãn như tơ, hơi hơi nheo mắt lại nhìn về phía xa xa, theo hướng kia nhìn lại, xa xa có một người đang đứng lặng im, hoa y màu thủy lam, sợi tóc mặc sắc, còn có đôi mắt như trân châu kia, nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, chậm rãi mở rộng hai tay, mỉm cười nhìn nàng.

Vì sao không thể đi được đến trước mặt ngươi, mặc cho mình cất bước thế nào cũng không thể động đậy, chỉ có thể nhìn ngươi nhẹ nhàng nhịp bước chạy về phương xa, sau đó nhập vào trong cái ôm của cô.

Đứng ngốc lăng tại chỗ tuyệt vọng nhìn cần cổ của hai người kia giao truyền. Tại đây hoa đào rơi xuống khuynh đảo như mưa bay đầy trời, khi cánh hoa đào thổi qua thì rõ ràng nhìn thấy, gương mặt của người kia giống ta, trên nguyệt mi có một nốt ruồi đỏ như muốn nhỏ ra máu, giương lông mày lên, tà mị nhìn ta cười tùy tiện, trong mắt tràn ngập trào phúng, sau đó nhẹ nhàng hôn người phía dưới, ngón tay nhỏ dài luồn vào trong làn tóc đỏ rực kia.

Ngươi là Vãn Ca, vậy ta là ai, vậy ta là ai?

Liều mạng muốn di chuyển nửa phân, chân lại như cây sinh trưởng cắm rễ trên mặt đất, không thể cử động được một chút nào, nhắm hai mắt lại không muốn nhìn thấy nước da như tuyết kia giao truyền cùng một chỗ.

Ngô…Đau quá, phần bụng truyền đến một trận đau đớn, gian nan mà mở hai mắt ra, vẫn là mặt đất băng lạnh, thì ra vừa rồi là một giấc mộng. Trên mặt đất có một mạt hình bóng dài nhỏ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đang nhìn mình, nguyên lai là Hoa Khuynh.

“Bảo ngươi đứng trông cửa, sao lại đang ngủ?” Trong ngữ khí lạnh băng một chút cảm tình cũng không có.

Nhìn thấy nàng chán ghét nhăn mày lại, trái tim bị tác động một chút, đó là hàng lông mày ta tô cho ngươi, nhu hòa như mặt trăng, xin ngươi đừng nhăn lại như vậy.

Vịn vào khung cửa chầm chậm đứng thẳng lên, nhìn vào cặp mắt phẫn nộ kia. Chẳng hiểu tại sao lúc nào cũng có cảm giác nàng vẫn là Hoa Khuynh của ta, bộ dáng mừng rỡ ra mặt kia, mặc dù làm nũng, cũng sẽ không che giấu được tâm tình của mình, khờ dại như bộ dáng hài nhi mới sinh.

“Nô tì biết sai rồi.” Thanh âm đạm nhạt đến nỗi không nhận ra là thanh âm của chính mình. Lời ngươi từng nói ta lúc nào cũng nhớ rõ, ngươi từng nói thanh âm của ta trầm thấp khàn khàn giống như của nam nhân, phối ở trên người ta rất không hòa hợp.

Hoa Khuynh nhìn người trước mặt mặc một bộ quần áo của cung nữ, nhan sắc phấn nhạt lại càng làm tôn lên nước da như tuyết kia, thắt lưng đeo một cái đai màu xanh, thân hình thon dài đứng lên liền cao hơn nàng một cái đầu, trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, môi gắt gao cắn chặt, hiện ra sắc tím nhàn nhạt, cho dù luân lạc đến tận bước này, vẫn là không thể che lấp được sự cao quý trời sinh trên người cô.

Nhìn chăm chú một lúc lâu, nàng liền không thèm nhắc lại nữa, mi mắt rũ xuống, phất tay áo bỏ đi, bước qua nền đất tuyết, lưu lại từng dấu chân rõ rệt, ngoằn nghèo đi đến cung điện đối diện, đứng nghiêm trước cung điện, thân hình dài nhỏ xoay người lại, không thấy rõ thần sắc của nàng.

“Còn không mau theo kịp.”

Nghe thấy những lời này, không kịp kinh ngạc, vội vàng nhấc làn váy chạy chậm về phía trước, bước chân nông nông sâu sâu lẫn lộn cùng một chỗ, phân không rõ là dấu chân của ai.

Mặc dù đoạn đường rất ngắn, vẫn thở hồng hộc, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi, cũng chưa kịp lau, nàng lại tự quay đầu đi tiếp, không có cách nào khác, đi bộ theo phía sau nàng.

Nhìn thấy bóng lưng nhỏ dài của nàng, đế bào hoa lệ dài chấm đất, lướt trên nền đá cẩm thạch phía sau, trên xiêm y thêu phượng hoàng giương cánh muốn bay, vây quanh bờ vai nhỏ mảnh là một bộ lông cáo bạch sắc, tóc dài nhu mị tùy ý quấn ở sau đầu, giữa tóc cắm một cây trâm phượng màu vàng, còn có một vài sợi tóc lạc điệu rơi trên lông cáo bạch sắc, giữa tuyết trắng mang theo một chút hồng yêu mị, ung dung hoa quý, nghiễm nhiên là tác phong của một đại đế vương.

Vòng qua một khúc ngoặt, cảnh sắc bên cạnh từ từ lùi về phía sau, không biết nàng muốn dẫn ta đi đâu? Không dám hỏi, đành phải đuổi bước chậm rãi đi theo sau nàng. Rất lâu, mới dừng lại ở một lầu các, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của lầu các, có chút cũ nát, cây cột trụ đỏ thắm trước cửa kia cũng đã có chút bong sơn. Bước lên một bậc cầu thang, nhìn thấy nàng đứng lặng ở trước cửa nhìn về phía trước, sau đó vươn cổ tay mảnh khảnh khẽ mở. “Chi nha” một tiếng, cánh cửa liền mở ra. Không biết vì cái gì nàng lại muốn tới đây, cũng không biết đây là chỗ nào, bước vào trong phòng, mới phát hiện gian phòng mặc dù cũ nát, bên trong lại bài trí rất thanh nhã. Trong đại sảnh đặt một cái bàn, mấy cái ghế, lại nhìn lại, liền có thể nhìn thấy đối diện là sa màn cuộn nhiễu, sa màn tựa như mộng ảo, nhập vào tầm mắt, càng phát ra mông lung.

Hoa Khuynh không biết quay đầu lại từ lúc nào, khi ánh mắt giao nhau, rải rác ở trong mắt nàng là hận ý như võng như bố, gắt gao vây quanh ta. Bất giác run lên, loại ánh mắt này, giống như muốn đem ta ăn sống nuốt tươi, đành phải cúi đầu không nhìn nàng nữa. Lẳng lặng đứng ở phía sau nàng, nàng dường như vẫn không thấy đủ, sự băng lãnh trong ánh mắt dù không nhìn cũng có thể cảm thụ được, lòng đau đến nỗi không thể hô hấp.

Nhịn không được ngẩng đầu đối lại ánh mắt của nàng thăm dò, “Ta…đến tột cùng ta đã làm sai cái gì?”

Đã làm sai cái gì?

Nhìn thấy hai mắt mê mang của cô, còn không biết chuyện mình làm sai, thật là khiến người ta cười đến rụng răng.

“Vãn Ca, hiện tại ngươi còn không biết mình đã làm sai cái gì, ngươi sai nhiều lắm, nhiều lắm.” Trong nhãn mâu không có một tia ôn độ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Vãn Ca.

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, ta nghĩ ta đã chết vô số lần rồi.

“Vậy sao? Ta đã làm sai cái gì?”

Ta là thực sự không biết đã làm sai cái gì, khiến ngươi hận ta đến như thế. Lật lại kí ức trong đầu mấy lần, đối với ngươi chỉ có sủng nịch, sủng đến tận xương cốt, không đành lòng để ngươi chịu bất cứ một thương tổn nào. Khi ngươi làm vỡ đồ gốm mà phụ hoàng yêu thích nhất, cho dù ta bị phụ hoàng quật đánh cũng chưa từng nói ra ngươi. Ngươi muốn bất cứ cái gì, cho dù phải vứt bỏ cả sinh mệnh của ta ta cũng sẽ vì ngươi mà làm bằng được, ta đến tột cùng đã làm sai cái gì?

“Thật sự không biết sao?”

“Hoa Khuynh, ta không biết đến tột cùng đã làm cái gì khiến ngươi hận ta như thế.” Thực sự không có tâm lực cùng ngươi tiếp tục thế này, mỗi một giây đối mặt với ngươi như vậy đều như ở trong địa ngục.

“Ha ha…” Tiếu dung mị hoặc xem ra vẫn là đau thống như vậy.

“Tự mình suy nghĩ, ngươi đã làm sai cái gì? Trước khi nhớ ra được, ngươi chỉ có thể sinh hoạt ở trong thâm cung này như vậy.”

Môi hơi có chút độ cong.

Sinh hoạt trong thâm cung này, có gì là không thể.

Miễn là chỗ ngươi muốn.

Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Hoa Khuynh phiêu về hướng ngoài cửa sổ, theo ánh mắt của nàng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một phiến hải hoa, đóa hoa màu xanh tím tịch mịch lại cao ngạo bung nở, thân mình lay động theo vũ đạo của gió.

Hoa Khuynh không minh bạch, đến bây giờ cũng không minh bạch.

Cái người vân đạm phong khinh kia, giống như vẫn còn đang đứng lẳng lặng ngoài cửa sổ, việc mình thích nhất chính là đứng ở chỗ này lén lút nhìn hắn, sợi tóc bảo thạch lam được một cây trâm ngọc cuộn ở sau đầu, áo choàng màu nhũ bạch (trắng ngà), là màu mà ngươi thích nhất. Lúc nào cũng thích khom lưng tinh tế ngắm nhìn những đóa hoa kia, trên gương mặt ôn hòa oánh nhuận luôn luôn lộ ra nét cười mỉm nhàn nhạt, thích đem mũi cọ lên trên cánh hoa ngửi hương khí, sau đó thỏa lòng mãn ý mà hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại xoay tròn cánh hải hoa. Cánh hoa nho nhỏ bị gió thổi bay lên, rơi lạc trên sợi tóc của ngươi, trên vai ngươi.

Còn nhớ rõ mỗi lần ta quấn lấy ngươi hỏi những hoa này tên gọi là gì, ngươi lúc nào cũng chỉ nhắm mắt lại lắc đầu, không chịu nói cho ta biết, cho tới bây giờ ta cũng không biết những hoa nhỏ này tên gọi là gì.

Hoa Khuynh nhàn nhạt mở miệng: “Vãn Ca, ta muốn biết những hoa nhỏ này gọi là gì?”

Ảo giác trong nháy mắt, khuôn mặt xinh xắn mịn màng có nét sầu bi không thể tan chảy, chỉ cần ngươi muốn thì ta mỗi lần đều sẽ làm được không phải sao?

“Diên vĩ…Hoa diên vĩ.” Ta hồi đáp.

“Hoa diên vĩ, ngay cả tên cũng tịch mịch cao ngạo như vậy.” Vịn lên bàn chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt Hoa Khuynh mê mang, lông mi thật dài trên mặt ánh lên trong suốt, lộ ra thần sắc nhàn nhạt không biết tên.

Muốn ôm lấy ngươi, Hoa Khuynh.

Hoa Khuynh của ta, không nên như vậy, cho dù ngươi lại giày bò ta như thế nào đi nữa, van cầu ngươi không nên lộ ra loại thần sắc này, ta chịu không nổi.

Vẻ tươi cười của ngươi lúc nào cũng cao ngạo như vậy, kiêu ngạo như vậy, làm cho lòng người phải đau đớn. Ta rất muốn bảo vệ vẻ tươi cười ấy.

Mỗi một lần nhớ lại, chính là một lần dùng đao tróc lên chính mình. Mỗi một lần đau đớn, chính là một lần hồi tưởng lại kí ức tàn nhẫn. Mãi cho đến tận cùng, miệng vết thương đỏ thẫm bắt đầu chảy máu không ngừng, bắt đầu từng chút từng chút rữa nát.

Hết thảy mọi thứ như vậy, tựa như từ sinh đến tử. Lại từ tử đến sinh. Liên tục luân hồi. Nhưng bởi vì thích, cho nên, chưa từng chạy trốn.

Cho dù ngươi đối đãi với ta như thế,

Ta cũng chưa từng muốn chạy trốn.

Hoa Khuynh,

Ngươi đem tình yêu của ta đặt ở nơi nào.

Đặt ở nơi nào vậy…