Tứ Vương Phi

Chương 14



Sau cả một buổi tối bị Tiểu Mễ bên cạnh hỏi qua hỏi lại vấn đề lúc buổi tối. Sáng hôm say Lê Tịch Tuyết mang tâm trạng mệt mỏi thức dậy.

Sau khi dùng qua loa bữa sáng Kê Tịch Tuyết quyết định hôm nay sẽ ra ngoài. Nếu nàng đã quyết định giúp tứ vương gia tìm cách giải độc trên người vậy thì nàng cũng nên tìm mua một bộ ngân châm để những lúc cần thiết còn có cái dùng.

Sau ngày hôm nay nàng cũng nên tới tứ vương phủ xem qua một số thảo dược mà trước đây hắn vẫn dùng.

Lê Tịch Tuyết cũng muốn mua thêm cho Tiểu Mễ một vài bộ y phục, em ấy theo hầu hạ thân chủ từ khi bé chịu biết bao nhiêu khổ cực cùng vất vả. Mặc dù trong phủ cũng đã phát cho Tiểu Mễ một, hai bộ y phục nhưng nàng thấy vẫn không đủ. Nên quyết định hôm nay cũng sẽ thay cho thân chủ báo đáp ơn của Tiểu Mễ.

Lê Tịch Tuyết ngồi trước chiếc gương đồng mờ mờ nhạt nhạt nhìn những vết hằn đỏ trên cổ đã hoàn toàn không dấu tích. Nhìn bình sứ nhỏ trên bàn Lê Tịch Tuyết thầm khen bình thuốc này đúng là rất hiệu quả.

Theo thói quen Lê Tịch Tuyết cầm chiếc bình nhỏ mở ra đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương dịu nhẹ của loài hoa hồng hòa lẫn mùi các loại thảo dược quý, còn có mùi hơi ngái tanh của nước nhãi ốc sên do chưa sử lí kĩ như ở thời hiện đại. Nhưng phải nói người chế tạo ra lọ thuốc này là một người tinh túy cùng sạch sẽ.

Tiểu Mễ sau khi dọn dẹp chén bát song thì quay lại phòng rồi từ tốn hỏi:

- Tiểu thư người hôm nay có tới dược phòng nữa không?

Lê Tịch Tuyết đứng dậy lắc đầu, nhìn bầu trời bên ngoài âm trầm những ánh nắng rất nhẹ vì sắp chuyển đông. Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:

- Thời tiết đẹp như này ta quyết định ra ngoài đi dạo, ăn vài món ngon bên ngoài và tiện mua thêm vài bộ y phục.

Tiểu Mễ ánh mắt lại thay đổi, có sợ hãi có kiên định nhìn tiểu thư nhà mình nói:

- Tiểu thư hay là.. thôi đi người muốn mua gì báo với quản gia là được. Chúng ta đừng ra ngoài nữa.

Lê Tịch Tuyết nhìn sắc mặt Tiểu Mễ như vậy đoán ngay Tiểu Mễ chắc chắn có điều gì dấu mình. Nàng đi tới bàn ngồi cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm, giọng nói nhàn nhạt hỏi Tiểu Mễ:

- Tiểu Mễ em theo ta bao lâu rồi?

Tiểu Mễ thắc mắc trong lòng tại sao tiểu thư lại hỏi mình như thế trước đây nàng cũng đã từng nói với tiểu thư rồi mà.

Tiểu Mễ cung kính đáp lời:

- Tiểu thư em theo người hơn mười năm rồi.

Lê Tịch Tuyết lại trầm trầm lạnh nhạt nói:

- Ta vốn tưởng em coi ta như người thân duy nhất, ta cũng luôn coi em như muội muội mà đối đãi, lại không ngờ là ta tự mình hiểu nhầm.

Tiểu Mễ nghe hiểu ý của tiểu thư liền vội vàng quỳ gối xuống gấp gáp nói:

- Tiểu thư từ khi em theo người tới giờ vẫn luôn coi người là người thân duy nhất của mình..

Lê Tịch Tuyết lạnh nhạt nói:

- Vậy sao? Vậy tại sao có chuyện mà em lại luôn dấu diếm ta? Tại sao năm lần bảy lượt em đều không muốn ta rời khỏi phủ.

Tiểu Mễ mếu máo nói trong nước mắt:

- Tiểu thư... em không dấu người chuyện gì cả.. Chỉ là em không muốn người ra ngoài vì bên ngoài có rất nhiều tin đồn không hay... em sợ người ra ngoài nghe được sẽ buồn...

Lê Tịch Tuyết đứng dậy đỡ Tiểu Mễ đứng lên, đưa tay lau lau nước mắt cho Tiểu Mễ rồi nói:

- Cám ơn em Tiểu Mễ, cám ơn em vì đã luôn ở bên lo lắng và quan tâm ta. Sau này dù có chuyện gì cũng đừng khóc nữa trông thật xấu xí. Ta bây giờ không còn là Lê Tịch Tuyết ngây dại như xưa nữa. Đương nhiên mấy lời đồn đó ta cũng không thèm để vào tai làm gì.

Tiểu Mễ nghe được lời cám ơn cùng với hành động ân cần của tiểu thư dành cho mình thì rất cảm động. Tiểu thư nói đúng tiểu thư bây giờ đã thay đổi rất nhiều, là bản thân mình lo lắng quá thôi.

Lê Tịch Tuyết cười vui vẻ vừa nói vừa kéo tay Tiểu Mễ ra hướng cửa:

- Nào đi thôi lần này tiểu thư ta mang em ra ngoài ăn uống một bữa thoải mái. Em thích mua thứ gì liền mua tặng em thứ đó.

Tiểu Mễ cũng vứt bỏ mọi lo lắng trong lòng mà vui vẻ đi theo phía sau Lê Tịch Tuyết.



Sau khi đi qua mấy ngõ lớn, ngõ bé rẽ ra đường chính cuối cùng hai người cũng tới nơi được coi là đông đúc nhất trong kinh thành. Cũng là nơi có nhiều gian hàng buôn bán kinh doanh nhất ở trong nước. Cũng là nơi tập hợp nhiều vị thượng lưu nhất, Lê Tịch Tuyết trong lòng tấm tác khen ngợi đúng là nơi ngay dưới chân vua mọi thứ đều đẹp đẽ náo nhiệt.

Lê Tịch Tuyết lần đầu tiên từ khi xuyên không tới đây mới được đi ra ngoài, nàng nhìn ngắm mọi phía xung quanh. Hai bên đường từng gian hàng buôn bán đủ loại mặt hàng bày biện rất bắt mắt. Nhìn những người bán miệng lúc nào cũng cười cười kéo gọi khách tới mua.

Hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, Lê Tịch Tuyết cũng phải công nhận nơi này rất nhiều quán ăn, quán trà thi thoảng còn suất hiện mấy thanh lâu lớn nhỏ.

Bên đường cũng thi thoảng có lời đàm tiếu lớn nhỏ trong quán trà ven đường. Lê Tịch Tuyết nghe mọi chuyện hình như đều chĩa vào mình.

* Lời đàm tếu một.

Nam nhân 1 nhìn mấy nam nhân trong bàn đầy đắc ý, giọng nói cũng thao thao bất tuyệt:

- Các ngươi nghe gì chưa? Đúng là thay đổi lớn rồi, tam tiểu thư Lê phủ đúng là người xinh đẹp đến họa thủy rồi. Ta nghe nói nàng ta từ khi khỏi bệnh đều giống như yêu hồn câu dẫn rất nhiều nam nhân, dù trong người đã có hôn phối với vị tứ vương gia hủy dung rồi mà còn muốn cướp đi vị hôn thê của tỷ tỷ mình.

Nam nhân thứ 2 uống một ngụm trà rồi nói:

- Đúng đúng. Nhà ta có một tỷ phu chuyên trở lương thực tới Lê phủ cũng bảo vậy. Nghe nói Tam tiểu thư còn hằng đêm ngồi dưới gốc cây anh đào cười đùa một mình nữa.

Tiếp đến những người khác mỗi người một câu, có người nói lưòi ác ý cũng có người bình thản như chỉ đang xem kịch vui.

Và còn nhiều đám người khác và nhiều câu nói khó nghe khác nữa.

Lê Tịch Tuyết nghe qua cũng không tức giận, không quan tâm mà chỉ buông bỏ ngoài tai. Nàng vốn không thích càng không muốn so đo với những người lạ này. Cứ để họ nói đi dù sao họ nói nhiều thì họ nghe nhiều, bản thân nàng sống tốt là được rồi.

Lê Tịch Tuyết lại nhìn khuôn mặt tức giận của Tiểu Mễ khi nghe thấy những lời nói kia của những người đó, nàng liền cười nhẹ xoa đầu Tiểu Mễ mà nói:

- Tiểu Mễ em cũng đừng quan tâm họ nói làm gì? Đó chẳng phải là tin đồn thôi sao, em thấy không ta vẫn đang đứng đây nhưng cũng không có ai nhận ra ta là ai đâu, cũng đâu có ai khinh dễ hay chửi mắng ta đâu.

Tiểu Mễ thấy lời tiểu thư nói có lí trong lòng lại càng nể phục tiểu thư không những tiểu thư rất hiền nên cũng gật đầu rồi đi theo phía sau Lê Tịch Tuyết.

Đi một đoạn Lê Tịch Tuyết khẽ hỏi Tiểu Mễ bên cạnh mình:

- Tiểu Mễ gần đây quán trà nào ngon nhất.

Tiểu Mễ cười nhìn tiểu thư nhà mình rồi thao thao bất tuyệt nói:

- Đương nhiên là Mộc nhã lâu rồi, không những trà ngon mà bánh điểm tâm cũng rất tuyệt... Chỉ tiếc là..

Lê Tịch Tuyết thấy Tiểu Mễ ngập ngừng liền hỏi:

- Tiếc là chuyện gì?

Tiểu Mễ tiếc rẻ nói:

- Tiếc là Mộc Nhã Lâu chỉ tiếp khách thường dân ở tầng 1 còn tầng 2 và tầng 3 thì khách có thẻ vip mới được lên. Em nghe nói trên tầng 2 và tầng 3 của Mộc Nhã Lâu có rất hiều điều thú vị.

Nghe tới từ thẻ vip Lê Tịch Tuyết bỗng thấy nghi hoặc, nơi này cũng có người sáng tạo ra từ thẻ vip sao. Nàng cũng thấy tò mò với chủ nhân của Mộc Nhã Lâu không biết y có giống như là mình hay không.

Lê Tịch Tuyết liền cười với Tiểu Mễ rồi nói:

- Vậy thẻ vip là được mua bằng tiền chứ gì? Lê phủ tuy cũng không giàu có quá nhưng cũng không thiếu tiền mua một cái thẻ vip cho ta chứ?

Tiểu Mễ lắc lắc đầu nói:

- Tiểu thư của em ơi.. Thẻ vip được chính tay thiếu chủ của nhã lâu trao tặng cơ, Thiếu chủ là người tính tình rất đặc biệt chỉ cần nhìn ai ưng ý là sẽ được thẻ vip. Mà từ trước tới nay rất ít người thấy mặt vị thiếu chủ này.Chúng ta dù có tiền cũng không phải muốn mua là mua được đâu.

Lê Tịch Tuyết gật đầu, thú vị đúng thật thú vị, Vậy lát nữa nàng cũng muốn thử vận may của mình xem tới đâu.

Lê Tịch Tuyết dừng chân ở một cửa hàng y phục nhìn có vẻ lớn, giọng nói mang phần vui vẻ nhìn Tiểu Mễ:

- Được rồi vậy lát nữa chúng ta sẽ tới đó uống trà, bây giờ ta và em vào mua vài bộ y phục trước đã.

Tiểu Mễ nhìn bảng hiệu phía trên thì hết sức kinh hãi, nơi này là Bách Quán Phương là tiệm y phục lớn nhất nhì trong kinh thành, y phục ở đây còn rất đắt đỏ. Còn nữa nơi này cũng rất nhiều quan viên quý tộc hay lui tới.



Tiểu Mễ kéo kéo tay áo Lê Tịch Tuyết nói:

- Tiểu thư hay là chúng ta thôi đi, tiểu thư muốn mua y phục thế nào cứ nói với quản gia là được.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu, nàng cũng biết Tiểu Mễ đang lo lắng chuyện gì. Hôm trước lúc ngồi thưởng trà cùng với phụ thân, phụ thân cũng đưa cho nàng không ít ngân phiếu còn nói nàng muốn mua gì cứ mua thoải mái.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ rồi nắm tay Tiểu Mễ kéo vào trong vừa đi vừa nói:

- Tiểu Mễ chúng ta đã sống khổ sở rất nhiều thời gian rồi. Đi thôi hôm nay bổn tiểu thư sẽ mua cho em vài thứ.

Tiểu Mễ miệng lắp bắp:

- Tiểu thư em không cần đâu, trong phủ cũng đã phát y phục cho em rồi.

Lê Tịch Tuyết không nghe Tiểu Mễ nói mà trực tiếp kéo tay Tiểu Mễ rồi đi vào trong.

Bước vào trong Bách Quán Đường Lê Tịch Tuyết cũng không mấy ngạc nhiên đây cũng coi như một shop quần áo ở hiện đại. Bên trong thi thoảng có những nữ nhân hoặc các vị trung niên người nào cũng vui vẻ người bước vào người thì đi ra. Nhìn xiêm y cùng chất vải họ mặc chắc chắn cũng là những người có gia thế và tiền tài trong kinh thành.

Thi thoảng có một vài nữ nhân cũng sẽ nhìn về phía Lê Tịch Tuyết và Tiểu Mễ thì thầm nhỏ to, thấy nàng trên người không có chút trang sức nào thì liền chỉ trỏ tỏ ý khinh miệt.

Lê Tịch Tuyết vốn cũng chẳng quan tâm tới họ, chỉ đi qua đi lại một lượt ngắm chọn cho Tiểu Mễ vài ba bộ y phục đơn giản nhưng chất liệu tốt, vì Tiểu Mễ là nha hoàn không thích hợp mặc mấy mẫu diêm dúa nên nàng chỉ chọn mấy bộ trang nhã. Lê Tịch Tuyết thỏa mãn gật đầu đưa y phục cho trưởng quầy đợi tính tiền.

Trưởng quầy là một lão trung niên từ khi Lê Tịch Tuyết bước vào ông và một vài gia đinh trong quầy đã rất để ý và còn cung kính nàng. Nhìn nàng quan tâm tới nha hoàn bên cạnh còn chọn những bộ y phục đơn giản nhưng chất liệu cực kì tốt thì trong lòng ông và mấy người gia đinh kia đều tỏ ánh mắt rất kinh hỉ. Trong lòng ai nấy đều thốt lên ' Chủ từ lần này đúng là rất có mắt nhìn vương phi không những xinh đẹp còn rất thiện lương'.

Vũ Mặc Hàn lúc này cũng ngồi trên lầu thi thoảng đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn thân ảnh mảnh mai và khuôn mặt thi thoảng nở nụ cười với nha hoàn của Lê Tịch Tuyết. Hắn thoáng qua tia thất thần, lại nhớ lại nụ hôn tối qua của hắn với nàng cái miệng nhỏ rất ngọt rất mê luyến.

Vũ Mặc Hàn lạnh lùng truyền âm với trưởng quầy.

- Ngươi cứ nói là hôm trước tứ vương phủ đặt xiêm y ở đây bảo nàng ấy thích bộ nào thì cứ lấy.

Trưởng quầy nghe vậy vui vẻ gật đầu, ông cũng rất ưng ý với vị vương phi này.

Bên này Lê Tịch Tuyết sau khi chọn mấy bộ xiêm y cho Tiểu Mễ liền đi tới bên kệ bày trí những món trang sức vào ngọc bội. Ánh mắt chăm chú nhìn miếng ngọc bội màu xanh lá bên trên còn khắc mấy cành hoa Thanh Liễu nhỏ màu đỏ rất tinh tế lại không quá phô trương.

Tiểu Mễ nhìn mấy món trang sức vừa đẹp vừa bắt mắt bản thân cũng không dám mơ ước gì nên chỉ ngắm nhìn một chút thôi. Thấy tiểu thư nhà mình chú ý đến tủ ngọc bộ Tiểu Mễ chỉ lẳng lặng đi theo phía sau thôi.

Lê Tịch Tuyết nhìn người gia đinh đứng gần đó vừa nói vừa chỉ tay vào miếng ngọc bội:

- Tiểu nữ lấy thêm miếng ngọc bội này.

Gia đinh gần đó cung kính gật đầu cầm hộp đựng ngọc bội có thêm tấm vải đỏ kê bên trong rồi từ tốn đặt miếng ngọc bội đưa lên phía trước cho Lê Tịch Tuyết. Giọng nói trầm trầm cung kính:

- Tiểu thư đúng là rất có mắt nhìn, miếng ngọc bội này tên là ngọc bích Liễu. Tượng trưng cho sự bình an và may mắn.

Lê Tịch Tuyết gật đầu nhận lấy ngọc bội rồi quay lại phía Tiểu Mễ nói:

- Tiểu Mễ đây là món quà đầu tiên ta tặng cho em. Lại đây nhìn xem có thích hay không?

Tiểu Mễ từ thất thần cho đến cảm động nói:

- Tiểu thư... em..

Lời còn chưa nói hết đã bị Lê Tịch Tuyết cắt ngang.

- Em đừng có từ chối nữa, theo ta lâu như vậy chịu không biết bao cực khổ miếng ngọc bội này đâu có là gì.

Tiểu Mễ cảm động mắt dưng dưng gật đầu, nhìn miếng ngọc bội vừa đẹp vừa quý trọng. Trong lòng thầm nghĩ đời này coi như nàng gặp may mắn đã được hầu hạ cho tiểu thư.

Lê Tịch Tuyết xoa xoa đầu Tiểu Mễ nói:

- Thôi nào em lúc nào cũng nước mắt nước mũi vậy sao.