Đi trên đường lớn có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết, có ánh mắt thì sợ hãi cũng có ánh mắt thì ghen ghét, và còn có những lời bàn tán xôn xao về hai người.
Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết vẫn như cũ một chút cũng không quan tâm họ nói gì, nhìn gì. Vũ Mặc Hàn chỉ lẳng lặng vừa đi thi thoảng lại lướt nhìn về phía Lê Tịch Tuyết bên cạnh.
Vũ Mặc Hàn thấy ánh mắt vô cùng bình thản của Lê Tịch Tuyết khi nghe những lời nói đó trong lòng có một cảm giác hài lòng, nữ tử hắn nhìn trúng đúng là không giống như những nữ nhân diêm dúa khác.
Vũ Mặc Hàn lại nhìn xuống bàn tay mình từ đầu vẫn nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng chưa từng buông ra. Trên môi bất giác cong lên thành nụ cười thoáng qua rồi thôi.
Vũ Mặc Hàn cảm nhận bản thân từ khi gặp được Lê Tịch Tuyết đã tự phá bỏ không ít quy tắc của bản thân.
Đi được một đoạn không xa thì bỗng Vũ Mặc Hàn đứng lại rồi nhìn Lê Tịch Tuyết nói:
- Ngươi thật sự muốn đến Mộc Nhã Lâu.
Lê Tịch Tuyết gật gật đầu rồi đáp lại hắn:
- Đương nhiên đến, dù sao cũng là nơi có trà ngon bánh thơm. Ta đương nhiên muốn đến ăn thử.
Vũ Mặc Hàn trong lòng mang ý cười gật đầu, dù sao Mộc Nhã Lâu cũng là nơi mà hắn cùng người kia mở ra. Nói chính xác là hắn bỏ bạc còn người kia bỏ công.
Lê Tịch Tuyết nhìn Vũ Mặc Hàn liền cười cười nói:
- Vương gia ngài có thẻ vip của Mộc Nhã Lâu chứ? Ngài có thể mang cả ta theo lên lầu 2 và lầu 3 hay không?
Vũ Mặc Hàn nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng liền lắc đầu, hắn từ trước tới nay đến đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà hắn cũng đâu cần thẻ gì mà nàng nói này đâu. Vũ Mặc Hàn lạnh lùng đáp:
- Không có.
Lê Tịch Tuyết mặt hơi chút thất vọng nói:
- Vậy là không thể...
Lời của Lê Tịch Tuyết còn nói chưa song đã bị tiểu nhị của Mộc Nhã Lâu đi tới trước mặt cung kính nói:
- Vương gia, tiểu thư mời vào, mời hai người vào trong uống trà.
Vũ Mặc Hàn gật đầu với tiểu nhị rồi nắm tay Lê Tịch Tuyết thong dong mà bước vào trong.
Bước vào trong Lê Tịch Tuyết thật sự ngạc nhiên, suy nghĩ gặp được cố hương trong đầu ngày càng lớn. Nhìn cách bày biện, sắp xếp bên trong thật giống với nhà hàng ở thời hiện đại.
Lê Tịch Tuyết bước chân cũng chậm chậm hơn, nhìn những mặt những chiếc bàn có thể xoay tròn thật sự nể phục người mở ra cửa hàng này. Trong đầu vui vẻ không biết có được ăn lại các món ở thời hiện đại hay không?
Đi sâu vào trong sắp tới cầu thang lên lầu 2 Lê Tịch Tuyết bị hai bức họa treo trên câu cột lớn làm cho hốt hoảng mà khựng lại. Một bức họa là bầu trời trong xanh, cùng cây cầu trúc dài được đôi bàn tay phật nâng đỡ lên, bên phía dưới là thung lũng rừng cây. Đây.. đây chẳng phải là cây cầu cổ ở đất nước của nàng hay sao.
Lê Tịch Tuyết xúc động buông tay Vũ Mặc Hàn đưa lên che chặt lấy miệng của mình.
Bên cạnh còn có bước tranh một bộ quần áo đặc công nữ trước đây nàng đã từng xem qua một trương trình truyền hình nói về công dụng của bộ quần áo này.
Thấy Lê Tịch Tuyết chăm chú nhìn hai bức họa, ánh mắt còn chứa đầy vui vẻ và kinh ngạc. Vũ Mặc Hàn lại nhìn bàn tay trống không của mình liền quan tâm hỏi nàng:
- Vương gia.. Ta muốn gặp người vẽ bức tranh này... Ta thật sự muốn gặp người vừ bức tranh này..
Vũ Mặc Hàn ánh mắt không vui vẻ, nữ tử này ngay trước mặt phu quân của mình lại muốn gặp mặt nam nhân khác. Hắn lạnh lùng nói:
- Người về bức tranh này là Thiếu chủ Phụng giáo, hành tung của hắn cũng khó tìm, ta cũng rất ít khi gặp hắn.
Lê Tịch Tuyết mặt hơi thất vọng đưa mắt ngắm nhìn hai bức họa.
Tiểu nhị đứng bên cạnh từ đầu tới cuối đều chú ý sắc mặt của nử tử bên cạnh tứ vương. Thấy nàng kinh hỉ khi thấy bức họa thì ánh mắt hắn lóe qua tia kinh hỉ.
Tiểu nhị thấy vậy liền nói với Lê Tịch Tuyết:
- Vị tiểu thư này quả là hữu duyên với thiếu chủ nào mời hai người lên thượng phòng trên lầu hai. Nếu đã là hữu duyên thì nhất định sẽ gặp được thiếu chủ.
Lê Tịch Tuyết thấy vậy liền cười nhẹ vui vẻ gật đầu nói:
- Được. Mong rằng tiểu nhị có gặp được vị thiếu chủ của ngươi thì nhắn cho thiếu chủ của ngươi giúp tiểu nữ một câu.
" Bà nà lành lạnh mây bay.
Bâng khuâng cứ ngở nơi này cõi tiên.
Bao công trình mới mọc lên.
Sông Hàn thanh thản, bước trên nhịp cầu."
Tiểu nhị sau khi nghe song liền gật đầu rồi đưa tay hướng lầu hai với Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết nói:
- Vương gia, tiểu thư mời lên lầu.
Lê Tịch Tuyết rất ngạc nhiên về đãi ngộ của Mộc Nhã Lâu đối với Vũ Mặc Hàn, nhìn bóng lưng hắn đi phía trước giống như nơi này hắn cũng cứ tùy ý đến.
Đi lên cầu thang thì Tiểu Mễ bị một gia đinh ngăn lại, giọng nói nghiêm nghị đầy nội lực.
- Vị nha hoàn này mời qua bên góc phải nơi có nhiều dẫy bàn phía đó.
Vị gia đinh vừa nói vừa chỉ tay về hướng góc phải dưới lầu 1.
Lê Tịch Tuyết dừng lại quay mặt nhìn về phía gia đinh kia bình tĩnh nói:
- Đây là muội muội kết nghĩa của tiểu nữ, lần này khó khăn lắm mới được tới đây rất hi vọng...
Lời còn chưa nói hết đã bị tên gia đinh kia lạnh lùng nói:
- Tiểu thư ở đây chính là quy củ mong tiểu thư đừng làm khó ta. Hoặc là vị cô nương này đưa ra thẻ vip còn không thì mời qua lầu 1 bên này ngồi.
Tiểu Mễ xua tay nhìn Lê Tịch Tuyết rồi cười nói:
- Tiểu thư em không sao, em ngồi dưới này đợi người cũng được.
Lê Tịch Tuyết quay lên nhìn tứ vương gia chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng của hắn phía bên trên.
Lê Tịch Tuyết bất lực chỉ đành gật đầu với Tiểu Mễ, nàng tiếp tục nhìn về phía tiểu nhị đang đứng gần gần đo rồi nói lớn:
- Tiểu nhị đem tới cho muội muội của ta những món ngon nhất lên bàn nhé, ngân phiếu đây.
Tiểu Nhị thấy vị tiểu thư này tính tình ôn nhu hiền hòa còn đối sử rất tốt với hạ nhân, hắn không tự chủ trong lòng thầm khen vị tiểu thư này là người tốt tính.
Tiểu Mễ liền lắc đầu nói:
- Tiểu thư em không sao, em chỉ cần một tách trà là được.
Lê Tịch Tuyết bước xuống bên cạnh Tiểu Mễ rồi ôn nhu nói:
- Không được, ta đã hứa đưa em đi ăn đồ ngon đương nhiên không thể để em mang cái bụng đói về được. Em ăn đi nếu thiếu thì lại gọi thêm nhé.... Hôm nay ta mang rất nhiều ngân lượng... Em cũng đừng tiếp kiện cho ta nghe không...
Tiểu Mễ cảm động gật đầu nói:
- Vâng tiểu thư em biết rồi.
Lúc này tiểu nhị đi lên nói nhẹ với Tiểu Mễ:
- Cô nương mời đi bên này.
Tiểu Mễ khom người hành lễ rồi nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tiểu thư người lên đi, đừng để vương gia tức giận.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi cười phất tay để Tiểu Mễ đi theo tiểu nhị còn mình quay lại đi lên hướng cầu thang.
Đi lên trên Vũ Mặc Hàn vẫn đứng đó chờ nàng bước lên, vừa rồi hắn cũng thấy Lê Tịch Tuyết muốn cho nha hoàn theo cùng nhưng nghĩ lại hắn cũng muốn có khoảng thời gian riêng tư ở cùng nàng.
Lê Tịch Tuyết bước lên trên chỉ thấy có mấy gian phòng được ngăn cách nhau, hình như rất là đông khách nhân tới. Phòng nào cũng đều khép kín cửa, không có một tiếng ồn phát ra bên ngoài. Thi thoảng cũng sẽ có vài gia đinh hay nha hoàn bê tới từng khay đồ ăn mở của bước vào phòng. Lúc ấy mới thấy được tiếng nhạc nhẹ từ trong phòng vang ra.
Lê Tịch Tuyết trong lòng vừa nghi hoặc lại vừa cảm thán, nếu ở nơi này đã thiết kế được phòng cách âm thì quả là quá là khinh diễm rồi.
Đi theo bóng lưng của Vũ Mặc Hàn qua vài ba phòng tới phòng thứ tư thì hắn liền dừng lại. Lê Tịch Tuyết vì đang mải mê suy nghĩ mà không chú ý liền đâm sầm vào lưng của Vũ Mặc Hàn theo phản xạ mắt nhìn thẳng chân tự lùi phía sau vài bước.
Vũ Mặc Hàn nhanh chóng quay lại nắm lấy cánh tay Lê Tịch Tuyết sợ nàng bật ngã về phía sau. Ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt ngơ ngác của nàng rồi nói, giọng hơi chút lo lắng:
- Sao lại thất thần như vậy?
Lê Tịch Tuyết cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Vũ Mặc Hàn rồi bình tĩnh lại lắc đầu đáp:
- Không sao...
Vũ Mặc Hàn tay vẫn nắm tay nàng kéo chậm chậm vào trong phòng.
Bước vào trong càng làm Lê Tịch Tuyết kinh ngạc hơn, một căn phòng lại tựa như một ngôi nhà. Có giường, có bàn, có tủ sách... Điều khiến nàng chú ý nhất vẫn là bộ bàn ghế tựa như ghế sofa ở hiện đại. Người thiết kế ra chiếc ghế sofa này còn rất tinh tế lấy các khối ghỗ làm điểm tựa sau đó may lại những túi bông chặt lên trên. Nhìn có vẻ rất không tinh tế nhưng lại rất bắt mắt.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết từ khi bước vào phòng đều trong trạng thái thất thần liền đặt nàng ngồi trên ghế còn mình ngồi ghế đối diện.
Lúc này Tiểu Nhị mở cửa bước vào phía sau còn có một nha hoàn đẩy theo một chiếc xe công dụng như xe đẩy thức ăn trong khách sạn bước vào cung kính nói:
- Vương gia mời dùng trà. Thực đơn có sẵn trên bàn mời gọi.
Lê Tịch Tuyết thấy phong cách nơi này quả thật rất giống với phong cách trong khách sạn trong lòng càng vững tin người thiếu chủ này là đến cùng một nơi với mình. Trong lòng lại tò mò không biết vị thiếu chủ này là nam nhân hay nữ nhân.
Sau khi Tiểu Nhị châm trà và đặt một số đĩa điểm tâm lên bàn thì liền lui xuống. Trước khi đi không quên rặn lại:
- Nếu có món cần gọi mời vương gia, tiểu thư đặt thực đơn đã điền ra cửa phòng.
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng gật đầu, sau khi nhìn hai người kia ra ngoài đóng cửa lại hắn cầm lên li trà rồi ung dung đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói với Lê Tịch Tuyết:
- Trà ở đây rất lạ miệng, ngươi cũng nên thử một chút.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi cứ tự nhiên cầm lấy li nước trước mặt đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Sau đó lại tiếp tục một ngụm nhỏ, miệng cười nhẹ tán dương.
Nụ cười ấy vô tình lạc vào trong ánh mắt của Vũ Mặc Hàn, hắn lại thất thần trong vài giây, nụ cười của nàng thật sự rất xinh đẹp, hồn nhiên.
Lê Tịch Tuyết uống hết chén trà lại nhẹ nói:
- Trà rất ngon nhưng trà pha quá đậm nên người thích vị kim quả sẽ không cảm nhận được trà có cả kim quả trong đó.
Vũ Mặc Hàn ánh mắt từ ngạc nhiên cho đến nghi ngờ nhìn Lê Tịch Tuyết, giọng nói đầy lạnh lùng:
- Tam tiểu thư hình như có rất nhiều chuyện bổn vương không biết về ngươi.
Lê Tịch Tuyết thấy mình lại nói hơi quá trước mặt tên tứ vương gia này rồi, sớm muộn hắn cũng phát hiện thôi. Lê Tịch Tuyết lắp bắp nói:
- Ta.. Tiểu nữ không biết vương gia.. đang nói về việc gì?
Vũ Mặc Hàn thấy nàng trả lời cứ như vậy trả lời né tránh, hắn cũng không vội vàng tra hỏi nàng thêm điều gì. Dù sao sau này hắn cũng còn nhiều thời gian tiếp xúc nàng.
Vũ Mặc Hàn nhà nhạt nói:
- Thái Hậu còn ba ngày nữa sẽ trở về ngươi định thế nào?
Lê Tịch Tuyết thản nhiên cầm miếng bánh quế hoa đưa lên miệng ăn, thật ra nàng cũng không có chút hồi ức nào có hình ảnh của thái hậu nên nàng cũng chưa có tính toán gì cả. Lê Tịch Tuyết vui vẻ nuốt xuống miếng bánh rồi nói:
- Bánh quế hoa ở đây đúng là cực phẩm, thanh thanh không quá đậm như trong Lê phủ.
Vũ Mặc Hàn môi mang ý cười nhì Lê Tịch Tuyết không ngờ chỉ có một miếng bánh điểm tâm mà đã thấy nàng mãn nguyện như vậy rồi. Không hiểu sao miệng hắn lại thốt ra mấy từ:
- Nếu ngươi thích bổn vương mỗi ngày sẽ sai người mang tới cho ngươi ăn.
Lê Tịch Tuyết lại cầm miếng bánh hình hoa đào màu hồng nhạt đưa lên miệng nếm thử, mùi thơm của đường hòa với mùi thơm hương cúc trong khoang miệng ngào ngạt.
Lê Tịch Tuyết ăn một miếng bánh hoa đào song lại uống một ngụm trà rồi nói:
- Bánh hoa đào này rất ít hương đào, mà vị cúc thì lại quá nồng. Vẫn là nên giảm bớt tinh dầu hoa cúc đi thì ngon hơn.
Vũ Mặc Hàn thấy nàng chăm chú vào đồ ăn như vậy trong lòng có chút hơi buồn bực, hắn ngồi đây từ đầu tới cuối cũng không thấy nàng lướt nhìn qua một chút. Vũ Mặc Hàn đặt mạnh chiếc li sứ trên tay xuống bàn.
Lê Tịch Tuyết cũng thấy tiếng động mạnh liền nhìn lên khuôn mặt có chút tức giận của Vũ Mặc Hàn rồi cười nhẹ nói:
- Vương gia sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay sao? Nào ngài ăn thử một chút bánh điểm tâm đi.
Lê Tịch Tuyết cầm lên một miếng bánh màu xanh lá thẫm thẫm đưa lên trước mặt Vũ Mặc Hàn.
Vũ Mặc Hàn từ trước tới nay chưa có ai từng làm như vậy với hắn, từ tước hắn cũng chưa từng tiếp xúc thân cận quá với bất kì ai. Duy nhất chỉ có nàng, nhưng nhìn những hành động không phép tắc của nàng hắn lại không thể nào tức giận mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Bổn vương không thích ăn đồ ngọt.
Lê Tịch Tuyết đưa tay lên hồi lâu không thấy hắn ăn mà chỉ lạnh lùng nói vậy nên nàng đành đưa bánh lên miệng mình rồi ăn.
Ăn song ánh mắt nàng liền thay đổi mà kinh hỉ nhìn Vũ Mặc Hàn rồi nói:
- Vương gia bánh này không ngọt mà rất ngon, bánh được làm từ lá mảnh cộng còn đặc biệt tốt cho ngài áp chế hàn độc.
Nói song Lê Tịch Tuyết đứng lên cầm một miếng bánh đưa tới trước miệng Vũ Mặc Hàn rồi nói:
- Vương gia ở đây cũng đâu có ai, ngài không cần lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy. Thật là khiến bản thân mình mệt mỏi mà.
Vũ Mặc Hàn trong lồng ngực bỗng có chút thổn thức, đây là lần đầu tiên từ khi mẫu thân hắn qua đời có người quan tâm tới cảm xúc của hắn. Cũng là lần đầu tiên có người muốn hắn buông bỏ mọi nghiêm khắc với bản thân.
Vũ Mặc Hàn thấy mặt nàng sát với mặt mình quá tim cũng đập dồn dập, tâm có chút loạn. Hắn liền há nhẹ miệng để nàng đưa bánh vào, lòng lại có cảm giác hưởng thụ cảm giác này.
Lê Tịch Tuyết thấy Vũ Mặc Hàn chịu ăn một miếng liền cười nhẹ với hắn rồi ngồi xuống bình thản ăn tiếp.