Rất nhanh hai xe ngựa của Lê phủ đã tới trước cửa hoàng cung. Lê Tịch Lan Hoa sau khi lên xe vẫn bị khí tức khi nãy của Lê Tịch Tuyết làm cho có chút sợ hãi. Cái khí chất ấy, tựa như hơi lạnh đâm vào thân thể làm Lê Tịch Lan Hoa thấy khó thở, chân tay tự nhiên lại run rẩy. Một cảm giác như cái khí chất ngông cuồng, lạnh lùng có chút tàn độc thật giống khí chất của tứ vương gia hủy dung kia.
Lê Tịch Tuyết mới đầu cũng có chút để ý Lê Tịch Lan Hoa. Dù sao nàng ta cũng là một trong tứ đại tài nữ trong kinh thành, cầm kì thi họa đều thông thạo, hơn nữa nàng ta còn có chút võ công. Bản thân nàng cũng biết chút y thuật và độc dược,nhưng võ công không có nên mặt thì tỏ ra lạnh nhạt điềm tĩnh. Trong lòng cũng dâng lên chút kiêng dè Lê Tịch Lan Hoa.
Sau khi đi đoạn đường dài cũng không thấy Lê Tịch Lan Hoa có động tĩnh gì. Lê Tịch Tuyết mới trầm tư nhắm mắt dưỡng thần. Sau một hổi xe ngựa sốc nảy cuối cùng xe ngựa của Lê phủ cũng dừng lại. Sau đó liền có hai hộ vệ của thái tử đi tới trước cửa cung kính cúi đầu nói:
- Tiểu thư Lê phủ xin mời theo chúng ta tới gặp thái tử.
Còn chưa để Lê Tịch Nghị kịp nói gì Lê Tịch Lan Hoa mặt mang nụ cười đắc ý đã vội vàng bước xuống xe đi thẳng tới trước mặt hai hộ vệ kia rồi nhẹ nhàng khom người nói nhẹ:
- Tiểu nữ là nhị tiểu thư Lê phủ, thái tử chắc hẳn đã phải đợi lâu rồi, mời hai vị dẫn đường.
Hai hộ về kia mặt vẫn lạnh nhạt liếc nhìn Lê Tịch Lan Hoa một cái rồi ngay sau đó lại nhìn về phía Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam đang đi tới liền cung kính chắp tay trước mặt hướng về phía Lê Tịch Nghị nói:
- Lê thừa tướng thái tử cho mời tam tiểu thư Lê phủ tới chính sảnh của Thành Nghi Cung.
Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam trong lòng vừa nghi ngờ, trên mặt cũng hiện rõ ra chút khó sử. Tịch Tuyết vốn đã có hôn phối với tứ vương gia trên danh nghĩ cũng là tứ vương phi rồi. Thái tử như này e rằng không hợp lễ nghi, cộng với việc gần đây tin đồn nữ nhi của ông cùng tứ vương gia rất tình tứ cùng thân mật. Ông cũng không dám đắc tội với tứ vương gia.
Thấy hai người trước mặt khó sử hai hộ vệ liền nhẹ nói:
- Lê thừa tướng đừng quá để tâm, thái tử chỉ là muốn đưa cho tam tiểu thư chút quà. Nghe nói tam tiểu thư gần đây rất thích tham khảo dược liệu. Vừa hay Thái tử đã có vài cuốn y dược cổ hi vọng tam tiểu thư tới chọn.
Lê Tịch Nghị nghe song cũng thấy có lí, ông liền nhẹ cúi người nói với Lê Tịch Lan Hoa mặt đang đùng đùng sát khí bên cạnh mà nói:
- Lan Hoa còn đứng ngây ra đó làm gì mau đánh thức Tịch Tuyết dậy. Đừng để làm trễ giờ của Thái tử.
Lê Tịch Lan Hoa trong lòng mang đầy căm phẫn, vốn dĩ nàng mới là người mà thái tử mời tới mới đúng. Lê Tịch Lan Hoa vừa đi trong đầu lại nảy ra với suy nghĩ ác độc.
Vì đi săn bắn ở trong bãi săn bắn Ngạo Long của triều đình, nằm trong vùng kiểm soát của hoàng thượng nên các gia đình đại thần chỉ được phép đưa nhi tử theo chứ nha hoàn và gia đinh thì không được. Chính vì vậy Lê Tịch Lan Hoa chỉ đành tự mình mở tầm màng xe để đánh thức Lê Tịch Tuyết.
Lời nói của Lê Tịch Lan Hoa mang đầy khó chịu quát lên:
- Tịch Tuyết tới hoàng cung rồi còn không mau xuống xe.
Lê Tịch Tuyết bên tai nghe tiếng vọng đầu chán ghét của Lê Tịch Lan Hoa lúc ấy mới mở nhẹ mắt ngồi bật dậy. Bàn tay trắng nuột nà theo thói quen đưa lên dụi mắt đáp lại.
- Ân.
Lúc này xe ngựa của Lưu tướng quân cũng mạnh mẽ dừng lại ngay phía sau xe của Lê phủ.
Lê Tịch Lan Hoa nhận ra xe ngựa của ngoại tổ phụ và cữu cữu liền đem khuôn mặt phụng phịu chạy tới phía xe ngựa đằng sau.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhàng vén màn tre trước cửa ra nhìn bầu trời sáng nhẹ rồi lại nhìn về phía Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam đứng phía trước.
Lê Tịch Tuyết nhẹ cười rồi bước xuống tấm nệm dưới chân, rồi bước nhanh về phía Lê Tịcu Nghị nói:
- Phụ thân con...
Lời còn chưa nói hết đã bị Lê Tịch Nghị đưa tay cốc nhẹ lên đầu nhẹ lưòi trách cứ:
- Con ý còn không mau đi theo hai vị hộ vệ tới gặp thái tử. Đi đi đừng để thái tử đợi lâu tránh làm trễ nải giờ lành.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ xoa lên trán chỗ vừa bị Lê Tịch Nghị cốc vào. Trong lòng lại đang tính toán, thái tử mấy ngày trước đã tỏ ý với nàng. Mà bản thân nàng còn đang có hôn ước với Tứ vương gia, nếu mà trực tiếp tới gặp thái tử nếu người khác muốn gán tội cho nàng thì e rằng nàng có rửa nước sông Hoàng Hà cũng không hết tổi được.
Lê Tịch Tuyết nhìn hai hộ vệ kia rồi lại nhìn Lê Tịch Nghị, giọng nói cũng mang chút khó sử:
- Phụ thân, thái tử tìm con có việc gì?... Con sợ không...
Hai hộ vệ kia nhìn nhau mặt mang đầy sự kính nể. Thái tử dự tính đúng như thần tam tiểu thư sớm sẽ từ chối. Hai hộ vệ liền làm theo lời thái tử khom người nói nhẹ:
- Tam tiểu thư thái tử cũng không có ý gì chỉ là có vài cuốn y dược quý muốn tặng cho tiểu thư mà lại không biết tiểu thư thích loại nào nên mới mời tiểu thư tới Thành Nghi Cung tự chọn.
Lê Tịch Tuyết là người rất ham mê y độc dược, lại nghe có sách y dược quý đương nhiên là tò mò.Ánh mắt Lê Tịch Tuyết nhìn về phía Lê Tịch Nghị muốn hỏi ý kiến của ông.
Lê Tịch Nghị thấy trong mắt nữ nhi của mình mang đầy tò mò và ham mê như vậy cũng không nỡ lòng nào từ chối liền gật đầu nói:
- Được, phụ thân vào sân Càn Nghi Cung đợi con, tới Thành Nghi cung đừng làm thất lễ với Thái tử nghe chưa.
Lể Tịch Tuyết vui vẻ gật đầu rồi nhìn hai hộ vệ kia cung kính nói:
- Hai vị mời dẫn đường.
Nhìn Lê Tịch Tuyết vui vẻ đi theo phía sau hai hộ vệ của Thái tử, Lê Tịch Nghị thở dài một hơi. Ông thật sự đang rất lo lắng, lần này thái hậu trở về còn đưa về cả vị Thánh nữ cao cao tại thượng kia nữa. Mà khi trước lúc Lê Tịch Tuyết vẫn còn điên dại vị nữ tử kia đã luôn quấn quýt lấy tứ vương gia rồi. Mà dạo gần đây Tịch Tuyết liên tục thân thiết với tứ vương như vậy. Lê Tịch Nghị thở dài rồi nhẹ nói trong miệng:
- Haz.. Thật khiến ta đau đầu mà.
Lúc này tả tướng Lưu Thái Tự và tướng quân Lưu Thái Tinh chậm dãi đi tới. Lưu Thái Tự ho nhẹ đi tới trước mặt Lê Tịch Nghị nói:
- Khụ... Lê thừa tướng quả là biết răn dậy nhi tử. Ngay cả người thanh mai chúc mã của tỷ tỷ nó cũng muốn rành lấy.
Lê Tịch Nghị thấy Lưu Thái Tự và Lưu Thái Tinh mặt cũng không vui vẻ mà chỉ nhẹ khom người nói vài lời khác sáo:
- Để nhạc phụ đại nhân chê cười rồi.
Lê Tịch Nam đứng cạnh cũng chắp tay khom người nghiêm nghị hành lễ:
- Ngoại tổ phụ, Cữu cữu.
Lưu Thái Tinh phóng khoáng cười rồi vỗ nhẹ lên vai Lê Tịch Nam nói lớn:
- Tịch Nam đã lớn và trưởng thành như này rồi sao. Cữu cữu hi vọng con luôn biết phân biệt đâu là phải đâu là trái và đâu mới là người thân của con.
Lê Tịch Nam biết dõ cữu cữu của mình đang ám chỉ điều gì liền gật đầu nói:
- Tịch Nam sẽ luôn ghi nhớ trong lòng lời dậy của cữu cữu.
Nói rồi Lưu Thái Tự nhìn Lê Tịch Lan Hoa xoa nhẹ đầu nàng ta ôn nhu nói:
- Được rồi, Lan Hoa con cứ đi vào chính sảnh Càn Nghi Cung đi, ngoại tổ phụ nhất định sẽ lấy lại công vằng cho con.
Lê Tịch Lan Hoa đưa tay lau nhẹ nước mắt trên khóe mắt, lời nói mang đầy ủy khuất gật đầu, bàn tay cũng nắm lấy tay áo của Lưu Thái Tinh và Lưu Thái Tự lắc nhẹ mà nũng nịu.
- Ân. Ngoại Tổ phụ và cữu cữu hai nhất định đùng bỏ rơi con.
Lưu Thái Tự bước nhẹ vào phía trong cửa hoàng cung. Lúc bước qua Lê Tịch Nghị liền nói:
- Lưu Tịch Nghị ngươi nên nhớ dõ Tứ vương gia là người như thế nào? Ngươi cũng nên nhớ một người không thể nào ở hai phe đối lập nhau.
Nói song Lưu Thái Tự và Lưu Thái Tinh nhanh chóng bước vào trong.
Lê Tịch Nam đứng bên cạnh dõ ràng cũng nghe được những lời ám chỉ của ngoại tổ phụ. Hắn vốn cũng hiểu, nhất định lát nữa phải nhắc nhở với Tịch Tuyết chú ý một chút.
Sau khi tả tướng cùng tướng quân Lưu phủ rời đi. Lê Tịch Nghị mới nhẹ thở dài quay bước vào trong hoàng cung. Đi theo phía sau là Lê Tịch Nam và Lê Tịch Lan Hoa.