Vì được Tư Nhiệm thực hiện các bước trâm cứu theo cách của Lê Tịch Tuyết nên ngay buổi tối hôm đó tứ vương gia Vũ Mặc Hàn đã dần bình phục và tỉnh lại.
Vừa mở mắt Vũ Mặc Hàn đã ho nhẹ mấy tiếng rồi nhanh hỏi Ảnh Nhất đang quỳ ở dưới đất:
- Tịch Tuyết thế nào rồi?
Sau lần đi săn này Ảnh Nhất cũng biết tầm quan trọng của tam tiểu thư Lê phủ quan trọng với vương gia thế nào, ngay cả đính vật quan trọng của Huyết Sát Các cũng đưa cho tam tiểu thư giữ. Ngay cả khi độc phát tác vương gia cũng đợi khi tam tiểu thư an ổn về tới vương phủ mới yên tâm mà nghỉ ngơi.
Ảnh Nhất cung kính đáp:
- Vương gia, vương phi sức khỏe đã ổn định chỉ là …
Thấy Ảnh Nhất ngập ngừng, Vũ Mặc Hàn liền vội vàng ngồi dậy, chân sỏ vào đôi giày lạnh giọng nói:
- Chỉ là làm sao?
Thấy tứ vương gia ngồi bật dậy, Ảnh Nhất lo lắng đứng dậy đi về phía giường đỡ lấy thân hình có chút lảo đảo của Vũ Mặc Hàn nói:
- Vương gia người vừa tỉnh lại đừng để mất sức. Vương phi đã được giải hết độc trong người rồi nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại.
Vũ Mặc Hàn ho mạnh mấy tiếng rồi nói với Ảnh Nhất:
- Lấy y phục cho bổn vương, bổn vương tới tìm nàng.
Ảnh Nhất cũng không dám làm trái y của vương gia đành khom người rồi lui xuống sau tấm bình phong lấy y bào lại rồi giúp Vũ Mặc Hàn Mặc lên người.
Thấy Vũ Mặc Hàn đi tới hướng cửa biệt phòng nghỉ Phó Ngư và Ảnh Nhị đang canh trước cửa mặt không khỏi vui mừng đứng tản sang hai bên cửa cung kính khom người hành lễ:
- Vương gia.
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng phất tay rồi mở cửa bước vào, phía sau là Ảnh Nhất, Ảnh Nhị và Phó Ngư.
Đi cách giường ba tấc thì ba người cũng dừng lại chỉ có Vũ Mặc Hàn tiến tới bên giường ngồi xuống, tay nắm lấy bàn tay có chút hơi ấm của Lê Tịch Tuyết. Nhìn khuôn mặt có phần nhuận sắc hơn mới thở nhẹ một hơi. Mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng, lạnh lùng hỏi:
- Tên Tư Nhiệm biến đi đâu rồi?
Phó Ngư cung kính trả lời:
- Bẩm vương gia, Tư Nhiệm sau khi trở ra từ thư phòng có qua kiểm tra thương thế của Lê…
Vốn định nói Lê tiểu thư liền bị Ảnh Nhất húych tay nói bằng khẩu hình miệng " vương phi".
Phó Ngư liền hiểu ra liền sửa luôn câu tiếp theo.
- …Vương phi song liền lập tức trở về y quán đường, hắn nói trở về thấy thêm dượu liệu để vương gia và vương phi bồi bổ.
Vũ Mặc Hàn vốn cũng biết Tư Nhiệm có hảo ý với Lê Tịch Tuyết.
Phó Ngư sợ rằng vương gia sẽ trách phạt Tư Nhiệm vì nhìn da thịt của vương phi hắn liền tiếp tục nói:
- Là ngũ hoàng tử đi mời Mộc tiểu thư của mộc phủ tới trị thương cho vương phi.
Vũ Mặc Hàn ho nhẹ mấy tiếng rồi nói:
- Là Mộc Tâm Dao?
Phó Ngư cung kính đáp:
- Ân. Sau đó Vương phi đã ổn định nên ngũ hoàng tử đã đưa Mộc tiểu thư rời đi.
Nhìn vết thương đã lành lặn trên vai Lê Tịch Tuyết Vũ Mặc Hàn xiết nhẹ tay nàng vào tay mình. Lại nhìn Ảnh Nhị nói:
- Ảnh Nhị. Huyết Sát Các gần đây có vẻ rất vô dụng.
Ảnh Nhị biết vương gia đang tức giận liền quỳ mạnh chân xuống dập đầu xuống đất bẩm báo:
- Vương gia, người làm vương phi trọng thương là Thánh nữ, hai đám hắc y nhân trong Ngạo Long là của thánh giáo và của thái tử. Huyết Sát các theo lệnh đã diệt trừ hắc y nhân của thái tử… Còn…
Vũ Mặc Hàn hừ lạnh lại là thánh giáo, trước kia nhiều lần tháh giáo của trung nguyên làm càn hắn đã mắt nhắm mắt mở cho qua vì thái hậu vẫn còn nắm giữ thứ mà hắn cần. Lần này lại to gan hại cả nữ nhân của hắn. Vũ Mặc Hàn lạnh lùng nói:
- Còn thánh giáo thì sao?
Ảnh Nhị biết lần này thánh giáo là mang tội lớn nhưng mấy lần trước thánh giáo gây tội vương gia đều không sử lý nên lần này hắn đâu dám tự mình quyết định. Ảnh Nhị cung kính nói:
- Thuộc hạ đợi mệnh lệnh của vương gia liền lập tức lên đường.
Vũ Mặc Hàn liền hừ lạnh nói:
- Mục Thanh Chiêu dạo gần đây quá dảnh dỗi rồi. Bổn vương thời gian tới không muốn thấy nàng ta ở kinh thành.
Ảnh Nhị liền dập đầu cung kính nói:
- Thuộc hạ lập tức khỏi hành.
Vũ Mặc Hàn phất tay lạnh lùng nói:
- Đừng làm thái để thái hậu mất kiểm soát.
Ảnh Nhị cung kính dập đầu rồi đứng dậy rời đi.
- Thuộc hạ dõ.
Vũ Mặc Hàn ra hiệu để Ảnh Nhất và Phó Ngư lui xuống.
Ảnh Nhất và Phó Ngư liền nhẹ cung kính lui ra ngoài rồi nhẹ khép cửa lại.
Vũ Mặc Hàn nhẹ nằm xuống bên cạnh của Lê Tịch Tuyết, ngửi mùi tử linh lan ở cơ thể nàng khiến hắn dễ chịu hơn. Vũ Mặc Hàn tay kéo chiếc mặt nạ xuống,một khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết hiện ra. Vũ Mặc Hàn đưa bàn bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng đặt lên má mình nhẹ nói:
- Tịch Tuyết hôm trước không phải nàng muốn nhìn thấy mặt bổn vương hay sao? Nàng mở mắt ra đi bổn vương cho nàng nhìn đủ.
Không một chút động đậy, không một lời đáp trả. Vũ Mặc Hàn có chút buồn buồn nói:
- Tịch Tuyết…Tịch Tuyết … không biết từ khi nào mà nàng lại in sâu vào tim của bổn vương tới vậy. Nàng biết không khi bổn vương nghe tin nàng ngã xuống vực bổn vương đã rất sợ hãi. Sợ một lần nữa người mà bổn vương để tâm nhất lại rời đi… Sợ bổn vương không còn có gì để tiếp tục cố gắng chiến đấu với trùng độc và hàn độc…
Nghe hơi thở nhẹ nhẹ của Lê Tịch Tuyết, cộng với cơn mệt mỏi lần nữa Vũ Mặc Hàn chìm vào trong mộng mị.
Không biết bao lâu sau Lê Tịch Tuyết trong cơn mơ lại thấy chút ấm áp lạ, đứa bé gái nhem nhuốc bị đánh tới bầm dập ngồi đó. Nghe tiếng gọi tên mình sao êm ái bên tai, lời nói ôn nhu đầy yêu thương ấy khiến những vết thương kia không còn đau đớn nữa…
Lê Tịch Tuyết mơ màng mở mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc đầy tuấn mĩ, lại không chút tỳ vết nào đang hiện hữu trước mặt. Tựa như đang còn là một cơn mơ, môi nàng bất giác nở nụ cười nhẹ. Nhìn bàn tay mình trên khuôn mặt của ngài ấy trong lòng lại thấy thật ấm áp và hạnh phúc, sau đó nàng lại mơ màng nhắm mắt thiếp đi.