Vừa về tới Lê phủ Lê Tịch Tuyết đã nhanh chóng cùng Ảnh Nhất đang ôm ôm Tiểu Mễ cùng Mộc Tâm Dao đi về biệt viện của mình.
Vừa rồi trên xe ngựa sau khi khóc lớn một hồi song, Lê Tịch Tuyết cũng bình tĩnh lại để tìm cách để cứu Tiểu Mễ dù có hi vọng mỏng manh nàng cũng muốn thử. Nàng có hỏi qua tứ vương gia xem Tư Nhiệm ở đâu, nàng muốn mượn bộ ngân trâm của hắn. Lần trước khi trị thương cho tứ vương gia ở vương phủ. Tư Nhiệm có nói sẽ tặng nàng bộ ngân châm khác mà nàng còn chưa kịp tới Bách Quán Đường chọn. Nay cần tới tốt hơn hết vẫn là mượn của Tư Nhiệm trước.
Vũ Mặc Hàn vừa rồi cũng ra hiệu cho cảnh vệ trở về mời Tư Nhiệm tới Lê Phủ rồi. Có lẽ giờ hắn đang trên đường tới Lê phủ rồi.
Lê Tịch Tuyết nhanh chóng để Ảnh Nhất đặt Tiểu Mễ lên giường của mình, để Tố Linh đi lấy nước ấm và thảo dược để rửa vết thương cho Tiểu Mễ trước. Nàng trực tiếp tới cái tủ ọp ẹp trong phòng lấy ra bộ y phục của mình để thay cho Tiểu Mễ ngay sau khi rửa vết thương.
Tứ vương gia cùng ngũ hoàng tử ở lại thì không tiện nên hai người tới tìm Lê Tịch Nghị bàn chuyện.
Lê Tịch Tuyết đứng bên giường lòng buồn khó tả,nghe hơi thở yếu ớt, mạch đập ngắt quãng của Tiểu Mễ, nhìn đôi chân biến dạng hẳn của em ấy mà khiến Lê Tịch Tuyết không kiềm được lòng đau đớn. Những vết thương to nhỏ trên mặt và trên thân thể, những vệt máu khô đọng lại trên tà váy cùng một chút bụi đất do dính ở đường. Nàng cố kiềm nước mắt, lòng dặn lòng phải thật mạnh mẽ.
Nhìn qua sơ bộ khiến Lê Tịch Tuyết càng thấy mình vô dụng và bất lực không biết sẽ chiếm bao phần trăm có thể cứu được Tiểu Mễ.
Lê Tịch Tuyết từ đầu tới cuối tự tay lau vết thương, lau người và mặc y phục cho Tiểu Mễ. Vừa lau nàng vừa kiểm tra các mạch chính trên cơ thể, tay lau tới đâu tay nàng run run tới đó. Không những mạch yếu các mô cơ trên cơ thể của Tiểu Mễ đều đang trong trạng thái chết lâm sàng cơ hội sống sót còn chưa tới 10 phần trăm.
Sau khi rửa vết thương song thì Tư Nhiệm cũng gấp gáp đi vào, trên tay là hộp thuốc cùng mấy loại nhân sâm quý.
Thấy Tư Nhiệm bước vào Lê Tịch Tuyết liền đứng dậy nắm lấy tay hắn, dù còn một tia hi vọng mỏng manh nàng cũng muốn cứu lấy mạng sống này của Tiểu Mễ. Lê Tịch Tuyết lay mạnh tay của Tư Nhiệm nói trong gấp gáp:
- Tư Nhiệm … Ngươi xem… Còn cách nào cứu em ấy không?
Tư Nhiệm nhìn ánh mắt lo lắng, bọng mắt sưng húp và khuôn mặt xanh sao của Lê Tịch Tuyết tâm liền thoáng qua tia đau lòng. Chỉ vì một nha hoàn thôi mà nàng cũng khóc thành như vậy. Tư Nhiệm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống nữ tử dưới giường.
Ngay sau đó Tư Nhiệm ngồi xuống bên giường kiểm tra từng chút mạch đập rồi lại kiểm tra các mô cơ trên cơ thể. Trong đầu cũng biết hẳn là Lê Tịch Tuyết cũng đã biết nha hoàn này thương tổn thế nào. Nữ tử này ngoài mạch chính hoạt động nhẹ còn tất cả đã ngưng đập.
Tư Nhiệm khẽ lắc đầu rồi đứng lên nhìn Lê Tịch Tuyết và Mộc Tâm Dao nói nhỏ:
- Tư Nhiệm ta vô năng thật sự nữ tử này đã hết cách cứu chữa.
Lê Tịch Tuyết tai như ù đi, mắt mờ mờ dần thân thể lảo đảo như muốn ngã. May nhờ Mộc Tâm Dao bên cạnh đỡ được, Lê Tịch Tuyết lắc lắc đầu mạnh mẽ nói:
- Không đúng, vừa rồi dõ dàng Tiểu Mễ vẫn nói chuyện với ta, em ấy vẫn còn thở.
Nói rồi Lê Tịch Tuyết nắm lấy tay Tư Nhiệm nói:
- Ngươi có mang theo ngân châm hay không? Dù còn một tia hi vọng ta vẫn muốn thử.
Tư Nhiệm khẽ gật đầu, quả thật ngoài một lần khắc chế độc cho vương gia ra, hắn cũng chưa từng thấy Lê Tịch Tuyết chữa bệnh cho ai hay cho bệnh nhân nào khác.Nên hắn cũng không biết trình độc y thuật của nàng tới đâu. Nếu như lần này Lê Tịch Tuyết cứu sống được nha hoàn này thì hắn phải gọi nàng là đại thần y mới đúng. Vì vừa rồi kiểm tra hắn thấy mạch đã muốn ngừng đập rồi, hơi thở tựa như không còn, các bộ phận trên cơ thể coi như là đã chết rồi.
Đưa tay nhận lấy bộ ngân châm từ tay Tư Nhiệm, Lê Tịch Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mễ. Một châm đầu tiên hạ xuống cắm xuống một mạch chính trên đỉnh đầu, tiếp theo là một mạch chính bên tai trái rồi lại một châm ở cổ tiếp là một trâm ở mạch đập chính ở ngực trái cách tim khoảng hơn 5cm. Còn lại toàn bộ châm nàng đều hạ trên mạch chính của cơ thể. Cốt lõi là làm thông lại kinh mạch và chuyển hóa khai thông thúc đẩy mạch máu.
Tư Nhiệm và Mộc Tâm Dao đứng bên cạnh một câu cũng không dám hỏi, vì họ biết khi thi hành châm cứu cần hết sức tập chung.
Sau khi thi châm hết nửa thân trên của Tiểu Mễ, Lê Tịch Tuyết chú ý quan sát từng chút trên khuôn mặt của Tiểu Mễ. Không làm nàng thất vọng ngay sau đó Tiểu Mễ liền nhăn mày mặt hiện tia đau đớn, tiếp theo là ho mạnh ra ngụm máu đỏ tươi. Mắt dần dần hơi mở hé hé.
Lê Tịch Tuyết hoảng hốt giữ lấy vai của Tiểu Mễ miệng nhẹ gọi:
- Tiểu Mễ… Tiểu Mễ em có nghe tiếng ta đang gọi không? Em đừng ngủ nữa.
Tư Nhiệm đứng bên cạnh từng chút ghi lại cách thi châm của Lê Tịch Tuyết. Thấy nha hoàn nằm trên giường nhăn mày rồi ho hắn hết sức ngạc nhiên và khâm phục tài năng của Lê Tịch Tuyết. Chỉ vài châm đã làm người gần bờ cõi chết hoạt động lại cơ mặt.
Tiểu Mễ mơ màng mở mắt, ánh mắt không che được sự đau đớn mà thều thào nói:
- Tiểu thư… Em … Cuối cùng em cũng gặp lại được người rồi.
Lê Tịch Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mễ cố gắng nặn một nụ cười rồi nói:
- Tiểu Mễ em sẽ sớm khỏe lại thôi, em phải mạnh mẽ lên nghe không.
Tiểu Mễ cười gượng gạo hết sức rồi lắc nhẹ đầu:
- Tiểu thư … em không còn nhiều… thời gian nữa… Em còn một chuyện muốn nói với người.
Lê Tịch Tuyết cũng lắc đầu, nàng dõ ràng biết không còn hi vọng vậy mà lại tham lam muốn níu lại.
Tiểu Mễ lại ho ra một ngụm máu rồi nhìn tiểu thư của mình rồi nói:
- Tiểu thư … Cây đàn … cây đàn của phu nhân… ở trong ngăn cũ … của tủ của người …
Lê Tịch Tuyết đảo mắt nhìn về phía cái tủ để y phục thường ngày của mình, nhìn nó mỏng manh như muốn đổ mà gật đầu. Thấy ánh mắt Tiểu Mễ vẫn hướng về hướng tủ. Lê Tịch Tuyết đi tới mở ngăn tủ cũ nhất của mình, bấm vào một nút nhỏ phía góc bên trái.Ngay sau đó cây đàn cũng theo đó mà đẩy ra phía tay nàng, tiếp đến là một hộp gỗ nhỏ cùng một phong thư nhìn đã cũ sờn theo năm tháng.
Lê Tịch Tuyết nhìn cây đàn cũ có phần mục nát lại nhìn hộp ghỗ dài nhỏ nhắn, nàng nhanh chóng cầm nó đi về phía của Tiểu Mễ.Nàng đặt xuống giường rồi nắm lấy bàn tay Tiểu Mễ, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Tiểu Mễ cố gắng nặn ra nụ cười như an ủi Lê Tịch Tuyết sau đó đảo mắt nhìn Tư Nhiệm rồi lại nhìn Mộc Tâm Dao, cơn ho giữ rội kéo đến. Tiểu Mễ khó khăn nén lại khí huyết ở cổ họng, giọng nói yếu ớt lại vang lên:
- Tiểu thư … Mẫu thân của nô tỳ… trước khi rời đi đã căn rặn… nhất định … nhất định phải… bảo vệ… khụ… khụ… chu toàn… cho tiểu thư…
Thấy Tiểu Mễ lại nôn ra một ngụm máu đen đặc, Lê Tịch Tuyết vội vàng lấy khăn lâu nhanh vệt máu đi, miệng cũng không ngừng nói:
- Tiểu Mễ… Em đừng nói nữa… Em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ khỏe lại thôi… Em đừng nói gì thêm nữa…
Tiểu Mễ nhìn tiểu thư của mình rồi lắc đầu mếu máo nói:
- Tiểu thư … Nếu em không nói thì sẽ không kịp mất… Mẫu thân em nói là Phu nhân căn rặn đưa lại cho người hộp ghỗ này…
Tiểu Mễ vừa nói vừa nhìn hộp ghỗ trên tay tiểu thư, từng cơn co rật từ đầu đáp xuốngk, cố gắng nói thật nhanh trước khi rời đi:
- Tiểu thư… chìa khóa… chìa khóa… ở phía bên trong cây đàn… Mẫu thân em nói… chỉ cần người an toàn… mọi chuyện trước kia … bỏ đi… đừng truy cứu nữa…
Tiểu Mễ rựt rựt lên từng cơn sau cùng là câu nói dang dở chưa hết:
- Tiểu thư… đừng tìm gặp…Lương quý phi…đừng đến gần bà ấy… khụ. …khụ …
Ho ra ngụm máu lớn Tiểu Mễ đau đớn nắm chặt tay của tiểu thư mình rồi A lên một tiếng mạnh. Đôi mắt cũng dần nhắm lại mà buông tay.
Lê Tịch Tuyết nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng cuối cùng cũng không cứu được người thân cận nhất của mình. Miệng chỉ nhẹ nói với Tiểu Mễ đầy sót xa:
- Tiểu Mễ … Em yên tâm ngủ ngoan nha… Đến mãi sau này em sẽ không còn đau nữa… Em sẽ không phải chịu khổ chịu đói nữa…Ta cũng sẽ thay em đòi lại công đạo …
Mộc Tâm Dao và Tư Nhiệm đứng đó không khỏi xúc động, không ngờ Lê Tịch Tuyết lại đối sử tốt với nha hoàn của mình như vậy.
Tư Nhiệm vì việc ở y quán đường còn trồng chất nên ngay sau đó cúi chào Mộc Tâm Dao và Lê Tịch Tuyết rồi rời đi.
Mộc Tâm Dao tiễn Tư Nhiệm ra cửa rồi phân phó một vài hộ vệ của mình vài việc. Sau đó sai Tố Linh chuẩn bị y phục mới cho Tiểu Mễ và một vài đồ cần thiết. Cũng sai người thông báo cho Tứ vương gia và Lê thừa tướng một tiếng.
Lê thừa tướng có căn rặn quản gia chuẩn bị đầy đủ những thứ mà Lê Tịch Tuyết cần. Ông cũng cho người thông báo lại với Mộc Tâm Dao là hoàng thượng triệu tập hồi cũng nên không thể tới chia sẻ nỗi buồn với Lê Tịch Tuyết được.
Tứ vương gia vừa rồi tới thư phòng của Lê Tịch Nghị nhưng chưa được bao lâu thì thái hậu đã triệu tập vào Từ Hi Cung thưởng trà.
Vì Tiểu Mễ chỉ là nha hoàn và Lê Tịch Tuyết cũng không biết họ hàng thân thiết gì của muội ấy nên tang lễ cũng chỉ vẻn vẹn có vài người đưa tiễn.
Vì tránh đau buồn nên Mộc Tâm Dao chỉ định cho Tiểu Mễ hạ huyệt ngay trong ngày hôm đó.
Lê Tịch Tuyết sau khi thay cho mình bộ y phục màu trắng tang thương đội cho mình chiếc khăn trắng buồn bã. Nhìn khuôn mặt vết tím vết đen trên mặt của Tiểu Mễ lần cuối nàng nở nhẹ nụ cười rồi mới cho người đóng nắp áo quan.
Nhìn bàn lễ đầy đủ rượu thịt hoa quả trước mặt, Lê Tịch Tuyết bước tới cười chính bản thân mình vô dụng trước đây em ấy còn sống còn bên cạnh nàng thì ăn không đủ bữa ngủ không đủ giấc. Nay chết rồi lại cúng bữa cơm ngon như vậy để làm gì…
Mộc Tâm Dao đứng cạnh như hiểu ý của Lê Tịch Tuyết nàng đi đến vỗ nhẹ lên vai muội ấy nhẹ nói:
- Đừng tự trách bản thân mình nữa, dù sao em ấy được hầu hạ một tiểu thư tốt bụng như em là may mắn lắm rồi. Em rót cho Tiểu Mễ chén rượu trước khi đưa em ấy đi. Ta tìm hiểu rồi em ấy trước đây có nói với Tố Linh nhất định phải chôn em ấy ở gần chỗ mẫu thân em ấy…
Lê Tịch Tuyết gật gật đầu, đúng chôn ở gần mẫu thân, em ấy sẽ không cô đơn nữa. Tay nhẹ rót chén rượu lên đưa về phía áo quan. Lê Tịch Tuyết nhẹ giọng nói:
- Tiểu Mễ nếu còn kiếp sau chúng ta là chị em nhé, ta sẽ là chị gái của em bù đắp những gánh vác kiếp này của em với ta.
Bầu trời ánh nắng mờ nhạt dần, đoàn người sáu bảy người vào vị trí, Lê Tịch Tuyết tay cầm bài vị tiến về phía vườn sau của Lê phủ.