Sau khi rời khỏi Lê phủ Lê Tịch Tuyết nhanh chân bước đi trên đường hướng thẳng về khu chợ trong kinh thành.Vừa bước đi nàng có để ý trên đường đi cũng không có ít ánh mắt nhìn theo có người tỏ vẻ đầy khinh miệt, cũng có ánh mắt thương hại còn có cả ánh mắt chán ghét dõi theo.
Bên tai thi thoảng vẫn nghe được những tiếng thì thào chỉ chỏ nhỏ to. Lê Tịch Tuyết mặc dù cũng không mấy quan tâm đến, nhưng bên tai rõ dàng là họ cố ý nói to để nàng nghe thấy.
Một người nói " Lê tiểu thư đúng là mặt dày, thánh nữ là người cao cao tại thượng vẫn là hợp làm tứ vương phi nhất. Đã vậy còn là người giúp vương gia trị thương lúc ở biên ải nữa chứ.
Người khác không ngại gật đầu mà nói to hơn: Đúng rồi đó,mà chắc hoàng thượng cũng vì nể tình năm đó Lê phu nhân có hảo hữu với Dung quý phi nên chưa hủy đi hôn ước thôi của tứ vương gia với tam tiểu thư thôi. Theo thường lẽ ra có khi là sớm muộn gì hôn ước cũng sẽ hủy thôi.
Có những người khác độc miệng hơn thì nói: Dù sao có cái danh vương phi thôi chứ chắc gì được bổng lộc bằng trắc vương phi đâu. Sớm muộn gì thì cũng phải tự xấu hổ mà xin từ hôn thôi.
Một người nữa ngồi đối diện lại chép miệng nói: Từ hôn chẳng phải là tìm chết hay sao? mặt mũi đâu mà sống nữa chứ. Dù chưa gả đi nhưng ai còn nguyện ý lấy tứ vương phi bị hủy đi hôn lễ nữa chứ.
Có người nói như biết hết sự việc trong tứ vương phủ giọng nói đầy tự tin: Ta nghe nói từ vị cữu cữu làm chân quét dọn trong vương phủ nói lại là gần đây tứ vương gia cũng đối đãi rất ân cần và chu đáo với trắc vương phi nha, còn đi cùng xe ngựa vào hoàng cung … Còn ăn cơm cùng bữa với trắc phi nữa mà.
Lê Tịch Tuyết trong lòng có chút lay động, tâm trạng cũng không tốt mấy. Mặc dù đã rặn lòng không để tâm tới những lời họ nói, nhưng mấy ngày nay nàng đúng là không thấy Tứ vương gia tới tìm nàng.
Vừa đi vừa suy nghĩ nên Lê Tịch Tuyết không chú ý mà đâm vào người đi phía trước, trên sống mũi truyền đến mùi hương phấn hoa nồng nặc. Chưa kịp định thần thân thể liền bị tay người kia đẩy mạnh về phía sau may có Tiểu Liên đứng cạnh đỡ được nên không ngã nhào xuống đất.
Bên tai từng tiếng chua ngoa vang lên:
- Cái tên mắt mù nhà ngươi, không nhìn thấy bổn quận chúa đang đi sao?
Bên đường nhiều người bắt đầu cũng vây quanh để xem náo nhiệt.
Lê Tịch Tuyết đưa mắt nhìn lên phía trước đúng lúc chạm mắt quận chúa Lý Nhã Bình. Còn chưa kịp nói thì Lý Nhã Bình đã cười khinh bỉ mà đi về hướng Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Thì ra là tứ vương phi tương lai đây sao? Ha…ha… ha không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Lần này để xem ai tới giúp ngươi giải vây đây.
Lý Nhã Bình đưa tay lên hướng thẳng mặt Lê Tịch Tuyết định đánh xuống.
Tiểu Liên đang đứng bên cạnh Lê Tịch Tuyết thấy vậy liền nhanh tay bắt lấy cổ tay của Lý Nhã Bình rồi hất nàng ta ra xa khiến nàng ta ngã dập mông xuống đường.
Lý Nhã Bình đau đớn liền trừng lớn mắt mà quát lên về phía Tiểu Liên:
- Ngươi … ngươi…
Đúng lúc này Lý Phú Xuân cũng là tên đại thiếu gia ăn chơi lêu lổng của Lý gia, hắn rẽ lối đám người đứng hai bên mà đi tới, hắn ta cũng là đại ca của Lý Nhã Bình.
Lý Phú Xuân đi tới đỡ lấy Lý Nhã Bình đứng dậy, ánh mắt lại không tránh được mà nhìn Lê Tịch Tuyết đầy phóng đãng.
Lý Nhã Bình thấy vậy liền nắm lấy tay áo của đại ca mình mà khóc giống lên:
- Hu… hu… ca ca… người phải làm chủ cho Bình nhi … Nàng ta dám sai con nô tỳ bần tiện kia đánh muội.
Lý Phú Xuân cười cười gật đầu với Lý Nhã Bình, giọng nói không che đi được sự phóng đãng trong người hắn:
- Được… được đại ca hôm nay ra tay làm chủ cho muội. Người đâu.
Sau khi Lý Phú Xuân hô lên hai chữ thì phía sau năm sáu tên thân hình cao to, ánh mắt bằm chợn tiến lên cung kính hô:
- Thiếu gia.
Lý Phú Xuân chỉ tay về phía của Tiểu Liên và Lê Tịch Tuyết đang đứng, giọng nhạt nói:
- Lên chặt đứt đôi tay của con nô tỳ đã làm quận chúa của ta ngã. Còn vị tiểu thư kia bắt sống về làm ấm phòng cho bổn thiếu gia.
Lê Tịch Tuyết tay thủ sẵn bột phấn, tay kia nắm lấy tay áo của Tiểu Liên ý định nói lát mấy tên kia chạy lên thì nàng sẽ tung bột sau đó hai người sẽ chạy đi. Nàng thì không biệt võ công còn Tiểu Liên e rằng cũng không lấy 1 chọi 6 người kia được.
Tiểu Liên thấy Lê Tịch Tuyết nắm tay áo mình lại tưởng tiểu thư mình sợ nên cũng trầm trầm nói:
- Tiểu thư… Có chết em cũng sẽ bảo vệ người.
Mấy nam nhân bằm chợn kia lần lượt sông lên hướng phía Tiểu Liên mà đánh. Khi mà đánh tới còn cách chỗ Lê Tịch Tuyết và Tiểu Liên một thước thì đã bị một nam trên tửu lâu phi xuống hạ gục.
Lúc này phía trên một tửu lâu một thân ảnh mặc y phục màu trắng phi thân xuống. Tay cầm chiến phiến đánh nhanh về phía các nam nhân kia, lần lượt từng tên nam nhân kia ngã xuống mà chưa kịp phản ứng gì.
Nam nhân kia sau khi hạ gục đám nam nhân kia liền đi đến bên cạnh Lê Tịch Tuyết nắm lấy tay nàng mà dịu dàng nói:
- Tịch Tuyết muội không sao chứ? Xin lỗi vì ta đến muộn.
Lê Tịch Tuyết nhận ra người này chính là Ngũ Tiếu Hoa người mà trước đây không ít lần tới tìm nàng và cũng là người chung đội với nàng hôm đi săn ở bãi ngạo long. Lê Tịch Tuyết rút tay lại rồi ho nhẹ nói:
- Ta không sao. Tiếu Hoa công tử trở về kinh thành rồi sao?
Ngũ Tiếu Hoa thấy Lê Tịch Tuyết xa cách với mình vậy mắt liền thoáng buồn bã gật đầu.
Thấy đám người mình phái tới lần lượt ngã xuống Lý Phú Xuân tức giận chỉ tay về phía Ngũ Tiếu Hoa mà nói:
- Ngũ gia, ta và ngươi không thù không oán tại sao chen chân vào chuyện của ta.
Ngũ Tiếu Hoa lạnh càng thêm lạnh liền quay mặt lại phía của Lý Phú Xuân hừ lạnh. Một chiến phiến quạt bật nhanh về phía hắn, vài tiếng cốp mạnh vang lên.
Lý Phú Xuân bị đánh đến xây sầm mặt, từng vệt máu cũng lần lượt hiện lên trên mặt và trên khóe miệng.
Ngũ Tiếu Hoa lạnh giọng nói:
- Biết điều thì mau cút khỏi đây, lần sau đừng để ta gặp ngươi có mặt trên đường lớn. Bằng không cả sản nghiệp của Lý gia chỉ trong tích tắc bị chính ngươi bóp nát rõ chưa.
Lý Phú Xuân cũng chưa biết thân phận của Ngũ Tiếu Hoa là gì so với sản nghiệp của phụ thân hắn. chỉ thấy nam nhân trước mặt này lại dám hống hách như vậy hắn liền nói lớn:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Chỉ bằng một lời của ngươi lại có thể làm Lý gia ta tan gia bại sản được sao?
Lý Phú Xuân lấy trong tay áo ra một con dao găm mỏng muốn nhân lúc Ngũ Tiếu Hoa không chú ý mà sông lên muốn đâm hắn.
Ngũ Tiếu Hoa nhanh chóng lách sang một bên, mắt cũng lạnh lùng đưa tay lên đánh một trưởng vào cánh tay của Lý Phú Xuân. Chỉ nghe tiếp rắc một cái.
Lý Phú Xuân đau đớn ôm cánh tay đã gãy gấp làm đôi hét to:
- A… A… Tay của ta… Mau… mau gọi thái y…
Lúc này quản gia của Lý gia chạy nhanh vào quỳ sụp xuống đất khẩn khoản nói với Ngũ Tiếu Hoa:
- Ngũ thiếu gia xin nể mặt của Lý lão gia mà tha cho Lý Phú Xuân một mạng. Nhất định lão nô sẽ trở về bẩm báo lại cho Lý lão gia quản giáo lại thiếu gia.
- Còn không mau đưa hắn cút khỏi đây, ta nói rồi lần sau còn gặp hắn trên đường nhất định ngày ấy là ngày tàn của Lý gia.
Quản gia lúc lấy dập đầu mạnh rồi cung kính nói lớn:
- Đa tạ, đa tạ Ngũ thiếu gia nương tay.
Rồi lão quản gia phất tay nói với mấy tên nam nhân bằm chợn kia như quát lớn:
- Còn không mau đưa thiếu gia và tiểu thư trở về.
Lần lượt đám người kia dìu dắt nhau rời đi.
Ngũ Tiếu Hoa quay lại phía Lê Tịch Tuyết ho nhẹ rồi dịu dàng nói:
- Tịch Tuyết vừa rồi có làm muội hoảng sợ không? Muội có muốn vào trong uống ngụm trà hay không?
Lê Tịch Tuyết lắc lắc đầu, vừa rồi ánh mắt của nam nhân này nhìn nàng dịu dàng quá, nàng trước đây không biết thân chủ thân thiết với Ngũ Tiếu Hoa như thế nào nhưng hiện tại nàng vẫn muốn một lần nói rõ mọi chuyện với hắn. Tránh sau này có sự hiểu lầm không hay, nàng nhẹ nói:
- Đa tạ Ngũ Tiếu Hoa huynh ra tay tương trợ, vừa hay Tịch Tuyết cũng có chuyện muốn nói với huynh.
Ngũ Tiếu Hoa cười nhẹ rồi hướng tay chỉ vào trong tửu lâu rồi nói với Lê Tịch Tuyết:
- Được. Sẵn tiện ta đã đặt một phòng trên tầng hai.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi cùng Tiểu Liên đi nhanh vào tửu lâu bên cạnh hướng cầu thang đi lên tầng hai.
Người dân bốn phía dần dần tản đi, trên miệng vẫn không quên xì xào.
Đi tới cửa phòng mà Ngũ Tiếu Hoa đã chỉ tay ra hiệu, Lê Tịch Tuyết nói nhỏ với Tiểu Liên:
- Em ở ngoài này đợi ta đi, muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.
Tiểu Liên vừa rồi thấy nam nhân này không có ý xấu với tiểu thư nên mới yên tâm gật đầu để Lê Tịch Tuyết vào trong xương phòng của Ngũ Tiếu Hoa.
Ngay sau đó tiểu nhị bê lên một đĩa quế hoa, một đĩa bánh đậu xanh cùng một bình trà.
Ngũ Tiếu Hoa ngồi đối diện Lê Tịch Tuyết, ánh mắt vãn như cũ nhìn nàng đầy dịu dàng. Tay đẩy nhẹ hai đĩa điểm tâm về phía Lê Tịch Tuyết nói đầy ôn nhu:
- Tịch Tuyết muội ăn bánh đi, bánh quế hoa ta đã đặt ở Vũ Nguyệt lâu vùng bánh đậu ta mua về từ Mộc Nhã Lâu đó. Muội nếm thử xem mùi vị còn giống khi xưa nữa hay không?
Lê Tịch Tuyết tự tay rót cho mình li trà rồi lại rót cho Ngũ Tiếu Hoa một li, thì ra nam nhân này cũng đã rất chú tâm tới sở thích của nàng. Lê Tịch Tuyết ho nhẹ cầm ngụm trà đưa lên miệng uống ánh mắt lơ đễnh nhìn ra hướng cửa sổ rồi nói:
- Ngũ Tiếu Hoa huynh hà cớ gì mà phải làm khổ bản thân mình như vậy. Vốn dĩ tình cảm cưỡng cầu cũng khó mà lâu bền được.
Ngũ Tiếu Hoa ngưng nụ cười trên môi, lại tự cười diễu cợt bản thân mình. Hắn là vì sao cơ? Ngay cả hắn nhiều khi cũng không rõ nữa. Mỗi lần trở về kinh thành là hắn lại tới lê phủ lén nhìn nàng, nhìn nụ cười thơ ngây đến vui vẻ. Chỉ cần như vậy bao mệt mỏi đè nén đều tan đi.
Lê Tịch Tuyết lạnh nhạt nói:
- Ngũ huynh ta hi vọng chúng ta sẽ coi nhau như là một vị bằng hữu tốt.
Ngũ Tiếu Hoa cười chua chát nói:
- Muội biết ta vốn không thể…
Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười nhẹ, giọng nói cũng nhẹ nhàng:
- Ngũ Tiếu Hoa đừng để một người luôn coi trọng ta khi mất đi rồi thì mới thấy trân trọng. Tiểu Nhu cô nương là một người tốt, cô nương ấy đối đãi với huynh thâm tình hơn ai hết ta là người hiểu rõ nhất.
Ngũ Tiếu Hoa cười nhạt lầu đầu:
- Ta với muội ấy chỉ là thanh mai trúc mã.
Lê Tịch Tuyết cười nhạt vuốt nhẹ quanh miệng li trà, giọng nói trầm trầm.
- Tiếu Hoa huynh có biết ngày đầu tiên ta và huynh gặp nhau trong cung song ngay sau đó cô ấy đã tới gặp ta rồi nói gì không? Cô ấy đưa cho ta một nắm bánh quế hoa và nói với ta là: " ta đổi bánh quế hoa cho cô, món mà cô thích ăn nhất sau này đừng dành Hoa ca ca với ta được không". Lúc ấy ta ngây ngô liền gật đầu cho tới sau này gặp lại Tiểu Nhu cô nương…
Lê Tịch Tuyết không che nổi ý cười liền nói tiếp:
- Sau này gặp lại cô ấy cô ấy vẫn luôn miệng nói với ta là nhớ giữ lời hứa năm đó.
Ngũ Tiếu Hoa lắc đầu giọng nói có chút chua chát nhìn Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết tình cảm của ta đối với muội, muội hẳn là người hiểu rõ nhất. Không chỉ vì một lời hứa bồng bột khi nhỏ đó mà muội liền phủ nhận tình cảm của ta vậy được.
Lê Tịch Tuyết lắc đầu nhìn thẳng vào mắt Ngũ Tiếu Hoa nói:
- Không. Dù không có lời hứa năm đó thì tình cảm ta dành cho huynh cũng mãi mãi chỉ có thể là tình bằng hữu. Huynh rất tốt nhưng ta nói rồi tình cảm vốn là thứ không thể cưỡng cầu, dù miễn cưỡng sau này cũng không thể có hạnh phúc.
Lê Tịch Tuyết đặt li trà xuống bàn rồi đứng dậy, giọng nói trầm đi:
- Hôm nay ta đã nói hết những gì cần nói. Cũng đa tạ huynh đã giúp ta chuyện vừa rồi, sau này gặp lại chỉ mong chúng ta sẽ vui vẻ như hai vị bằng hữu gặp nhau. Cáo từ.
Thấy Ngũ Tiếu Hoa trầm tư không đáp lại Lê Tịch Tuyết liền bước nhanh ra hướng cửa rồi rời đi.
Để lại trong phòng Ngũ Tiếu Hoa cười chua chát, vì sao vậy? Vì sao nàng ấy không một lần cho hắn cơ hội. Trước đây là hắn chưa đủ mạnh nên không dám cùng nàng chung một chỗ. Sau bao cố gắng cuối cùng vẫn là câu trả lời ấy vẫn là nàng từ chối hắn.