Tứ Vương Phi

Chương 57



Sau khi Lê Tịch Tuyết rời đi Vũ Mặc Hàn liền lảo đảo mà đứng bật dậy khỏi ghế đứng cách xa khỏi chỗ của Mục Thanh Chiêu, mặt hắn tái mét người lảo đảo đứng không vững. Miệng phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt tức giận nhìn về phía Ảnh Nhất mà gằn giọng:

- Còn không mau tìm Tư Nhiệm tới cho bổn vương.

Ảnh Nhất cung kính gật đầu thoáng vừa định quay đầu rời đi nhưng thấy Mục Thanh Chiêu đang có ý định đi lên phía vương gia thì liền bước lại phía trước mặt của Vũ Mặc Hàn đưa kiếm của mình ra chắn trước mặt của Mục Thanh Chiêu rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Thanh Chiêu lạnh giọng nói:

- Mục tiểu thư vương gia trong người không khoẻ mời tiểu thư trở về biệt viện của mình dùng nốt bữa trưa.

Mục Thanh Chiêu trừng mắt nhìn Ảnh Nhất đưa tay đẩy kiếm của Ảnh Nhất rồi bước lên phía Vũ Mặc Hàn đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn mà nghẹn giọng nói:

- Hàn ca ca người biết là chỉ có tiếp xúc thân mật với muội mới có thể làm những đau đớn trong người của huynh đỡ hơn thôi đúng không? Hơn nữa ta cũng có cách giúp huynh không còn đau đớn kể cả khi chưa giải được trùng độc. Chỉ cần huynh luôn bên cạnh ta và đừng suy nghĩ về Lê Tịch Tuyết nữa…

Vũ Mặc Hàn hừ lạnh, lại cố gắng hất tay của Mục Thanh Chiêu ra khỏi tay mình rồi lạnh lùng nói:

- Bổn vương ổn, không cần ngươi phải bận lòng. Trong lòng bổn vương có ai không đến phiên ngươi quản.

Mục Thanh Chiêu từ đau lòng cho tới tức giận nói lớn về phía Vũ Mặc Hàn:

- Hàn ca ca … Ta … Ta có gì không bằng nàng ta? Ta có gì thua kém nàng ta chứ? Rõ ràng ta vẫn luôn là người đến trước, là người bên cạnh huynh lúc huynh ở biên ải gian nan, cực khổ.Ta cũng không màng tới danh vọng mà bỏ cả Thánh Giáo, bỏ cả mẫu thân để tới đây cùng huynh muốn giúp huynh giải trừ độc tố trong người … Huynh nói đi vì sao vẫn luôn trốn tránh ta, chán ghét ta như vậy?

Vũ Mặc Hàn cười lạnh bước chân hướng ra phía cửa vừa đi vừa nói lạnh giọng nói:

- Chỉ duy nhất một việc ngươi cùng thái tử hợp tác bày mưu hại chết không biết bao nhiêu người trong núi Ngạo Long đã đủ để bổn vương tránh xa ngươi mãi mãi rồi, cũng chỉ bằng việc ngươi cùng thái hậu không tiếc công bày mưu tính kế bổn vương ở Trung Nguyên khiến bổn vương đau tới chết đi sống lại chỉ điều đó đã khiến bổn vương chán ghét ngươi tới cùng cực rồi.

Mục Thanh Chiêu nước mắt rơi lã chã, giọng nói đầy đau đớn cùng uất nghẹn:

- Đúng là muội cùng thái hậu hợp tác với nhau thật nhưng tình yêu muội dành cho huynh cũng là thật. Lúc ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên muội mới cùng thái hậu hạ trùng mao độc lên người huynh.

Không thấy Vũ Mặc Hàn đáp lại mình, Mục Thanh Chiêu biết chỉ có thể dùng kế ép hắn mới có thể để Vũ Mặc Hàn để tâm tới mình. Nàng liền cười lớn rồi nói:

- Hàn ca ca huynh nên nhớ thái hậu hôm qua đã nói những gì, huynh cũng nên biết ai mới là người có thể giúp huynh cứu Dung quý phi và ai mới là người giải được độc tố trên người của huynh.

Vũ Mặc Hàn trầm mặc không nói hắn mấy ngày nay chịu đựng quá đủ rồi. Vừa rồi thấy Lê Tịch Tuyết tới hắn thật sự muốn buông bỏ tất cả để tới ôm nàng vào lòng, hít hà mùi hoa tử linh lan dịu nhẹ trên mái tóc nàng. Nhưng cuối cùng là hắn vẫn sợ, sợ bản thân lần nữa đánh mất người quan trọng nhất đời mình. Là hắn không dám đánh cược vào ván cờ này, là hắn sợ thái hậu là người thâm sâu không lường trước được bà ấy sẽ giở trò gì tiếp theo.

Hơn nữa hoàng hậu cũng có một đội kị binh và một bộ tộc ở miêu cương vô cùng thâm hiểm, nếu hắn cứ cố gắng làm trái ý của bà ấy thì e rằng người gặp nguy hiểm nhất không phải là hắn mà chính là Lê Tịch Tuyết.

Vũ Mặc Hàn lạnh lùng bước đi, trong đầu vẫn còn ong ong. Trước hết vẫn là giải quyết mấy tên hắc y nhân xung quanh hắn và ở phía Lê Tịch Tuyết nữa. Nếu còn tiếp tục thế này hắn e rằng bản thân mình cũng vì nhớ nàng mà không khống chế được phá bỏ tất cả.

Mộc Tâm Dao đưa Lê Tịch Tuyết lên xe ngựa rồi một mạch đi tới hướng của Mộc Nhã Lâu, ngồi trên xe nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không chút nào biểu cảm của Lê Tịch Tuyết khiến nàng có chút lo lắng. Thà rằng muội ấy cứ nháo lên hay khóc thật lớn thì nàng còn đỡ lo.

Nhớ lúc trước Lê Tịch Tuyết có nói rằng trước đây muội ấy là một cô nhi, tuổi thơ luôn đầy cơ cực. Sợ rằng đứa trẻ này từ bé đã là đứa bé hiểu chuyện mọi lo lắng,đau lòng đều tự mình gánh chịu thôi.

Mộc Tâm Dao ho nhẹ quan tâm hỏi Lê Tịch Tuyết:

- Tịch Tuyết muội ổn chứ?

Lê Tịch Tuyết trong lòng bộn bề suy nghĩ, nàng cũng không biết vì sao tâm mình lại đau tới vậy. Nàng đúng là thừa nhận mình động tâm với tứ vương gia, đúng là sau những việc đã trải qua ở bãi săn bắn nàng đã rất cảm động vì ngài ấy đã dốc lòng cứu mạng của mình mà không lo an nguy của bản thân khi mà nàng ngã xuống vực sâu.

Lúc ấy nàng cũng có chút vui vẻ trong lòng khi nghĩ rằng có thể mình cũng là chút gì đó quan trọng với tứ vương gia. Cũng có chút nào đó nhận nhầm là tứ vương gia cũng chỉ cần mình bên cạnh.

Nhưng cho đến ngày hôm nay thì Lê Tịch Tuyết mới nhận ra tin đồn chỉ là tin đồn cái gì mà không gần nữ sắc, cái gì mà mặt lạnh không có thất tình lục dục, tất cả chỉ là giả dối.

Lê Tịch Tuyết cười buồn nhìn khuôn mặt lo lắng của Mộc Tâm Dao đang lo lắng cho mình thì liền cười gượng gạo nói:

- Muội không sao? Thân thể chỉ là có chút không thoải mái thôi.

Biết Mộc Tâm Dao là lo cho mình nên Lê Tịch Tuyết liền nói lảng sang chuyện khác.

- Dao tỷ về kinh thành rồi sao?Lần này Tỷ lại ở lại kinh thành mấy ngày rồi lại về Giang Nam sao?

Mộc Tâm Dao xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết cười hiền:

- Ta lần này về kinh thành ở hẳn lại đây, thi thoảng mới trở về Giang Nam sử lí công việc thôi. Vài ngày nữa là đại thọ của thái hậu rồi nên ta trở về phủ cùng phụ thân chuẩn bị chút quà cho thái hậu.

Lê Tịch Tuyết cười gật đầu ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói cũng trầm đi:

- Vậy hôm nay tỷ cùng muội uống chút rượu được không? Cũng đã lâu rồi muội không động tới chất có cồn.

Mộc Tâm Dao hơi giựt giựt khoé mắt, Lê Tịch Tuyết là tuyệt vọng tới như vậy sao? Nàng liệu có nên nói chuyện kia cho muội ấy không đây. Nhưng mà nói ra lại sợ muội ấy không màng tới an nguy mà đi tới gặp tứ vương gia khiến thái hậu nghi ngờ mà ra tay thì sao?

Thái hậu là người thâm sâu khó đoán, bà ấy lại là cao thủ dùng độc miêu cương. Không ai biết bà ta sẽ ra tay như nào đâu. Trước hết vẫn là đợi thời cơ bàn bạc lại tứ vương gia trước đã.

Sau một hồi nội tâm rằng xé thì Mộc Tâm Dao quyết định không nói cho Lê Tịch Tuyết biết. Để qua vài ngày nữa tứ vương gia tìm ra cách giải quyết và đảm bảo an toàn cho muội ấy rồi nói cũng không muộn.

Mộc Tâm Dao cười gật đầu với Lê Tịch Tuyết:

- Được hôm nay ta cùng muội uống không say không về, mà dù có say thì ngủ lại Mộc Nhã Lâu của ta cũng không sao hết.

Nói rồi Mộc Tâm Dao nói vọng ra bên ngoài lạnh lùng nói:

- Tiểu Liên em tới Lê vương phủ thông báo lại cho Lê thừa tướng một tiếng đi.

Chỉ thấy Tiểu Liên gật đầu rồi lên ngựa chạy vút về hướng của Lê phủ.

Về tới Mộc Nhã Lâu cũng đã là quá bữa trưa, Mộc Tâm Dao để Lê Tịch Tuyết lên phòng riêng biệt được nàng thiết kế cho riêng mình ở trên tầng 2. Rồi nàng xắn áo tự tay xuống bếp làm mấy món ăn, nàng cũng tự tay xuống hầm rượu quý được bảo quản kĩ lưỡng dưới hầm chọn mấy vò rượu chính tay mình ủ.

Lê Tịch Tuyết ngồi trong phòng mà ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong vườn có rất nhiều loại cây trồng và các loại rau,củ, quả từng loại được trồng ngăn nắp theo phân loại và công dụng.

Lê Tịch Tuyết rất nể phục Mộc Tâm Dao vừa biết cách kiếm tiền, vừa am thông võ thuật lại vừa am hiểu thảo dược và y thuật. Không như nàng một chút cũng không biết, chỉ biết có chút y thuật thì đã sao chứ, cũng không cứu nổi người bên cạnh mình cả chục năm qua. Bản thân không biết bao nhiêu lần coi lại mình thật sự thảm hại.