Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 107: Danh tướng đối lũy (hết).



Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan phía Lưu Phong gia cũng xuất hiện trong đợt tăng viện lần này.

Hắn nổi danh là kiêu tướng, vào trận không nói hai lời: "Theo ta lên!" Lập tức, xung quanh hắn tụ tập một lượng lớn sĩ binh.

Một ngàn quân mới tăng viện đều đang còn rất khỏe, bọn chúng tập kết thành một mũi nhọn khoan thủng vòng vây của Tử Xuyên quân, sau đó xoay lại cắn vào bên phải Tử Xuyên quân, hình thế đột nhiên biến thành có lợi cho Lưu Phong quân.

Tử Xuyên Tú ở tại trung quân nhìn thấy rất rõ, gã đứng lên gọi Âu Dương Kính: "Âu Dương, cấp cho ngươi năm trăm quân, ép lộ địch nhân đó vô lại vòng vây. Đánh cho tốt, ta bảo đảm thăng ngươi lên Hồng y!"

"Đại nhân!" Âu Dương Kính rút mã đao sáng loáng, sát khí đằng đằng đáp: "Đại nhân, lúc này còn nói gì đến chuyện thăng quan. Nói thẳng một câu, không đánh lui được bọn chúng, mạng của tôi cũng không còn!"

Gã xoay người vung tay hô: "Hảo hán thì theo ta giết giặc!" Lập tức, mấy trăm thanh mã đao giơ cao như rừng: "Giết!"

Đao quang sáng loáng, một đội quân sát khí đằng đằng rùng rùng lao vào cuộc chiến, nhìn bọn họ, Tử Xuyên Tú khẩn trương tim đập bình bình, nếu như có thể, gã rất muốn ra trận thay cho Âu Dương Kính!

Cự thạch rít gió trong không trung trên đầu, mặt sông bạo khởi từng cột thủy hoa cự đại, trên mặt sông, chiến thuyền qua lại như thoi, buồm che kín mặt sông, chiến thuyền bị cự thạch đập trúng chỗ hiểm phá nước chìm xuống, đám thủy thủ hò hét xin cứu mạng.

Quân đội hai bên ở trên bờ sông đã đánh đến u mê đầu óc, đao quang kiếm ảnh trùng trùng, chém giết gần như đã thành phản xạ, trống trận hai phía liên tục nổ thùng thùng kích thích tinh thần sĩ binh, các binh sĩ chưa tham chiến đều hò hét để trợ oai cho phía mình.

Lưu Phong Sương khẩn cấp truyền lệnh cho bộ đội đang chiếm được chỗ đứng trên bờ sông: "Nhất định phải thủ được tuyến đầu, tăng viện lập tức đến!"

Tử Xuyên Tú đi tuần các nơi: "Lên, phản xung phong! Đánh cho bọn chúng cút hết xuống sông cho cá ăn!"

Đâu đâu cũng là khôi giáp, đâu đâu cũng là đao kiếm, đâu đâu cũng là binh lính, đâu đâu cũng là thi thể, sĩ binh hai bên điên cuồng xông lên bờ đê, phía nào cũng phát cuồng rồi, bờ đê giống như một vòng xoáy khổng lồ nuốt lấy từng đội sĩ binh, nhả ra là tàn chi đoạn cốt, máu chảy thành dòng xuống sông.

Thi thể trên đê không ảnh hưởng đến cuộc chiến, sĩ binh song phương phần đạp lên thi thể mà đánh, phần đá thi thể văng xuống sông lấy chỗ đặt chân.

Tử Xuyên Tú cầm Viễn vọng kính quan sát chiến trường, gã thấy rất rõ, phía mình sắp thua rồi, cho dù Tử Xuyên quân vẫn còn có thể duy trì chiến cục, thậm chí còn chiếm thượng phong, nhưng bản thân không có cách nào phá hủy thuyền đội Lưu Phong gia đột nhiên xuất hiện, có đội thuyền này, binh lực phía Lưu Phong Sương không ngừng được vận tải đến tăng viện, binh lực phía mình quá mỏng, không chịu nổi tiêu hao quá nhanh như thế. Bản thân không thua về mưu kế thao lược, mà là thua về số lượng quân lính.

"Chẳng lẽ, thật phải sử đến chiêu cuối cùng đó sao?"

Nhìn chiến trường thảm liệt, Tử Xuyên Tú nghiến răng: "Vẫn còn chưa đến lúc! Vệ đội tập trung, chuẩn bị ra đánh!"

"Đại nhân, đích thân ngài ra trận, vậy ai chỉ huy toàn cục đây?"

"Không cần chỉ huy, các ngươi cũng ra trận luôn!"

"Vâng!" Vệ đội trưởng đáp dứt khoát một tiếng, nâng cao đao đứng trước mặt Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, toàn bộ một trăm hai mươi mốt vệ binh đã tập hợp xong, chờ lệnh ngài!"

Tử Xuyên Tú gật gật đầu: đây là chi dự bị đội cuối cùng trong tay gã, từ đầu đến giờ vẫn giữ trạng thái dưỡng sức, không có tham gia tác chiến. Hiện tại, ai nấy đều chế phục chỉnh tề, quân hàm ngay ngắn, tinh thần tỉnh táo, hai thanh mã đao cài xéo sau lưng, nhãn thần lạnh lùng sát khí.

Đây đều là những tinh anh theo Tử Xuyên Tú từ Viễn Đông đến đây, trải qua biết bao trận chiến, võ nghệ cao cường, là một chi hổ báo tinh duệ cửu kinh sa trường!

Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Tử Xuyên Tú cảm thấy cũng không cần phải động viên tinh thần trước trận chiến, các sĩ binh đều đang như đao bén rời vỏ, sát khí bộc lộ, nói nhiều có khi còn khiến sĩ khí sụt giảm. Gã ngắn gọn hô: "Theo ta!" Dẫn đầu đội ngũ tiến vào đường mương ngập sình và máu.

Trong tiếng cước bộ bì bõm, toàn đội thẳng một đường tiến đến bờ đê đang chém giết kịch liệt.

Ở sát bờ sông, hai quân đã đánh đến điên cuồng.

Đây là một trường hỗn chiến, đội liệt song phương đều loạn rồi, chế phục hồng sắc và hắc sắc trộn lẫn vào nhau mà đánh, căn bản không phân biệt được ai là ai.

Đao quang kiếm ảnh, hò hét chém giết, gào la thảm thiết, đủ loại âm thanh chấn rung màng nhĩ, tên bay vù vù bên tai, cũng chẳng rõ là do cung tiễn thủ bên nào bắn.

Đột nhiên một khối cự thạch không biết từ trên thuyền hay từ trên bờ xé gió lao xuống, đè bẹp người bên cạnh máu não tứ tung, cũng chẳng biết đó là chiến hữu hay là địch nhân. Mới vừa chém một đao thì chính bản thân lại ăn một đao của người khác, chém qua chém lại bỗng nhiên phát hiện chế phục đối phương giống mình: "A, chúng ta là cùng phe!"

"A, mụ nội nó, đánh đến u mê rồi! Chúng ta đánh nhầm..."

Còn chưa nói xong thì không biết một thanh đao ở đâu chui ra cắt phăng nửa cái đầu của hắn. Lưu Phong quân vừa chém xong chưa kịp xoay sở thì đã trúng một đao vào chân ngã quỵ xuống, thế nhưng hắn liều mạng nhào tới ôm lấy Tử Xuyên quân, cả hai ngã xuống lăn lộn trong bùn, cắn xé nhau như hai con chó.

Cái vòng xoáy máu đó cứ tiếp tục nuốt người.

Tử Xuyên Tú dẫn hơn trăm người tiến tới, không được nửa phút, vệ sĩ cạnh gã đã bị tán lạc một nửa, gã dẫn mấy chục người còn lại tiếp tục vào tâm xoáy, nghênh đón bọn họ là một cổ binh mã chế phục hồng sắc.

Nhìn thấy kim tinh trên vai Tử Xuyên Tú, Lưu Phong gia kêu ngao ngao như sói đói: "Có một tên quân quan! Giết hắn lĩnh thưởng a!"

Bốn tên sĩ binh Lưu Phong gia vác mã đao nhảy tới chỗ Tử Xuyên Tú, vệ binh phía sau định xông lên cản thì bị đám lính Lưu Phong gia khác ngăn cản.

Vệ binh ở xa còn chưa kịp đến yểm hộ thì đao của địch nhân đã đến sát Tử Xuyên Tú, mấy chục tiếng hô đồng thời cất lên: "Nguy hiểm, đại nhân!"

"Xoạt!", trong đao quang chớp lóe, bốn cái đầu văng lên trời.

Trong ánh mắt chấn hám của chúng nhân, Tử Xuyên Tú chậm rãi thu đao, lúc này bốn thi thể không đầu mới ngã xuống, huyết hoa phun lên khủng bố.

Bước tới, bạt đao, chém, thu đao, không có hò hét hư trương thanh thế, không có hoa chiêu màu mè, đơn giản chính xác, một kích lấy mạng!

Cảnh tượng chấn hám bọn người xung quanh, ai nấy đều quên mất đang ở trên chiến trường sinh tử, ngừng tay ngớ ngẩn nhìn Tử Xuyên Tú.

Qua chừng nửa phút, trên chiến trường bỗng vang dậy tiếng hoan hô: "Tuyệt vời, thống lĩnh đại nhân!"

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi- Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: