Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 128: Tương y vi mệnh (hết).



Không khí kinh hãi tao động. Không để quân quan chấn kinh hỏi han, Tư Đặc Lâm nhanh chóng nói tiếp: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh phải rời khỏi Hắc kì quân để đến Viễn Đông giữ chức thống lĩnh. Vì kháng cự ma tộc, gia tộc đã tổ chức Đông nam quân đoàn. Được sự ủy phái của gia tộc, ta đảm nhiệm chức tư lệnh của tân quân đoàn. Hắc kì quân, Biên phòng quân và trú quân các tỉnh Đông nam bị biên nhập vào trong Đông nam quân đoàn. Cùng là nói, từ đêm nay, đại quân đoàn Hắc kì quân đã không còn tồn tại, bộ đội Hắc kì quân được biên nhập vào Đông nam quân đoàn".

Các quân quan biến sắc, có người kinh hô: "Không!" Phiên hào bộ đội bị thủ tiêu là một sỉ nhục cực đại, mọi chiến tích công lao và lịch sử đều bị xóa sạch, quân kì mà mọi người nhìn vào để gắng sức chiến đấu cũng không còn, về mặt tình cảm, đây là điều khiến quân nhân chân chính hầu như không thể chấp nhận.

Mặc kệ đang đứng trước Xứ trưởng Quân vụ xứ, mọi người ồn ào la lên: "Hắc kì quân là một đại quân đoàn có lịch sử lâu đời, có chiến tích huy hoàng! Không thể xóa tên!"

Tư Đặc Lâm cười khổ không nói, tràng diện này đã nằm trong dự liệu của y.

Tử Xuyên Tú lớn tiếng quát: "Ồn ào cái gì, im lặng!" Tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại, đối với vị tiền nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, mọi người đều kính úy như nhau.

Tử Xuyên Tú nhìn qua từng người một, nhìn từng gương mặt quen thuộc, Văn Hà, Phổ Hân, Âu Dương, Đức Long, gã bất giác thương xót trong lòng.

Tuy đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân không lâu, nhưng gã tốn rất nhiều tâm huyết cho Hắc kì quân, bất tri bất giác, giữa gã và các quân quan cũng sản sinh cảm tình sâu sắc.

Gã mãi mãi nhớ, lúc La Minh Hải bắt bớ gã, là những hán tử nhiệt huyết này cho dù đối diện tội danh tạo phản cũng mạo hiểm cứu gã, gã thiếu nợ ân tình đối với bọn họ.

Gã chậm rãi nói: "Các huynh đệ, chúng ta cùng đổ máu chiến đấu vì Hắc kì quân, huynh đệ chúng ta từng vì bảo vệ chiến kì mà hi sinh, hiện tại, gia tộc muốn thủ tiêu phiên hiệu của chúng ta, ta và các người đều khó chấp nhận!"

"Thế nhưng hôm nay quốc nạn đương đầu, nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta là đánh bại ma tộc xâm nhập! Vì ngăn cản ma tộc lấn sâu lãnh thổ, gia tộc cần có một hệ thống chỉ huy thống nhất ở Đông nam, vì tổ quốc, chúng ta cần phải hi sinh! Các huynh đệ, bộ đội bị thủ tiêu phiên hiệu không chỉ có chúng ta, tuyệt đại bộ phận Biên phòng quân cũng bị trọng tân tổ kiến điều đến Đông tuyến!"

"Chư vị, chúng ta đều sắp đầu thân sa trường, ta ở Viễn Đông, các vị ở nội địa gia tộc, chúng ta đồng dạng đối diện chiến đấu gian nan, có lẽ, rất nhiều người sẽ không còn gặp lại. Trong những tháng ngày sau này, các người phải nhớ kỹ, các người là từ Hắc kì quân ra, các người không được làm xấu thanh danh Hắc kì quân, vô luận đi đến đâu, nhìn thấy các người, ai ai cũng phải tán dương: "Không hổ là người từng ở Hắc kì quân!'"

"Các huynh đệ, tuy phiên hiệu bị thủ tiêu, nhưng Hắc kì quân không có biến mất! Dũng cảm, trung thành, phụng hiến, đó là quân hồn của Hắc kì quân! Trung liệt thống lĩnh Phương Kính đại nhân thân trúng mấy chục tên vẫn phấn chiến không ngừng, đó là hồn phách của quân đoàn, hồn phách này có trên từng chiến sĩ quân đoàn. Chỉ cần Hắc kì quân còn một chiến sĩ, quân hồn của Hắc kì quân vĩnh viễn không tiêu tán! Ta chờ một ngày thắng lợi, dưới chiến kì hắc sắc, chúng ta sẽ trùng phùng!"

Sau một lúc trầm mặc, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Các quân quan kích động vỗ tay, Tử Xuyên Tú mỉm cười nhìn bọn họ: "Các huynh đệ, chúng ta dù thiên nhai hải giác nhưng chung lòng quyết chiến!"

Tư Đặc Lâm và chúng tướng lĩnh tiễn gã ra đại môn Quân vụ xứ. Tử Xuyên Tú lần này thâm nhập địch hậu, ma tộc đại quân áp cảnh trọng trọng, Viễn Đông đang bấp bênh như thuyền trong bão dữ, gã là đi trên con đường dẫn đến tâm bão. Nhìn gương mặt anh tuấn tươi tắn, Tư Đặc Lâm bất giác ứa lệ, chia tay lần này, rất có thể là vĩnh quyết!

Áp chế nghẹn ngào nơi cổ họng, Tư Đặc Lâm chỉ có thể nói mấy chữ: "Huynh đệ, thập phần bảo trọng!"

Tử Xuyên Tú cũng nắm chặt tay y, gật đầu: "Cố gắng bảo trọng!"

Hai người dụng lực ôm chặt, anh hùng nhiệt lệ can đảm rơi khi chia biệt.

Sau đó, Tử Xuyên Tú lần lượt bắt tay chúng tướng: "Chư vị huynh đệ, đa tạ! Tuy gần gũi không lâu, nhưng chúng ta đã sinh tử chiến đấu cạnh nhau, đa tạ các huynh đệ tương trợ. Mong ngày trùng phùng, chúng ta sẽ uống tận tình một bữa. Chư vị huynh đệ, ta đi trước một bước!"

Gã kéo ngựa chuyển hướng, các quân quan Hắc kì quân đứng chỉnh tề một hàng trước cửa Quân vụ xứ, nghiêm trang hành lễ với gã.

Tử Xuyên Tú cảm giác hai mắt cay cay, gã ngồi trên lưng ngựa giơ tay chào lại, gật gật đầu, không nói gì, giơ roi thúc ngựa mà đi.

Trong tiếng vó ngựa rập rập, một người một ngựa dần dần tiêu thất cuối trường nhai.

Tư Đặc Lâm cảm khái vạn phần, y chuyển thân nói với các tướng quân: "Chư vị, người vừa đi là tuyệt thế kì nam tử của thời đại chúng ta! Phàm là nơi nào tổ quốc cần, xông pha ra tuyến đầu đều có người huynh đệ đó. Trở tay làm mây, lật tay làm mưa, lực vãn cuồng lan, không nề gian nan hiểm trở, anh dũng hào hùng, là hình mẫu cho mọi quân nhân nhân loại. Chúng ta thật lòng cầu nguyện cho huynh đệ ấy, cũng như nhiều lần trước đây, người huynh đệ ấy sẽ lập lại kì công ở Viễn Đông, mang vinh quang chiến thắng trở về!"

Chúng tướng vẫn đứng nghiêm trang, nhãn thần ai nấy đều nhòa nhòa nhìn về cuối đường, thân ảnh của người huynh đệ kề vai chiến đấu, của vị trưởng quan mà họ kính phục vừa khuất.

-o0o-