Tử Xuyên Tú khẽ cười: "Lâm Băng đại nhân, ngài là người hiểu chuyện, nên biết Viễn Đông không giống như các hành tỉnh trong nội địa gia tộc, quân đội Viễn Đông trung thành với tôi, Quân pháp xứ chẳng thể làm được gì với tôi. Quân pháp xứ có bao nhiêu trú quân ở Viễn Đông? Một ngàn người, hay là hai ngàn người? Một mệnh lệnh của ta có thể lập tức giết sạch bọn họ".
"Ngươi không thể làm".
"Ngài nghĩ ta làm không được sao?"
Lâm Băng lạnh lùng đáp: "Ta không phải hoài nghi ngươi có năng lực làm được hay không, ngươi là vương của Viễn Đông, muốn giết người diệt khẩu là chuyện quá dễ dàng, nhưng vấn đề là ngươi có thể làm chuyện ngu ngốc như thế không".
Ngừng một chút, bà ta bổ sung một câu: "Nếu ngươi vẫn là Tử Xuyên Tú mà ta từng biết".
Tử Xuyên Tú chột dạ, đưa mắt nhìn lên, vừa hay ***ng phải ánh mắt của Lâm Băng.
Đôi mắt trong như nước của Lâm Băng chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú: "A Tú, ta quen ngươi đã mười năm rồi, ngươi mười một tuổi đã đến Viễn Đông, ta và Ca Ứng Tinh đại nhân luôn để ý đến ngươi, quan sát ngươi trưởng thành, biểu hiện của ngươi nghênh ngang vô lối, nhưng làm việc thì cực kì cân nhắc. Thả Lưu Phong Sương, sự tình hoang đường này không giống ngươi làm. Ta không sợ ngươi sát nhân diệt khẩu, nếu ngươi muốn thì hai Bán thú nhân ngoài cửa chỉ trong tích tắc đã chém chết ta. Nói cho ta biết nguyên nhân".
Vô pháp đối mắt với nhãn thần trong sáng của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú di khai mục quang, cười khổ đáp: "Lâm Băng đại nhân, ta sợ nói ra ngài cũng không dám tin. Nguyên nhân giống hệt như câu nói thường thấy trong các tiểu thuyết tình cảm ba xu 'Ta yêu Lưu Phong Sương, ta yêu tướng quân địch nhân'".
Lâm Băng không hề có biểu hiện thất kinh, bà ta vẫn bày ra biểu tình lạnh lùng, gật đầu mấy cái rồi lại lắc đầu mấy cái, lại hỏi: "Chuyện đó ngươi đã làm rất kín kẽ, vậy vì sao muốn cho ta biết?"
"Ta là muốn ngài hiểu, việc Ngõa Luân thất hãm không phải là sai lầm của ngài, ta không muốn lại có một tướng lĩnh ưu tú vì sai lầm của ta mà đi vào tuyệt lộ". Tử Xuyên Tú nhìn bà ta, nhỏ giọng nói: "Lâm Băng đại nhân, nếu so sánh tội ác trên người, ta hơn ngài rất nhiều. Ta biết, ta tội nghiệt thâm trọng, đối với tổ quốc, đối với nhân dân, ta phạm phải đại tội bằng trời. Ta không có tư cách thỉnh cầu ngài tha thứ, bởi vì sự phóng túng của ta, sự ích kỷ của ta đã khiến ngàn vạn Tử Xuyên gia quân nhân máu chảy thành sông. Máu đã chảy, người đã chết, ta không có năng lực vãn hồi lại sự sống cho họ, thế nhưng"
Tử Xuyên Tú nói từng chữ: "Ta có thể tái tạo một biển máu được dựng bằng máu của ma tộc. Lâm Băng thống lĩnh, ta còn trẻ, ta còn có thể xuất lực cho tổ quốc, cái ngày ta nhận sự báo phục và trừng phạt trong tương lai, ta tuyệt đối không trốn tránh. Nhưng trước ngày đó, xin cho ta một cơ hội. Nếu ngài không tha thứ mà vẫn muốn bắt ta, ta sẽ không phản kháng".
Lâm Băng không có lên tiếng, bà ta nhìn vào mặt bàn ngơ ngẩn xuất thần, không khí yên lặng đến mức nghe được tiếng cát chảy trong đồng hồ.
Không khí yên tĩnh tiếp tục duy trì cho đến khi bên ngoài vọng lên tiếng giày gõ xuống sàn, có người bên ngoài gõ cửa.
Hai người đồng thời lên tiếng: "Mời vào".
Một vị Quân pháp quan nhân loại y quan chỉnh tề dẫn theo hai hiến binh xuất hiện ở cửa, y thi lễ với Lâm Băng, lại nhìn sang huy chương lấp lánh trên vai Tử Xuyên Tú, lại hành lễ với gã: "Hai vị đại nhân, xin hỏi có phân phó gì?"
Tử Xuyên Tú vẫn yên lặng bất động, gã đang nhìn vào đôi môi của Lâm Băng, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Lâm Băng nhẹ nhàng đứng lên, mỉm cười nói: "Giang Hải các hạ, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi, đây là vị tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đại nhân. Chúng ta vừa tiến hành xong nghi thức giao tiếp, sau này, ngài ấy là lãnh đạo tối cao ở Viễn Đông".
Giang Hải dụng lực giậm chân hành lễ với Tử Xuyên Tú, bàn tay chĩa mạnh vào đầu làm lễ như muốn xuyên thủng thái dương huyệt: "Thống lĩnh đại nhân, chào ngài!"
Tử Xuyên Tú như vứt được gánh nặng, gã đứng lên mỉm cười đáp: "Giang Hải các hạ, chuyện của hệ thống Quân pháp, ta không có chuyên môn. Trước khi đến đây ta có nhận được ủy thác của Giám sát trưởng Đế Lâm, sau này hệ thống quân pháp ở Viễn Đông sẽ do phó thống lĩnh Lâm Băng toàn quyền lãnh đạo, bất tất thỉnh ý Đế đô. Lâm Băng đại nhân, sau này, hệ thống Quân pháp nhờ ngài coi dùm rồi, ta không can thiệp. Nếu có âm mưu gì, phần tử phản quốc...ngài cứ động thủ bắt, ta sẽ không can thiệp".
Lâm Băng nhếch miệng: "Phần tử phản quốc? Nếu hắn có chức vị cao hơn ta thì sao?"
"Trong cảnh nội Viễn Đông, bất cứ quan viên nào của gia tộc đều bị quân kỉ ước thúc, cho dù hắn có là thống lĩnh! Lâm Băng đại nhân, ngài minh bạch ý của ta không?"
Lâm Băng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Đã như thế, ta sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ, đại nhân".Tử Xuyên Tú trịnh trọng nắm chặt tay bà ta: "Đa tạ, Lâm Băng đại nhân. Ta sẽ nỗ lực, sau này ngài sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình".
-o0o-