Lão kể lại nội tình cuộc chiến tranh hoàng quyền năm ngoái. Thủ lĩnh Mông tộc là Mông Hãn hơn sáu mươi tuổi, đảm nhiệm thủ lĩnh Mông tộc hơn ba mươi năm, trước cả khi Ma thần hoàng kế nhiệm hoàng vị một thời gian dài, được xem như là tiền bối trong hoàng tộc ma tộc.
Ngoài Tắc nội á tộc và Thát tháp tộc, Mông tộc là bộ tộc duy nhất trong vương quốc có hai quân đoàn, thực lực mạnh mẽ.
Mông Hãn và La Tư giao tình thâm hậu, hai ngươi trước đây xưng huynh gọi đệ, thập phần thân mật.
Trước khi phát động phản loạn, La Tư có ngầm ám thị bản thân sẽ có "Đại động tác", nếu như bản thân hành động quyết liệt với Tắc nội á tộc, lúc đó Mông tộc sẽ đứng về phía nào?
Mông Hãn hồi đáp hết sức rõ ràng: "Chúng ta đã có giao tình hơn ba mươi năm, tôi khẳng định sẽ giúp lão ca! Cho dù Thát tháp tộc có bất hạnh thất lợi, Mông tộc tôi cũng sẽ ủng hộ huynh!"
Nhận được lời hứa của Mông Hãn, La Tư yên tâm phát động chiến tranh.
Lúc đầu cuộc chiến, Thát tháp tộc chiến thắng liên tiếp, gần như đã đánh đến sát Ma thần bảo.
Mắt thấy có chỗ kiếm lợi, Mông Hãn phái tín sứ liên hệ với La Tư, nói Mông tộc lập tức xuất binh hội sư cùng La Tư tấn công Ma thần bảo.
Nào ngờ phong vân đột biến, các lộ quân đoàn tăng viện Ma thần bảo, đánh cho Thát tháp tộc xiển liểng, chiếu theo ước định trước đó, La Tư dẫn thuộc hạ triệt thối vào lĩnh địa Mông tộc, lúc này Ma thần hoàng đưa thư khiển trách Mông Hãn: "Quý tộc tập kết quân đội, bao che cho phản nghịch Thát tháp tộc, rốt cuộc có ý gì?"
Mắt thấy đại thế bất hảo, Mông Hãn lập tức trở mặt không nhận quen, lão mắng: "La Tư ngươi là phản đồ, ngươi mượn danh nghĩa chiến tranh hoàng quyền, câu kết Viễn Đông tặc đồ phản lại vương quốc, Mông tộc chiến sĩ chính nghĩa tuyệt không ngồi nhìn tên phản đồ gây tội ác!"
Hai mươi vạn kị binh Mông tộc trào dâng căm phẫn xuất phát, thẳng tay chém giết bình dân Thát tháp tộc khiến nhân khẩu Thát tháp tộc giảm đi một nửa. Theo sau Mông tộc, các tộc cũng phái quân đội truy sát Thát tháp tộc, nhưng các tộc bất quá là hành động để tỏ thái độ với Tắc nội á tộc mà thôi, chỉ có Mông tộc là toàn tâm toàn ý truy sát, đuổi giết đến tận biên giới Viễn Đông, bình dân Thát tháp tộc chết trong tay Mông tộc còn nhiều hơn trong tay Tắc nội á tộc.
La Tư nghiến răng kèn kẹt: "Tên khốn Mông Hãn nuốt lời hứa, ném đá xuống giếng, hai tay nhuộm máu tộc tôi, chỉ cần con dân Thát tháp tộc còn sống dù chỉ một người, đời đời kiếp kiếp chúng tôi cũng không quên huyết cừu này!"
Tiễn La Tư về, Tử Xuyên Tú rơi vào trầm tư. Từ trong lời nói của La Tư, gã rút ra kết luận về Mông Hãn: giảo trá, vô sỉ, hung tàn, không đáng tin, lão ta cũng chẳng trung thành gì với Ma thần hoàng, chỉ là gió chiều nào theo chiều đó thôi.
Kẻ khốn kiểu này thì có cả ngàn vạn tên, nhưng nắm trong tay hai quân đoàn cường đại, lại vào lúc vương quốc vẫn còn suy nhược sau nội chiến như hiện nay, hai mươi vạn quân đội là rất đáng để suy tính.
Tử Xuyên Tú ẩn ẩn cảm giác có chỗ lợi dụng được, nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách, gã thầm ghi nhớ cái tên này.
Nửa đầu năm bảy tám bốn, sự kiện chấn hám liên tiếp đến. Dòng chảy lịch sử không ngừng chảy đang lo lắng giùm cho các quốc gia nhân loại, đến nay, đệ lục quân, đệ thập nhất quân, đệ thập nhị quân, đệ thập tam quân đều đã đến Ngõa Luân, quân đội ma tộc đang nhanh chóng tập kết, hơn nữa bộ đội phía sau vẫn đang lũ lượt không ngừng trên đại công lộ Viễn Đông.
Ngõa Luân là một cứ điểm quân sự thiên nhiên, nhưng đồng thời cũng là một thành thị rất lớn. Cư dân trong thành không dưới trăm vạn, sau khi ma tộc quân công hạ Ngõa Luân, đại bộ phận cư dân nhân loại không kịp chạy, may mà tướng quân Vân Thiển Tuyết nghiêm cấm quân đội tự ý sát hại bình dân, nhân loại trong thành sống trong sợ hãi căng thẳng, không dám chọc ghẹo quân chiếm lĩnh.
Ban đầu dân chúng còn có hi vọng, hi vọng gia tộc có thể phản công cứu bọn họ ra, nhưng theo từng lộ đại quân ma tộc kéo đến, đường lớn ngõ nhỏ ở Ngõa Luân đều ngập ma tộc binh da đen, da xanh xí xô xí xào, trong thành giờ chỉ còn nghe toàn tiếng nói của ma tộc vương quốc.
Lúc này, quân dân trong thành mới hoàn toàn mất hi vọng.
Các lâu cao nhất ở trung tâm cứ điểm Ngõa Luân, đây là nơi đón ánh mặt trời đầu tiên, các thương binh không thể cử động bị ma tộc binh vứt từ trên Các lâu cao hai mươi mét xuống, xác chết chất chồng.
Khi máu của binh sĩ chống cự còn chưa được lau sạch thì Các lâu đã thành Bộ chỉ huy lâm thời của quân chiếm lĩnh, tướng quân ma tộc trước giờ vẫn thích mùi máu.
Quân vụ hội nghị tranh cãi kịch liệt đã kéo dài xuyên đêm. Các vị quân đoàn trưởng yêu cầu lập tức xuất quan phát động công kích đối với nhân loại, nhưng Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết cho rằng, ma tộc quân đội ra khỏi Ngõa Luân quan là hành động cần phải thận trọng, ma tộc một khi xuất quan, tức là chiến tranh toàn diện với nhân loại không thể tránh khỏi, dưới tình hình Viễn Đông còn chưa được bình định, tiến hành chiến tranh toàn diện với nhân loại không phải là hành động thông minh.
Ánh nắng buổi sáng lọt qua song vào trong Các lâu, Quân đoàn trưởng đệ lục quân Ôn Khắc Lạp mệt mỏi đứng lên: "Vũ Lâm đại nhân, xem ra không thể thống nhất ý kiến được, mọi người tự mình hành động đi".
Hắn bước ra trước, theo sau là đệ thập nhị quân Mông Hãn, đệ thập tam quân Mông Đế đều rời hội nghị. Phòng hội nghị trở thành trống không.
Quân đoàn trưởng đệ thập nhất quân là Phỉ Mã còn lưu lại, hắn lưu lại không phải là vì tán thành Vân Thiển Tuyết mà chỉ là vì cả hai là bằng hữu từ nhỏ đến giờ.
Phỉ Mã nhướng đôi mắt màu xanh nhìn Vân Thiển Tuyết: "Vân, ngươi là chiến tướng hàng đầu vương quốc, năm xưa đánh hạ Viễn Đông, hôm nay công hạ Ngõa Luân, ngươi tuyệt đối không phải là kẻ nhát gan, vì sao lại lần này lại quá cẩn thận vậy? Chinh phục nhân loại là chỉ ý của bệ hạ, quân lực chúng ta lại quá mạnh, đánh nhân loại ngu xuẩn thì có gì khó khăn đâu!"
Vân Thiển Tuyết trầm ngâm: "Phỉ Mã, ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng tiếp xúc nhiều với nhân loại, ta phát hiện bọn họ rất đáng sợ, nhân loại là một chủng sinh vật rất kì quái, bình thường thì họ hay sợ hãi nhưng một khi bị chọc giận thì bọn họ lại bộc lộ lực lượng đáng sợ, người tiếp nối người xông lên chẳng hề sợ chết. Dưới Mạt y thành, Trung ương quân bị bức nhập tuyệt cảnh, sự cường hãn của bọn họ làm ta sợ hãi. Sự kiện Tử Xuyên Tú năm đó, ngươi cũng chính mắt thấy, trong đại doanh hoàng tộc chúng ta, gã một hơi chém chết mấy chục tướng lĩnh cao cấp phía ta, vương quốc có tướng lĩnh nào có bản lĩnh, có dũng khí như gã không?"
Nhớ lại sự kiện Tử Xuyên Tú, Phỉ Mã rùng mình: "Tử Xuyên Tú, hắn là quái vật! May mà hắn chết rồi, có Đại ma thần bảo hộ, nhưng ta nguyện cả đời không phải ***ng tên địch nào khủng bố như hắn!"
Vân Thiển Tuyết lạnh nhạt nói: "Tử Xuyên Tú không phải chỉ có một, theo sự thâm nhập của thần tộc, chúng ta còn ***ng phải ngàn ngàn vạn vạn Tử Xuyên Tú khác, lúc đó để coi ngươi còn cho rằng nhân loại dễ chinh phục hay không?"
Phỉ Mã lộ xuất biểu tình suy tư, Vân Thiển Tuyết chuyển thân đẩy cửa sổ, mặt trời đỏ rực đập vào mắt, mặt trời mới lên đỏ như máu tươi. Trong tiếng chuông thanh thúy, từ trên Các lâu nhìn xuống, mấy chục vạn sĩ binh đang tụ tập thành đoàn, hai sắc xanh, đen cuồn cuộn chảy về cổng thành tây, từng đội, từng đội binh mã dần biến mất ở cổng thành.
"Chiến tranh toàn diện một khi phát hỏa, không phải nhân loại bị chinh phục thì thần tộc chúng ta bị tiêu diệt, không có khả năng khác". Vân Thiển Tuyết chấp tay cầu nguyện: "Đại ma thần, thỉnh bảo hộ tộc ta cường thịnh".
-o0o-