Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 175: Đế đô thần thoại (4).



Ma tộc binh cuối cùng cũng lết được tấm thân mệt nhọc tàn tạ về đến Đạt khắc thành, phản quân nhân loại trú thủ thành trì mở cổng thành, tiếp nạp tàn binh ma tộc.

Phản quân kinh ngạc nhìn đám ma tộc bại binh, không dám tin vào mắt mình: lúc xuất trận thì y giáp rỡ ràng, quân dung tề chỉnh, cớ sao mới chỉ cách biệt không bao lâu, lại nhếch nhác thảm hại đến thế?

Bọn chúng vứt binh khí, chiến mã, cờ xí, đại doanh, tất cả truy trọng vật tư, phảng phất như đêm qua bọn chúng đã gặp phải ác ma đáng sợ, cả lộ đại quân bị ác ma đó há miệng cắn nuốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, nghi vấn của phản quân nhân loại đã được giải đáp: phía xa trên đại đạo vang lại tiếng vó ngựa oanh long, mã đao lấp lánh và cờ xí tung bay, kị binh nhân loại đã truy đuổi đến!

Ma tộc sĩ tốt thất thanh hô hoán: "Đóng cửa thành mau! Mau đóng cửa thành!"

Ma tộc binh giành lấydây thừng trong tay phản quân nhân loại, mấy chục người ra sức kéo, trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của ma tộc binh chưa chạy kịp vào thành, cửa thành vọng tiếng dát dát, đóng lại trước mặt tàn dư bộ đội ma tộc ở ngoài thành.

Mắt thấy đường đào sanh bị đoạn tuyệt, ma tộc ngoài thành nhất tề gào khóc, cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn.

Bọn chúng muốn chuyển hướng chạy, nhưng đã trễ, kị binh nhân loại đã kịp đến hình thành thế hợp vây.

Thế là, ở phía ngoài Đạt khắc thành xuất hiện tình cảnh săn bắt tàn sát, dưới sự quan sát của phản quân và ma tộc binh trên thành, kị binh nhân loại đem mấy ngàn ma tộc binh chém thành tương thịt.

Thu thập binh mã lại, kị binh nhân loại chạy vòng quanh Đạt khắc thành, lớn tiếng mắng chửi khiêu chiến. Tình huống thật quá sức tưởng tượng, một vạn kị binh nhân loại khiêu chiến mấy chục vạn ma tộc quan binh, Đế Lâm còn cố tình an bài một đội nhân mã biết ngôn ngữ ma tộc, dùng chính tiếng ma tộc mắng chửi, chửi từ Vân Thiển Tuyết đến Ma thần hoàng, rồi chửi cha mắng mẹ của Ma thần hoàng, chửi rất khó nghe, ngay cả một con heo vô liêm sỉ mà nghe chửi như thế cũng phải tự sát tránh nhục.

"Đám chết nhát ma tộc, các ngươi co đầu rút cổ trong thành làm gì, Viễn Đông thống lĩnh sẽ dẫn quân đánh vào cái ổ chó của các ngươi, các ngươi cứ chờ nghe tin tốt đi, Bán thú nhân sẽ chiếu cố cho mụ vợ của các ngươi. Các ngươi nếu còn mạnh quay về nhà, thế nào cũng ***ng phải một đám tiểu tạp chủng lai giữa Bán thú nhân và ma tộc. Các ngươi nhớ chiếu cố tốt cho đám tiểu tạp chủng đó, chúng là hi vọng tương lai của các ngươi đó!"

Bên phía nhân loại phát xuất trận cười nghiêng ngã, ma tộc binh nghe chửi đầu như muốn phát hỏa, nhưng chẳng dám xuất thành nghênh chiến. Không có đại tướng trong thành chủ trì, ma tộc tàn binh quần long vô thủ, đối diện sự nhục mạ, chỉ có phản ứng là bịt tai trốn ở trong thành.

Mắng chửi liên tục gần hai tiếng đồng hồ, mắt thấy ma tộc binh thề chết trốn trong thành, phía nhân loại cũng hết cách, Đế Lâm cuối cùng quyết định rút quân.

Các lộ bộ đội chuyển thân, từng đội tiếp nối quay về, bụi đất bốc mù, đại quân dần mất hút ở cuối tầm mắt phản quân và ma tộc binh.


Lúc đại quân bị tàn sát, Vân Thiển Tuyết không có cùng đào tẩu cùng tàn binh, gã biết, kị binh nhân loại sẽ nhắm theo ma tộc tàn binh mà đuổi, chạy cùng đám đông sẽ rất nguy hiểm.

Gã nhanh chân chạy vào trong một mảng cỏ rậm, đào một cái hố nhỏ, dùng dã thảo và bùn ngụy trang che lấy thân thể, chỉ lưu lại một lỗ hổng ngay mũi để thở.

Nhờ vào ngụy trang như thế mà tránh được một kiếp, kị binh nhân loại cứ ồ ạt chạy ngang chỗ gã nấp, không hề phát hiện đầu sỏ đại quân ma tộc chinh tây đang nấp ở sát bên họ.

Trốn ở trong lùm cỏ, bên tai là tiếng vó ngựa, tiếng hô hoán, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm khi bị giết của thuộc hạ. Vân Thiển Tuyết lòng đau như cắt.

Cứ trốn như thế đến chiều, khi bên ngoài không còn nghe tiếng người ngựa hành động, kị binh nhân loại chắc đã rút, Vân Thiển Tuyết cẩn thận chui ra khỏi hố.

Nhìn thi hài chất đầy đường và máu nhuộm đỏ đất, Vân Thiển Tuyết hoa đầu chóng mặt: thảm bại, đây là thảm bại triệt để, lịch sử quân sự vương quốc chưa từng có sỉ nhục thế này!

Trên đại đạo lúc này xuất hiện từng nhóm ma tộc binh tàn tạ, bọn chúng bám vào nhau, nương tựa nhau lê bước, tiếng rên rỉ thảm lòng, không khí như đang trong địa ngục.

Như kẻ mộng du đi giữa các nhóm tàn binh ma tộc, Vân Thiển Tuyết thất hồn lạc phách.

Gã không dám tin, sáu mươi vạn quân tinh duệ, lại chỉ còn một đám thê thảm như thế? Quân đoàn tinh duệ của Thần hoàng bệ hạ, chẳng lẽ đã bị thiêu chết trong đại hỏa, bị Đế Lâm tàn sát hết rồi ư?

Khủng hoảng đè nặng đầu óc gã, trước mặt xuất hiện hắc động không đáy, Vân Thiển Tuyết run rẩy: tổn thất lớn như thế, bản thân làm sao bàn giao với Ma thần hoàng?

Đến Đạt khắc thành rồi, các nhóm tàn binh nối nhau vào thành, Vân Thiển Tuyết thất hồn lạc phách đứng dưới thành, trù trừ không biết nên vào thành hay là đập đầu vào tường thành chết cho rồi, trong đầu gã đang quay cuồng một ý nghĩ: đại họa lâm đầu, ta chẳng còn đường đi rồi!

Từ sự cuồng hỉ trên đỉnh thắng lợi, bỗng bị rơi thẳng xuống đáy thảm bại, tinh thần của gã bị băng hội rồi.

"Tướng quân! Vũ lâm tướng quân ở đây!"

Thủ quân trên thành nhận ra thân ảnh một tay của gã, có người chạy về phía gã, chính là Mã Duy. Nhìn thấy Vân Thiển Tuyết, hắn hoan hỉ: "Đại nhân, ngài bình an vô sự, thật là quá tốt rồi!"

Vân Thiển Tuyết ngây ngốc nhìn Mã Duy. Quá tốt ư? Binh mã tổn thất thảm trọng, bản thân cả khóc cũng không khóc nổi.

Gã sốc lại tinh thần, hỏi: "Mã Duy, ngươi có thấy tướng lĩnh khác không?"

Mã Duy gật đầu: "Mông Hãn đại nhân đã về Đạt khắc thành, mấy vị đại nhân khác thì tôi chưa gặp. Đại nhân, chúng ta vào thành thôi, trong thành còn có bộ hạ của tôi trấn thủ, bọn họ không có chịu tổn thất".

Trong Đạt khắc thành phơi bày một cảnh tượng bi thảm, ma tộc binh thân thể đầy vết thương nằm rên rỉ, ma tộc binh thân thể bị đốt cháy đen ở nhiều bộ phận miệng chỉ còn ngáp ngáp, trên đường trong hẻm ngổn ngang từng nhóm ma tộc nhếch nhác thảm hại.

Nhìn tàn binh vẫn còn đông nghịt, Vân Thiển Tuyết có chút an ủi: chí ít còn có hai mươi vạn quân đội tồn tại, ước chừng sắp tới sẽ còn nhiều bại binh trở lại tụ tập, không bị toàn quân tiệt diệt, đó chính là phúc trong tai nạn rồi.

Càng khiến gã kinh hỉ đó là, mấy vị Quân đoàn trưởng đã an toàn quay về, Mông Hãn, Diệp Nhĩ Mã, Á Ca Mễ, Bùi Mã đều có mặt rồi, chỉ có Ôn Khắp Lạp là không thấy xuất hiện.

Các quân đoàn trưởng đều có hổ thẹn, đoán Ôn Khắc Lạp chắc hung đa cát thiểu.

Nhắc đến thảm trạng đêm qua, các Quân đoàn trưởng ai nấy than vãn, binh mã các quân đều tổn thương thảm trọng trong liệt hỏa và bị truy sát, thống kê sơ bộ, trong tràng tai nạn này, thần tộc tổn thất ba mươi vạn binh mã.

-o0o-